“Tôi… tôi cũng không biết chị tôi đang ở đâu.
Sau khi chị ấy đến, chỉ đến trường thăm tôi một lần mà thôi, tôi và chị ấy đều liên lạc qua điện thoại.”
Dương Trúc Linh vừa khóc vừa nói.
“Vậy gọi cho cô ta đi.”
Khải Minh nói.
Nhất định phải nhìn thấy Dương Lan Xuyên, mình không thể để cô ta dặn vặt như thế được.
Tôi có gì không phải với cô thì hãy nhằm vào tôi, đừng động thủ với người bên cạnh tôi.
Khải Minh không thể chịu đựng được chuyện này nhất.
Mặc dù Dương Trúc Linh không ngừng nháy mắt với đám tay chân của mình, ngầm ra hiệu cho bọn họ động thủ với Khải Minh.
Nhưng đám tay chân kia không có tên nào dám động thủ, dù sao mọi người cũng đã nhìn thấy thực lực của hai người này, tuyệt đối không dễ chọc vào.
E rằng chỉ có loại người có bọ cạp độc mới có thể đấu được với bọn họ.
Cho nên đám vệ sĩ không ai dám động đậy, Dương Trúc Linh đành phải đưa điện thoại cho Khải Minh.
Khải Minh tìm thấy số điện thoại của Dương Lan Xuyên, ấn nút gọi, nhưng điện thoại hiển thị đầu bên kia đã tắt máy.
“Sao lại tắt máy?”
“Tôi cũng không biết.“ Dương Trúc Linh đáp.
“Xem ra không dạy dỗ cô một chút thì cô sẽ không chịu nói thật đâu nhỉ? Địa Hồ, ra tay đi!”
“Vâng! Cậu Khải Minh!”
Anh ta lấy ra một cây kim bạc, cắm vào cổ Dương Trúc Linh.
“Á! Hu hu hưu…”
Dương Trúc Linh sợ hãi khóc toáng lên: “Tôi nói thật mà, đây là số điện thoại của chị gái tôi.”
Dương Trúc Linh bật khóc, nhưng dù Địa Hổ có dọa thế nào, cô ta cũng nói như vậy.
Địa Hổ nhìn Khải Minh, Khải Minh nhíu mày xua tay ra hiệu cho Địa Hổ thả cô ta ra.
Vừa rồi Khải Minh chỉ hù dọa Dương Trúc Linh một chút thôi, nhưng xem ra cô ta cũng sợ rồi, những gì cô ta nói hẳn là thật.
Dù sao Khải Minh cũng chẳng thể làm gì Dương Trúc Linh.
Đánh cho cô ta tàn phế? Hoặc thế nào? Vừa rồi cô ta cho cậu một cái tát cũng coi như cậu trả lại cho Dương Lan Xuyên một món nợ tình cảm đi.
Dù sao thì cậu cũng không thoát khỏi việc có liên quan đến chuyện Dương Lan Xuyên bị ép thôi học.
Khải Minh cau mày, bước ra khỏi phòng bao.
“Cậu Khải Minh, phải làm gì với mấy tên này đây?”
Thiên Long chỉ vào đám tay chân kia.
Khải Minh gật đầu liền đi ra ngoài.
Sau đó, trong phòng bao vang lên tiếng hét thất thanh như lợn bị chọc tiết.
Cậu không có lý do gì để tha cho đám vệ sĩ đó.
Khải Minh bước ra ngoài, đi đến quầy bar rồi gọi một cốc bia, nghĩ nên giải quyết chuyện của Dương Lan Xuyên như nào.
Mà lúc này bên cạnh Khải Minh đang có một cô gái cũng đang ngồi, đang uống một ly sâm panh.
Khải Minh liếc nhìn cô gái đó, đột nhiên sững sờ.
Cậu nghĩ một lúc lại không dám nhận.
Nhưng Khải Minh không kìm được nhìn cô gái đó thêm mấy lần nữa.
