Không sai, chính là gia đình của Huỳnh Tấn Phát và Tống Yến.
Lúc đầu Huỳnh Tấn Phát rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy Khải Minh xong thì sắc mặt lại trờ nên vô cùng khó coi.
Mà Khải Minh cũng thoáng nhìn thấy đám người Huỳnh Tấn Phát, nếu như là trước đây thì làm gì Khải Minh cũng phải tiến tới chào hỏi, nhưng bây giờ thì coi như quên đi.
“Mọi người mau nhìn đi, có nhiều xe sang trọng đến đây quá.”
“Thật sao? Là thật kìa! Trời ơi!”
Lúc này, đột nhiên đám đông hò hét ầm lên.
Theo sau đó, những người vốn đang đứng đường đã bắt đầu nhao nhao tránh sang một bên để nhường đường.
Các nhân viên công tác đã nhanh chóng dọn dẹp hiện trường rồi bước ra chào đón họ.
Trong chiếc xe hơi sang trọng đầu tiên, một cặp vợ chồng trung niên tay trong tay bước xuống.
“Ông Lý Quốc Hào, bà Lý, xin mời vào.”
Các nhân viên công tác kính cần nói.
“Trời ạ, là vợ chồng Lý Quốc Hào, tôi phải đi đây, nhà từ thiện số một của tỉnh Hải Phòng, từng là nhà giàu nhất tỉnh Hải Phòng, không ngờ bọn họ lại tới.”
“Đúng vậy, bây giờ ông Lý và vợ của ông ấy đã mất sức từ lâu trong lĩnh vực kinh doanh.
Tôi nghe nói rằng bọn họ thích vui chơi ð các điểm tham quan lớn trên thế giới, không ngờ bọn họ lại đến đây.”
“Trên TV cũng rất ít nhìn thấy.”
Đám người nghị luận ầm ï, tất cả đều lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
“Ba, ông nội, thế nào, cảnh tượng thật ngoạn mục phải không, ông Lý Quốc Hào từng là người giàu nhất tỉnh Hải Phòng đấy.”
Ngô Hải, Ngô Kiên và tất cả những người khác cũng bước đến bên cạnh Khải Minh, lúc này Ngô Hải giới thiệu khá ranh mãnh.
Đây là lần đầu tiên bác Ngô nhìn thấy một người giàu có như vậy, nên trong lòng không nhịn được kinh ngạc.
Người nhà họ Vương cũng đều kinh ngạc nhìn.
Trong chiếc ô tô hạng sang thứ hai, giờ phút này cũng có một nhóm đôi vợ chồng trung niên cũng bước xuống, đi theo phía sau là các con của họ.
“Uầy, đây là anh Lương.
Một số công ty điện ảnh và truyền hình ð Cam Ranh và Hoàn Kim là của nhà bọn họ.”
“Tại sao họ cũng tới đây?”
“Thật là ngoạn mục, chẳng lẽ định hợp tác xây dựng công ty điện ảnh và truyền hình ở thôn Liêu Xá sao?”
“Hừ, không có khả năng, nếu thật sự có kế hoạch này thì sẽ lên kế hoạch khi tôi đương chức.”
Nghe mô tả của một người qua đường, Huỳnh Tấn Phát không nhịn được có chút tự hào trên mặt.
“oạ”
Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì đột nhiên có tiếng hò hét vang lên.
Đám người hét lên.
Tất cả đều nhìn về phía những người mới đến.
“Ông Lý Thường Niên, người giàu nhất Hà Giang.”
Tất cả mọi người đều sợ hãi ngây người nhìn.
“Ba, rốt cuộc hôm nay là dịp gì vậy? Sao nhiều ông lớn đều đến đây như vậy?”
Huỳnh An Nhiên cũng bị sốc.
Dù sao Huỳnh Tấn Phát cũng là người trong cuộc nên đương nhiên hiểu rõ tình hình.
“Ha ha, ngoại trừ cậu chủ nhà họ Khải của Hoàn Kim ra thì làm gì có ai có mặt mũi lớn như vậy, gia tộc nhà họ Khải có thế lực thần bí, đương nhiên các mối quan hệ cũng sẽ rất mạnh!”
Huỳnh Tấn Phát nói một cách đắc ý.
“Cái gì? Cậu chủ nhà họ Khải? Hóa ra hôm nay là sinh nhật của cậu chủ nhà họ Khải sao?”
Huỳnh An Nhiên ngạc nhiên hỏi.
Và câu nói này cũng tự nhiên được lan truyền nhanh như cháy rừng.
Không ít người thốt lên: “Hóa ra là sinh nhật của cậu chủ nhà họ Khải.
Chẳng trách được, nếu không thì ai lại thèm đến một vùng quê nghèo như thôn Liêu Xá chứ.”
“Đúng rồi, nói đến cậu chủ nhà họ Khải, tại sao trên mạng lại không có bất cứ thông tin về anh ta nhỉ?”
Có người tò mò hỏi.
“Không cần nói cũng biết, nghe nói cậu chủ nhà họ Khải là người rất khiêm tốn.”
“Đúng vậy, có rất ít người biết bây giờ cậu ấy trông như thế nào.”
Mọi người đồng thanh thảo luận.
“Hôm nay thật sự là sinh nhật của cậu chủ nhà họ Khải đó, tôi đoán không sai mà.”
Lúc này bên phía nhà họ Ngô.
Về phần Khải Minh, cậu đứng sang một bên, bị chen vào trong đám đông, cậu cũng lập tức hơi sững sờ.
Cậu bối rối vì không ngờ Lê Tâm lại trải ra cảnh tượng lớn như vậy, thậm chí ngay cả cậu còn không nghĩ ra.
