“Lý Vân Linh?”
Khải Minh không khỏi mỉm cười sau khi nhìn thấy cô gái.
Lý Vân Linh, có thể được coi là em gái lớn lên cùng với Khải Minh và Lý Thế Nam.
Không chỉ vậy, cô ấy còn là người trong dòng họ của Lý Thế Nam.
Chỉ là hoàn cảnh gia đình của Lý Vân Linh tốt hơn.
Nhà cô ấy có cửa hàng trong thị trấn, kinh doanh các loại bánh ngọt và đồ ăn nhẹ.
Bình thường cô ấy sinh sống ở trong thị trấn, rất hiếm khi về nhà.
Hơn nữa khi đó Khải Minh với Lý Thế Nam vẫn là hai kẻ khố rách áo ôm, quần áo cũng không đẹp đế gì.
Vì vậy, Lý Vân Linh rất ít khi chơi cùng Lý Thế Nam và Khải Minh.
Dù là bạn cùng lớp hồi tiểu học thì họ cũng không nói chuyện với nhau nhiều.
Nói chung là cô ấy chưa bao giờ thân thiết với hai người bọn họ, có thể nói còn không thân bằng Ngô Duyên.
Có lẽ bắt đầu từ lúc học trung học thì mối quan hệ này mới có sự vui vẻ, ấm áp.
Thật khéo, sau khi vào trung học cơ sở, Lý Vân Linh vẫn học cùng lớp với Lý Thế Nam và Khải Minh.
Hai năm đầu, cô ấy vẫn không nói nhiều với hai người.
Đợi đến đầu năm thứ ba của trung học cơ sở, có một chuyện đã xảy ra, đó là Lý Vân Linh cãi nhau với một bạn học sinh nữ khác, cuộc cãi vã diễn ra rất gay gắt.
Sau đó, bạn nữ sinh kia đã gọi một vài tên lưu manh cùng lớp đến để gây rắc rối cho Lý Vân Linh.
Khi tan học, Lý Vân Linh bị chặn lại, bọn chúng muốn dạy cho cô ấy một bài học.
Đúng lúc Lý Thế Nam với Khải Minh đi qua nhìn thấy họ, lập tức kéo Lý Vân Linh đi.
Lúc đó, Khải Minh cũng chẳng có tiếng tăm gì cả.
Nhưng Lý Thế Nam thì khác, ở trong trường học ai cũng biết anh ta rất giỏi đánh nhau, có là cả nhóm hợp sức cũng không dám đánh lại.
Lần đó xem như đã cứu được Lý Vân Linh một lần.
Kể từ đó, Lý Vân Linh đối xử vô cùng tốt với Khải Minh và Lý Thế Nam, bọn họ cũng bắt đầu trở thành bạn bè của nhau.
Không ít lần cô ấy lén lút trộm tiền mua thuốc lá cho Lý Thế Nam, còn mang đến các loại bánh trứng cho Khải Minh ăn.
Sau đó lên cấp ba, cô ấy đã thi trúng vào một trường hạng ba, là trường cuối cùng của huyện.
Hơn nữa, khi học cấp 3 vẫn chưa có điện thoại di động nên không liên lạc được nhiều.
Lúc này, trong Tết Nguyên đán, mọi người quây quần bên nhau để hàn huyên tâm sự: “Cậu về từ khi nào, sao không gửi tin nhắn cho tôi?”
Lý Vân Linh oán trách nói.
“Tôi mới về được vài ngày, nhưng mới chỉ đi loanh quanh trong thị trấn.
Tôi cũng đang định hỏi Lý Thế Nam số điện thoại của cậu rồi.”
Khải Minh bật cười.
Đây là lời thật lòng vì cũng chỉ có những người này trong ngày sinh nhật của cậu thôi.
“Hừ, may cho cậu vẫn chưa quên tôi.
Mà này, cậu không theo dõi nhóm trung học của chúng ta sao? Ôi trời, tôi quên mất, hình như tôi vẫn chưa thêm cậu vào nhóm trung học.
Hôm nay là sinh nhật của Trần Bảo Đạt trong lớp chúng ta.
Ý của cậu ấy là các bạn cùng lớp đã không gặp nhau trong một thời gian dài.
Nhân dịp sinh nhật này, để mọi người cùng nhau tụ họp, không chỉ cậu ấy, mà cả giáo viên dạy tiếng Anh và giáo viên chủ nhiệm lớp trung học của chúng ta cũng sẽ đi.
Cậu có đi cùng tôi không?”
Lý Vân Linh nói.
“Thầy Quý, ông ấy cũng đi sao? Hình như năm nay ông ấy nghỉ hưu rồi.”
Bỗng nhiên nhắc đến Trần Bảo Đạt, dường như Khải Minh đã quên mất tên người này.
