“Cái gì? Là chị Chu Dương Như sao?”
Long Chí Viễn sửng sốt.
“Đúng vậy!”
Sau đó Trịnh Thúy Kiều nói rõ mọi chuyện từ đầu đến đuôi, mà lúc này Chu Dương Như đã tỉnh táo hơn không ít, cô ta nhìn Khải Minh đầy oán hận.
Tuy rằng vừa rồi cô ta mơ mơ màng màng nhưng cô ta cũng biết vừa rồi Khải Minh và em họ đã đỡ mình đi vào.
Sau đó có một người đến đây cởi quần áo của mình ra, người đó không phải là Khải Minh thì còn có thể là ai được nữa chứ? Viền mắt Chu Dương Như đỏ lên.
“Được lắm, thằng nhóc nhà cậu cũng to gan lắm, gia tộc họ Long chúng tôi và gia tộc họ Chu có mối quan hệ thân thiết, thế mà cậu dám làm điều bất chính với chị Dương Như.
Tôi thấy cậu chán sống rồi đúng không! Có nhà họ Long Thành phố Hồ Chí Minh ở đây, cho dù cậu có lợi hại thế nào tôi cũng sẽ khiến cậu phải trả giá thật lớn!”
Long Chí Viễn lạnh lùng nói.
“Cái gì? Nhà họ Long Thành phố Hồ Chí Minh? Mẹ nhà nó, chuyện lần này liên quan đến nhiều người như vậy sao, cả nhà họ Chu và nhà họ Long cũng bị kéo vào rồi, vậy xem ra người này chính là cậu Viễn ở Thành phố Hồ Chí Minh đấy!”
“Không sai được, tuy rằng cậu Khải ở Hoàn Kim rất lợi hại nhưng có thể gánh nổi lửa giận của cậu Viễn và nhà họ Chu sao? Thật là…”
Một đám người nhao nhao bàn tán.
“Đúng đúng, anh Chí Viễn, anh phải bảo vệ chị họ của em đấy.
Anh không biết đâu, vừa rồi suýt chút nữa chị họ em đã bị tên súc sinh này làm nhục!”
Trịnh Thúy Kiều nói.
“Yên tâm đi, anh sẽ không mặc kệ chuyện này!”
Long Chí Viễn nð một nụ cười âm u, sau đó nhấc chân đạp một đạp về phía Khải Minh.
“Mẹ kiếp, đánh chết cho tôi.
Cho dù anh ta là cậu chủ chó má gì đó, dám sỉ nhục người nhà họ Chu vậy, đánh chết đi!”
Long Chí Viễn gọi.
Mấy người vệ sĩ lập tức tiến lên, muốn lao vào đánh Khải Minh.
“Dừng tay!”
Đúng lúc này, đột nhiên Tần Nhã kêu lên.
Sau đó Tần Nhã bước tới.
“Tần Nhã, sao em lại ở đây?”
Khải Minh nhìn thấy Tần Nhã, không khỏi hơi ngẩn ra.
Mà lúc này, Tần Nhã nhìn Khải Minh đầy thất vọng.
Sau đó cô ta nhìn Long Chí Viễn, nói với anh ta: “Anh Viễn, anh có thể tha cho anh ấy không! Coi như là tôi van xin anh!”
“Tha cho cậu ta? Ha ha, em gái Tần Nhã, không phải tôi không muốn giúp em mà là do cái tên này quá ghê tởm.
Nếu không cho cậu ta một bài học nhớ đời thì tôi sẽ không còn mặt mũi gặp bác trai nữa, em đừng có xía vào!”
Long Chí Viễn lạnh lùng nói.
“Tôi xin anh đấy, thả anh ấy đi!”
Tần Nhã lại cầu khẩn.
Đúng vậy, Tần Nhã hoàn toàn không ngờ được chuyện này.
Thậm chí lúc này cô ta còn cảm thấy có phần tuyệt vọng.
Mọi người thử nghĩ xem, đột nhiên có một ngày mọi người phát hiện ra người mà mọi người vẫn luôn thích là một kẻ xấu xa buồn nôn đến thế này.
Đương nhiên là không thể chịu được.
Nhưng Tần Nhã lại càng không thể chịu được chuyện mọi người đánh Khải Minh ngay trước mặt mình.