Mà cô gái này hình như cũng chú ý đến ánh mắt của Khải Minh, trong mắt cô ta thoáng xẹt qua một tia chán ghét.
Cô ta quay đầu nhìn Khải Minh.
“Hà?”
“Hà?”
Cả hai đều kinh ngạc.
“Khải Minh?”
“Hồ Tuệ Mẫn?”
Và cùng hô lên.
“Sao cậu lại ð đây?”
Hồ Tuệ Mẫn nhìn Khải Minh, hỏi.
“Tôi tới đây uống rượu, không ngỡ lại trùng hợp như vậy.”
Khải Minh bất ngờ đáp.
Hồ Tuệ Mẫn và Khải Minh là bạn học thời cấp ba, nhưng không cùng một lớp, tại sao họ lại quen biết nhau? Thời trung học, thành tích học tập của Khải Minh rất xuất sắc, cậu thường đại diện cho đội thi của trường tham giác các cuộc thi.
Mà Hồ Tuệ Mẫn cũng là một trong những thành viên của đội thi, hơn nữa còn là đội trưởng.
Khi đó, cứ hễ có cuộc thi ở tỉnh cũng là lúc Khải Minh vui vẻ nhất.
Tại sao ư, đầu tiên là vì có cảm giác vinh dự, thứ hai là vì được ăn ngon mặc đẹp.
Một đoàn có hai mươi tư người, mười nam và mười bốn nữ, cũng có thể quen biết được rất nhiều bạn.
Chỉ có điều, khi ấy mặc dù cậu chỉ quen Hồ Tuệ Mẫn, nhưng cô ta là đội trưởng, gia đình lại là người ở huyện ly, sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, gia đình cô ta chuyển đến thành phố Hoàn Kim.
Ông nội Hồ Tuệ Mẫn rất có quan hệ với người trong quân đội, bố mẹ cũng làm quan.
Từ nhỏ cô ta đã sống trong một môi trường gia đình rất tốt.
Mặc dù thành tích học tập của Khải Minh rất tốt, nhưng cậu vẫn không thể lọt vào mắt xanh của Hồ Tuệ Mẫn, cũng chính mỗi lần tham gia thi đấu, cô ta đều nói chuyện với Khải Minh với tư cách là đội trường.
Còn hai người họ không hề có giao tình cá nhân.
Tại sao Khải Minh lại có ấn tượng sâu đậm về cô ta? Đó là vì ngoài việc có tầm nhìn xa trông rộng ra, năng lực của Hồ Tuệ Mẫn cũng vô cùng mạnh, thuộc loại con gái giỏi giang, lão luyện.
Hơn nữa còn rất xinh đẹp.
Là kiểu nữ thần mà Khải Minh có nằm mơ cũng không dám m6 tới.
Có rất nhiều nam sinh cũng muốn làm bạn với cô ta, nhưng bạn là con trai thực sự của cô ta, ai nấy cũng đều rất đặc biệt, hoặc là gia đình có hậu thuẫn vững chắc, hoặc là gia đình có tài lực mạnh.
Nói tóm lại, đó là người ở tầng lớp mà người bình thường đừng mơ đến chuyện tới gần.
Lúc ấy, có thể nói chuyện với Hồ Tuệ Mẫn mấy câu là Khải Minh đã mãn nguyện lắm rồi.
Bây giờ cậu vẫn có chút căng thẳng theo thói quen.
“Đã nhiều năm không gặp, nghe nói cậu đã trúng tuyển vào học viện cảnh sát.
Bây giờ đang đi thực tập à?”
Khải Minh hỏi.
Hồ Tuệ Mẫn không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó liếc nhìn Khải Minh rồi nói: “Sao cậu còn tới một nơi như quán bar, không phải cậu nên đi làm sao?”
Hồ Tuệ Mẫn nói chuyện câu được câu mất, chỉ có điều hình như sự chú ý của cô ta không nằm ở đây.
“Bây giờ tôi vẫn chưa tìm được việc, đúng rồi, cậu nhìn gì thế?”