Mà chuyện có rất nhiều ông lớn đến, cậu lại càng không nghĩ đến.
Theo như dự kiến ban đầu thì cũng chỉ có hai mươi hoặc ba mươi người mà thôi.
Như thế cũng rất tốt.
“Mọi người mau nhìn này, nhìn xem, hình như kia là ông lớn Trường của tỉnh Hải Phòng không?”
“Vãi, chính là ông ấy, ông lớn Trường cũng đến rồi!”
Tại thời điểm này, bao nhiêu người vây quanh xem đều đã bị sốc.
“Mẹ nó, tôi đi chụp ảnh trước, mọi người nhìn xem! Đi, đi thôi.”
Lúc này Ngô Hải mới nghiêm túc cầm lấy máy ảnh để chụp hình.
Mà tất cả mọi người đều đang hào hứng chỉ trỏ chụp ảnh.
Chờ sau khi nhóm người này đi vào.
Hết nhóm này đến nhóm khác đều là những ông lớn.
Bác Ngô xem rất vui vẻ, dù sao thì bình thường cũng chỉ có thể nhìn thấy những người này trên tỉ vi.
Hơn nữa, còn có các diễn viên nam và những sao nữ nổi tiếng.
“Oa, mấy anh đẹp trai, mấy anh đẹp trai, thật nhiều anh đẹp trai, giàu có lại còn trẻ đẹp.”
Từng chiếc Ferrari Rambo thể thao dừng lại.
Từ trên xe, từng người một thuộc thế hệ giàu có nổi tiếng thứ hai ở thành phố Hoàn Kim bước xuống.
“Đó là cậu Hoàng, là em kết nghĩa của cậu chủ nhà họ Khải.
Tôi đã nhìn thấy anh ấy trên Internet.
Mặc dù anh ấy hơi mập một chút nhưng trông anh ấy rất đẹp trai và dễ thương.
Tôi yêu anh ấy chết mất.”
“Người đẹp trai nhất chính là cậu chủ Bảo Quốc, vừa cao ráo vừa đẹp trai, mẹ tôi ơi, nghe nói anh ấy với cậu chủ nhà họ Khải có quan hệ rất tốt.
Mẹ ơi, nếu như anh ấy hôn tôi một cái thì tốt rồi.”
“Vẫn còn vẫn còn, người đó là…”
Rất nhiều cô gái trẻ lao tới phía trước lấy điện thoại di động ra tách tách chụp ảnh.
“Mấy tên nhóc này thật sự rất đẹp trai, lại còn giàu có, Hạ Thảo, Hạ Linh, mẹ không mong đợi gì nhiều ở các con, chỉ cần tìm được một người ưu tú bằng một nửa người ta là được rồi.”
Lúc này mẹ của Hạ Thảo hâm mộ nói.
Bà hận không thể ôm hết những cậu chủ đẹp trai giàu này về cho con gái mình, nếu như vậy thì hôm nay mình sẽ vô cùng toả sáng.
Đám người Bảo Quốc và cậu Hoàng đút túi quần đeo kính râm, miệng nhai kẹo cao su, cà lơ phất phơ bước vào bên trong.
Bọn họ tập hợp tại quảng trường lớn bên trong lối vào, dựa theo yêu cầu của ban tổ chức, lần này chắc chắn bọn họ phải chụp ảnh tập thể.
Mà nhìn thấy có người vây quanh chào hỏi các ông lớn ở trước mặt mình.
Điều này khiến Huỳnh Tấn Phát tức đỏ bừng mặt đứng ở một bên.
“Thấy chưa, tên nhóc đó đã thế chỗ tôi, nếu không thì người hôm nay được vào phải là tôi mới đúng.”
Huỳnh Tấn Phát ghen tị nói.
Cấp dưới trước đây của mình bây giờ lại có thể đi vào chào hỏi nhiều doanh nhân giàu có, còn ông ta ở trong khu danh lam thắng cảnh thì sao, cũng chỉ có thể làm người xem, điều này đương nhiên khiến Huỳnh Tấn Phát không thoải mái.
“Này, ông nhìn người ta và nhân viên trong khu thắng cảnh một chút đi.
Ai có quan hệ thân thích cũng có thể vào chơi.
Ông nói xem làm sao có chuyện chúng ta lại không biết một vài người trong khu thắng cảnh chứ?”
Lúc này, chị dâu hai cũng hâm mộ nói.
Bà ta lập tức nhìn con gái Ngô Duyên nói: “Duyên, cố gắng một chút, tranh thủ cho những sự kiện lớn như thế này trong tương lai, cũng có thể để mẹ con vào xem một chút để mở mang kiến thức.”
Ngô Duyên ngơ ngác khẽ gật đầu.
Cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Đúng vậy, cảnh tượng như thế này, ai mà không muốn bước trên thảm đỏ và có một khung cảnh đẹp một chút, làm gì có ai muốn làm người xem chứ? “Nhường đường cho tôi đi qua một chút.”
Khải Minh thấy mọi người đã đến gần hết nên cảm thấy mình cũng đến lúc phải vào.
Dù sao không có mình thì bữa tiệc sinh nhật này làm sao có thể tổ chức được? Nhưng chỉ sau một lúc ngây người, Khải Minh đã bị đám đông chen lấn.
“Cút đi, chen cái gì mà chen.
Thật đáng ghét.”
“Đúng vậy, anh đi qua làm cái gì? Thật là điên khùng.”
Những cô gái nhỏ đứng ở hàng đầu không thể không trợn mắt lườm Khải Minh một cái, nói với vẻ khinh thường…