Lúc thấy Tần Nhã sắp khóc đến nơi, Long Chí Viễn mới mỉm cười.
“Được, Tần Nhã, nếu em đã cầu xin cho cậu ta thì tôi có thể không dạy dỗ cậu ta.
Nhưng cậu ta gây ra họa như vậy, người khác dạy dỗ cậu ta thế nào tôi sẽ mặc kệ đấy!”
Long Chí Viễn nói xong, phất phất tay với đám đàn em.
Đám đàn em mới lui về.
“Tần Nhã, anh không làm chuyện này, em phải tin anh!”
Lúc này, hình như Khải Minh đã nhận thấy có điều gì đó bất thường? Sao lại có thể trùng hợp như vậy? Tại sao trong phòng lại có người? Hơn nữa tại sao Long Chí Viễn lại chạy đến đây vào lúc này.
Khải Minh đã cảm thấy hình như tất cả mọi chuyện là nhằm vào mình, thế nhưng bây giờ đúng là trăm miệng khó cãi.
“Em không muốn nghe!”
Tần Nhã hung dữ nhìn Khải Minh một cái, sau đó xông qua đám người chạy ra ngoài.
“Tần Nhã!”
Mà lúc này, Long Chí Viễn nháy mắt ra hiệu với một người đàn ông mặc đồ đen đứng trong góc nhỏ có mái tóc thật dài, sắc mặt trắng bệch.
Sau đó vệ sĩ đuổi theo.
Trịnh Thúy Kiều gọi: “Khải Minh, anh không được đi, chuyện hôm nay anh phải cho chị họ của tôi một câu trả lời!”
Một đám người chặn Khải Minh lại.
Đang lúc Khải Minh không biết phải làm sao thì cũng cảm nhận được một ánh mắt âm u lạnh lẽo phía sau lưng.
Quay đầu nhìn lại, một người đàn ông có mái tóc dài như phụ nữ đã đi tới bên cạnh Khải Minh khiến cậu cảm nhận được một lực uy hiếp rất lớn.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói già nua vang lên: “Nhường đường một chút, làm gì vậy!”
“Mẹ nó, ông già này từ đâu đến vậy, chen ngang làm cái gì?”
Người vây xem xung quanh mắng lên.
“Tôi đến tìm cháu trai tôi, thế nào?”
Ông già hừ một tiếng.
Sau đó chen vào bên trong.
Một số người thấy đồ ông mặc không được tốt, vội vàng tránh ra.
Người thanh niên tóc dài lạnh lùng nhìn ông già một cái, sau đó thu bàn tay mình lại.
“Làm gì vậy? Buông cháu trai tôi ra!”
Ông già vừa lên đến đã đầy Trịnh Thúy Kiều ra.
Khải Minh liếc mắt nhìn sang, ông già này không phải ai khác mà chính là ông già ăn xin quấy rầy mình tối qua.
“Cái gì? Anh ta là cháu trai của ông?”
Trịnh Thúy Kiều sửng sốt.
“Hừ, không giống sao? Cháu trai, hôm nay tôi đi tìm cậu, kết quả là đám người kia nói cậu không ở nhà, tôi còn tưởng rằng cậu bỏ mặc tôi, một mình đi Thục Xuyên rồi đấy! Đi đi đi, giờ chúng ta đi ngay!”
Ông già cũng không thèm hỏi, kéo lấy tay Khải Minh lôi cậu đi.
“Không được đi!”
Mà lúc này, hai mắt người đàn ông tóc dài lạnh buốt, nắm lấy bả vai Khải Minh.
Ông già giơ tay lên một cái, người đàn ông tóc dài lùi lại đến cạnh tường! Phút chốc, trán người đàn ông tóc dài đầy mồ hôi, ngạc nhiên nhìn ông già.
Lập tức Khải Minh cũng chạy theo ông già thoát thân.
Cậu không nói được một lời, nhanh chóng đi cùng ông gìà.
“Hì hì, cháu trai à, cậu không sao chứ?”
Ông già lôi Khải Minh đến một công viên gần bờ sông mới dừng lại, cười nói với cậu.
“Không sao, cảm ơn ông!”
Nếu không phải vừa rồi ông già này quấy nhiễu, nói không chừng mình còn phải ở lại đó giải thích với bọn họ.
