Lúc Khải Minh và Tần Nhã đi cùng nhau thì bỗng nhiên cậu nhận được một cú điện thoại, là Lê Tâm gọi tới.
“Cậu Khải Minh, tối nay có một nhân vật nổi tiếng xuất hiện ở buổi tiệc, hy vọng cậu có thể đến đó.
Vừa hay, trong buổi tiệc này có một bậc thầy thầm định đến từ Huế, cậu có thể để người đó xem qua ngọc bội.
Hơn nữa, buổi tiệc này cũng có sự hiện diện của vài nhân vật có tiếng ở thành phố Hoàn Kim và một số tỉnh khác đấy”
Hiện giờ Lê Tâm đang giúp cậu điều tra về Dương Lan Xuyên, mấy hôm trước Lê Tâm cũng có đề cập qua với cậu chuyện nhân vật nổi tiếng trong buổi tiệc lần này.
Hằng năm, thành phố Hoàn Kim đều tổ chức một buổi tiệc dành cho những nhân vật có tiếng tăm, rất nhiều người thuộc các ngành nghề khác nhau đều quy tụ tại đó.
Loại tiệc tùng như thế này mà Khải Minh không tham gia thì cũng không phải cho lắm, vì vậy nên cậu đồng ý.
Tối đến, Khải Minh đi đến địa điểm tổ chức, quả nhiên bên trong đó có không ít người.
Hôm nay, hai người theo Khải Minh đến là Hoàng Vĩnh Hào và Bảo Quốc.
Địa điểm tổ chức buổi tiệc năm nay chính là biệt thự Sơn Thủy.
Đây là một biệt thự có quy mô lớn nằm bên trong thành phố Hoàn Kim, bên ngoài là khu suối nước nóng.
Ông chủ của trang viên này tên là Triệu Húc Đông, đây là một người đàn ông trung niên đã ngoài bốn mươi tuổi, trước kia cậu đã gặp qua vài lần.
Thế nhưng vì ninh nọt thái quá nên Khải Minh có ấn tượng không tốt về ông ta cho lắm.
“Ôi chao, hóa ra cậu Khải Minh cũng đến này.”
Sau khi nhìn thấy đoàn người của Khải Minh thì ông ta vội vàng chạy tới đây.
Sau đó, có không ít người trong biệt thự cũng đi đến chỗ của Khải Minh chào hỏi một chút.
“Xin chào Tổng Giám đốc Đông”
Khải Minh cười khẽ, xem như chào hỏi.
Hoàng Vĩnh Hào theo thói quen tìm chỗ bàn tròn trung tâm hội trường rồi ngồi xuống.
Anh ta vừa đặt mông ngồi xuống thì Triệu Húc Đông lập tức chạy đến đây: “Ha ha, cậu Vĩnh Hào, cậu Bảo Quốc, hôm nay hai người không thể ngồi chỗ này được đâu.”
“Hả? Triệu Húc Đông, ý ông là sao?”
Hoàng Vĩnh Hào sững sờ.
Hoàng Vĩnh Hào đã tham gia dạng tiệc dành cho người có tiếng như thế này rất nhiều lần, thường ngày, vị trí này là chị nuôi Khải Lam của anh ta ngồi.
Bây giờ, với tư cách là em trai kết nghĩa thì đương nhiên anh ta có thể ngồi ở chỗ này rồi.
Hiện tại, anh trai Khải Minh của anh ta là người giàu có nhất thành phố Hoàn Kim, vị trí này hiển nhiên là dành cho Khải Minh ngồi, mấy người bọn họ theo ngồi cùng cậu cũng không có gì kỳ lạ.
“Ha ha, tôi không có ý gì cả, những năm qua cậu có thể ngồi vị trí này, nhưng năm nay có hơi thay đổi một xíu, cậu không thể ngồi ở đây được nữa.”
Triệu Húc Đông cười lạnh.
Năm nay, dạng nhân vật nổi tiếng ở trong hay ngoài thành phố đều có mặt trong buổi tiệc này.
Thấy tình hình bên Khải Minh như thế, rất nhiều ông chủ lớn và doanh nhân đều đi tới.
“Hừ, không ngồi thì không ngồi, xem thái độ của ông kìa, Bảo Quốc, chúng ta ngồi chỗ khác.
Anh, anh ngồi ở đây đi.
Đương nhiên Hoàng Vĩnh Hào sẽ suy nghĩ cho anh mình.
Khải Minh gật nhẹ đầu, cậu vừa định ngồi xuống thì Triệu Húc Đông chợt thốt lên: “Chờ một chút!”
“Sao vậy?”
Lúc này, Lê Tâm và Triệu Tử Hưng cũng bước đến.
“Năm nay, e là cậu Khải Minh không thể ngồi ở hàng ghế trung tâm này.”
Triệu Húc Đông cười nói.
“Mẹ kiếp, Triệu Húc Đông, có phải ông ăn nhầm gan hùm mật gấu hay không mà dám nói như thế? Ông nói lại lần nữa thử xem.”
Hoàng Vĩnh Hào lao đến nắm chặt cổ áo của Triệu Húc Đông.
Sao ông ta dám khinh người như thế? Triệu Húc Đông vẫn mang vẻ mặt cười lạnh nhìn Hoàng Vĩnh Hào: “CậuVĩnh Hào à, cậu đừng kích động như thế chứ.
Tôi lặp lại lần nữa, cậu Khải Minh không thể ngồi ở vị trí này.”