Khải Minh hỏi, đồng thời, cậu nhìn theo ánh mắt đang nhìn bốn phía xung quanh của Hồ Tuệ Mẫn.
“Cậu đừng nhìn lung tung, vừa khéo, nói chuyện với tôi đi.”
Hồ Tuệ Mẫn vẫn còn cái tính khí đó, lúc nào cũng dùng giọng điệu ra lệnh.
Khải Minh không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ gật đầu.
Cũng không biết Hồ Tuệ Mẫn bị làm sao, cô ta chống tay lên má, vừa uống rượu vừa mỉm cười với Khải Minh.
Mặt Khải Minh đỏ bừng.
Đột nhiên, không biết Hồ Tuệ Mẫn đã nhìn thấy thứ gì, cô ấy rút trong túi ra một máy bộ đàm, nói: “Hành động.”
Sau đó lập tức chạy ra ngoài, lao về phía một thanh niên trên lounge.
Khải Minh nhìn sang, cũng có vài thanh niên khác nhanh chóng lao về phía người thanh niên kia, hình thành nên thế bao vây.
Giống như phim hành động chiếu trên tivi vậy.
Người thanh niên kia vốn đang ngồi uống rượu lập tức bị vây kín rồi bị hi người đè thẳng xuống đất.
“Á!”
Mọi người xung quanh hét lên thất thanh.
“Đừng nhúc nhích! Cảnh sát đây”
Người kia nhanh chóng bị đưa đi.
Má nói Hóa ra cô ta đã làm cảnh sát, bây giờ đang phá án.
Vừa rồi cô ta nhiệt tình nói chuyện với cậu, còn mỉm cười với cậu, hóa ra là đang đóng kịch.
Khải Minh thầm nỡ một nụ cười chua xót.
Nhưng cậu lại nhớ tới Thiên Long Địa Hổ đang ở bên trong tra tấn đám vệ sĩ kia.
Họ sẽ không tình cờ bị Hồ Tuệ Mẫn bắt được tại trận chứ? Vậy thì gay go rồi đây.
“Hừ, thằng nhóc thối, mấy ngày nay tôi đều theo dõi vào cậu, cuối cùng cũng có thể xong việc rồi.
Tuệ Mẫn, hôm nay thực sự đã vất vả cho em rồi, thế nào, để anh uống với em một ly.
Lúc này, một chàng trai cao ráo đẹp trai nhìn Hồ Tuệ Quân mỉm cười.
Về phần nghỉ phạm kia, đương nhiên là đã có người phụ trách chuyên môn áp giải anh ta đi.
Còn bên cạnh Hồ Tuệ Mẫn cũng có vài cảnh sát nữ mặc thường phục vây quanh.
“Wow, anh Quân Văn, bọn em cũng muốn uống một ly, sao anh không mời bọn em?”
Các cô gái kia nói với giọng ghen tị.
“Được được được, anh đều mời hết, chúng ta đi sang một quán bar khác uống đi”
Thẩm Quân Văn cười nói.
“Đúng rồi chị Tuệ Mẫn, người đàn ông mà chị quen đâu? Vừa nãy em thấy hai người đang nói chuyện mà?”
Một cô gái lén lút chỉ vào Khải Minh đang ngồi trước quầy bar.
“Ừ ừ, có quen biết, được tính là bạn học cấp ba của chị.
Lúc đó chị là đội trường đội thi đấu, anh ta là thành viên trong đội.”
“Haha, em nói này, hay là gọi anh ấy tới đây nói chuyện đi.
Chị nhìn anh ấy đi, trông cũng rất dễ nhìn đấy chứ, anh ấy làm nghề gì vậy?”
“Tôi cũng không rõ, đang muốn hỏi cậu ta một chút”
Hồ Tuệ Mẫn lắc đầu cười khổ, sau đó cô ta nhìn về phía Khải Minh, giọng điệu nhàn nhạt: “Khải Minh, cậu qua đây đi.”