Hơn nữa với tình cảnh lúc đó, có vẻ mình cũng không đi được! Lập tức, giọng nói của Khải Minh cũng chứa vài phần cảm ơn.
Đồng thời, Khải Minh cũng cảm thấy rất thắc mắc.
Vì sao cứ lần nào mình xảy ra chuyện là ông già này lại vô tình xuất hiện như vậy, mà còn gián tiếp giúp mình nữa chứ? Ví dụ như chuyện ngày hôm nay, tại sao ông già này lại biết đi lên phía trên vậy? Cậu bèn hỏi: “Đúng rồi ông à, sao ông lại tìm được tôi vậy? Không phải là ông theo dõi tôi đấy chứ?”
Lập tức khuôn mặt ông già trở nên xấu hổ.
“Đúng vậy, quả thật là hôm nay tôi đã theo dõi cậu.
Haizz, ai bảo lần trước thằng nhóc nhà cậu giúp tôi, lần này biết cậu xảy ra chuyện nên thế nào tôi cũng phải giúp cậu một tay!”
Ông già cười nói: “Vì vậy, hôm qua cậu mời tôi tắm rửa ăn uống các kiểu cũng không thiệt đâu!”
“Làm sao ông lại biết tôi gặp chuyện?”
Khải Minh càng lúc càng cảm thấy ông già này rất thần bí.
“Hừ, còn không phải vì đêm qua tôi ngủ ở nhà để xe, nghe thấy có mấy người thương lượng hôm nay hại cậu sao.
Sau đó tôi muốn đi tìm cậu, quả nhiên cậu đã bước vào cái bẫy này rồi!”
Ông già nói.
Sau đó, ông già kể mọi chuyện với Khải Minh.
Thì ra lúc ông già đang tìm một chỗ ngủ trong nhà để xe dưới hầm thì nghe thấy Long Chí Viễn gọi điện thoại, nói chuyện hợp tác với Trịnh Thúy Kiều hãm hại mình hôm nay.
Quả nhiên, không có ai vô duyên vô cớ thích bạn, cũng không có ai vô duyên vô cớ hận bạn.
Trịnh Thúy Kiều cố gắng mời mình đi tham gia buổi tiệc tụ hội hôm nay cô ta chủ trì vốn đã là một âm mưu cô ta nối tay với Long Chí Viễn bày ra.
Thậm chí bọn họ đã tính toán kỹ lưỡng từng bước một.
Vừa rồi Khải Minh cũng nghĩ đến điều này, tại sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy.
Nhưng Khải Minh lại không nghĩ ra tại sao Trịnh Thúy Kiểu lại hại mình, mình và cô ta không oán không cừu! “Hừ, thằng nhóc ngốc, tuy rằng khả năng kinh tế của cậu lớn hơn bọn họ nhưng từ nhỏ cậu đã quá lương thiện, người ta muốn hại cậu còn cần lý do sao?”
Ông già nhìn Khải Minh lắc đầu cười.
“Hơn nữa, chuyện này nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cậu nhiều, nếu không có ông già tôi đây kéo cậu đi thì có lẽ bây giờ gân tay gân chân của cậu đã bị người ta lựa chọn rồi, mà người ta còn có người lợi hại hỗ trợ nữa đấy! Tên tóc dài sau lưng cậu muốn ra tay với cậu không chỉ một lần đâu!”
Ông già nói cho Khải Minh biết những điều mà vừa rồi ông ta nhìn ra.
Mà đồng thời, Khải Minh nghe xong cũng nghĩ mà sợ.
Trước đây khi khi bản thân gặp phải phiền phức, vì liên quan đến đại cục và quyền lợi nên cũng không muốn so bì nhiều với người khác, vì vậy xử lý mọi chuyện cũng không tàn nhẫn.
Mà bây giờ, rốt cuộc Khải Minh đã biết chị gái nói em không độc ác thì không đứng vững được nghĩa là gì.
Cho dù cậu có là cậu chủ gì đó không, chỉ cần cậu không có khí thế, không có sự tàn nhẫn, độc ác thì sẽ có người dễ dàng lật đổ cậu! Khải Minh thở dài một hơi, sau đó ánh mắt trở nên lạnh lùng…