“Ý ông là sao?”
Các ông chủ lớn đứng bên cạnh Khải Minh hỏi.
“Không có ý gì cả, chỉ là hôm nay có một vị khách quý quan trọng hơn đến, tôi giữ vị trí này cho vị khách quý đó.”
Triệu Húc Đông gạt tay của Hoàng Vĩnh Hào ra.
Những lời ông ta nói khiến mọi người sững sờ, bởi vì vị trí trung tâm rất khiến người ta chú ý.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Hình như cậu Khải Minh muốn ngồi vị trí trung tâm nhưng lại bị Triệu Húc Đông đuổi sang chỗ khác.”
“Đậu xanh, sao Triệu Húc Đông to gan dữ vậy? Mấy năm qua, vị trí này đều dành cho Tổng Giám đốc Khải Lam ngồi, Khải Minh là em trai ruột của cô ấy, hơn nữa còn là người kế thừa sản nghiệp của Khải Lam, sao Triệu Húc Đông lại dám làm như vậy cơ chứ?”
“Hừ, ai mà biết đâu nào, hôm nay cậu Khải Minh mất hết thể diện rồi.”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Đúng lúc này, bên ngoài hội trường đột nhiên xuất hiện một đoàn xe gồm bảy, tám chiếc Rolls-Royce Phantom.
Sau khi xe dừng lại, hơn mười vệ sĩ mặc đồ đen bước xuống, tự giác đứng thành hai bên.
Cảnh tượng hoành tráng này lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người bên trong buổi tiệc, ngay cả Khải Minh cũng nhìn ra ngoài hội trường.
Tài xế bước xuống xe, cung kính mỡ cửa.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục, hai tay đút vào túi quần bước xuống xe.
Đám vệ sĩ mặc đồ đen thấy vậy thì lập tức cúi người một góc chín mươi độ.
“Cậu ta là ai vậy? Phô trương thật đó.”
Mọi người đều kinh ngạc.
Còn Triệu Húc Đông thì bước nhanh tới đó: “Cậu Long, cậu đến rồi à, đúng thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này và biệt thự Sơn Thủy của chúng tôi.”
Dứt lời, Triệu Húc Đông kích động, cúi gập người chín mươi độ.
“Cái gì? Cậu Long hả? Cậu ta chính là cậu chủ nhà họ Long ở Hồ Chính Minh, gia tộc truyền thừa trăm năm đó hả?”
“Trời đất, chẳng trách hôm nay Triệu Húc Đông lại lớn gan như vậy.”
“Hóa ra là cậu Long tiếp thêm sức mạnh cho ông ta.”
Mọi người thấp giọng bàn tán, đồng thời, có rất nhiều người bên trong hội trường cũng thay phiên nhau đến chỗ cậu Long này.
“Xin chào cậu Long.”
Đám người cũng kêu lên.
“Xin chào các vị cô chú anh chị ở đây.
Ha ha, hôm nay mọi người cũng đề cao Long Chí Viễn tôi quá rồi.
Nay là lần đầu tiên tôi chính thức đến Hoàn Kim, cũng là lần đầu đến tham dự buổi tiệc của những nhân vật nổi tiếng, không ngờ mọi người lại nhiệt tình với tôi như thế.”
Long Chí Viễn cười nói.
“Cậu Long khách khí quá, mời cậu vào chỗ ngồi.”
“Đúng vậy, cậu Long ngồi ở vị trí trung tâm là đúng bài luôn đấy.”
Rất nhiều ông chủ lớn ở khắp nơi cũng thay đổi sắc mặt, lập tức nhốn nháo phụ họa.
Mặc dù ở Hoàn Kim cũng có vài gia tộc xưng là nhà họ Vương, nhà họ Lưu gì đó, thế nhưng tất cả đều không sánh bằng nhà họ Long ở Hồ Chí Minh.
Nghe nói từ thời xưa, gia tộc này đã chiếm cứ một địa vị rất mạnh, huống hồ là bây giờ.
“Mọi người khách khí quá, tôi chỉ theo chị dâu của tôi đến tham gia náo nhiệt mà thôi, ha ha”
Long Chí Viễn cười nói.
“Chị dâu? Hóa ra là vị hôn thê của cậu Long Chí Công à? Dạo trước tôi có nghe nói cậu Long Chí Công đã có một vị hôn thê và đính hôn rồi phải không?”
Triệu Húc Đông vừa đi vừa cười hỏi.
“Đúng vậy, làm phiền Tổng Giám đốc Đông quá”
Long Chí Viễn cười nhạt đáp một tiếng.
Sau đó anh ta chuyền hướng, tài xế lập tức mờ cửa xe ra, một cô gái ăn mặc sang trọng bước xuống, trong ngực cô ta còn mang theo một con chó nhỏ rất đáng yêu.
Bên cạnh cô ta còn có hai cô gái nữa, hình như là người giúp việc.
“Chị dâu, mời.”
Long Chí Viễn cười nói.
Dưới sự chứng kiến của mọi người, cô gái đó chậm rãi đi về vị trí trung tâm.
Bọn Bảo Quốc nhìn thấy cô gái này thì trừng to mắt sững sờ, sau đó đồng loạt nhìn về phía Khải Minh.
Còn Khải Minh đã sớm ngây người ở đó, cô gái này không phải ai khác, mà đó chính là Dương Lan Xuyên mà cậu đang tìm kiếm.