Nhưng thầy Quý chủ nhiệm lớp thì Khải Minh vẫn còn nhớ rất rõ.
Ông ấy là một giáo viên dạy ngữ văn rất tốt bụng.
Vào thời điểm đó, gia đình Khải Minh rất khó khăn, không có khả năng trả tiền mua sách giáo khoa.
Cả hai lần, thầy Quý đều đóng tiền cho cậu.
Có một lần khác, trời mưa rất to mà cậu không có ô, thầy Quý đã dùng xe đạp đưa cậu về nhà.
Khoảnh khắc này vẫn còn nguyên vẹn trong trí nhớ của cậu.
Hai năm đầu đại học, ba mẹ vẫn gửi tiền đều đặn, Khải Minh đều tiết kiệm ăn uống tiêu dùng.
Đợi đến Tết về nhà, dù tốn kém bao nhiêu cậu cũng sẽ mua gì đó đi thăm thầy Quý.
Chỉ là trong hai năm gần đây, tiền học phí của Khải Minh đã trở thành một vấn đề, cậu đang rất túng thiếu nên không có cách nào đi được.
“Nghe nói năm ngoái thầy Quý bị bệnh nặng? Có sao không?”
Khải Minh hỏi.
“Đã tốt lên rồi, nếu không sao lần này thầy ấy lại có thể đến dự tiệc sinh nhật của Trần Bảo Đạt được.”
Lý Vân Linh nói: “Đừng hỏi nữa, lúc đó cậu đi không phải sẽ gặp được sao.
Lúc trước thầy Quý rất coi trọng cậu và Lý Thế Nam.
Nếu cậu đi, thầy ấy sẽ rất vui đấy.
Hơn nữa, hôm nay tám giờ tập hợp đó, thầy Quý nhất định sẽ đi sớm để trò chuyện với chúng ta nhiều hơn.”
“À, cũng khá tốt, nhưng tôi không có thời gian tham gia bữa tiệc này rồi.”
Khải Minh khó xử nói.
“Hả? Cậu bận gì vậy? Uây, yên tâm đi, lần này là Trần Bảo Đạt mời khách, nếu phải chia tiền, không phải cậu còn có tôi sao?”
Dường như Lý Vân Linh nhìn thấu tâm tư của Khải Minh.
Đương nhiên chuyện này không phải vì tiền, mà là hôm nay Khải Minh tổ chức sinh nhật của cậu.
Nhưng nếu từ chối như vậy thì Lý Vân Linh cũng sẽ không sao, mấu chốt là cô ấy đã tự mình thông báo cho cậu.
Giờ cậu nói không đi thì sẽ cảm thấy rất áy náy với thầy Quý.
“Được rồi, hôm nay tôi thật sự không có thời gian, vốn dĩ tôi muốn mời cậu đến tổ chức sinh nhật với tôi.”
Khải Minh nói: “Bằng không thì trước hết tôi sẽ đến gặp và nói chuyện với thầy Quý, sau đó tôi sẽ trở về.”
“Hả? Cậu đang tổ chức sinh nhật sao? Thật khó xử mà.
Được rồi, nếu vậy thì chúng ta cùng nhau đến gặp và nói chuyện với thầy Quý và những người khác trước rồi chúng ta sẽ quay lại làm sinh nhật cho cậu, còn Lý Thế Nam đâu, cậu đã thông báo cho cậu ấy chưa?”
Lý Vân Linh rất trọng nghĩa nói.
“Tôi đã thông báo rồi nhưng cậu ta phải gần trưa mới đến.
Bên cậu ta mới khai trương, nhân viên vẫn chưa kịp tuyển, có quá nhiều việc.”
Khải Minh nói.
“Được rồi, bây gið Lý Thế Nam thật lợi hại quá.
Lúc trước ba tôi coi thường nhà họ, kết quả ngày hôm qua, ba tôi vẫn mang đến một số quà đề tặng cho nhà họ.”
Lý Vân Linh hâm mộ nói.
Khải Minh không nói lời nào, chỉ gật đầu.
Sau khi ổn định, hai người nhìn thời gian cũng gần tám giờ.
Khải Minh và Lý Vân Linh đi thằng đến một nhà hàng trong thị trấn.
Đây là thôn của Khải Minh trong thị trấn, đi đến đường phố của thị trấn trên cũng không xa, hai người cùng nhau bước đi.
Đúng lúc này, trước cửa nhà hàng, rất nhiều cựu học sinh trung học đã đến.
Mọi người túm năm tụm ba ghé vào nhau trò chuyện.
Buổi họp lớp chính là như vậy, gặp mặt thân tình không kể xiết, nói về tình hình hiện tại rồi lại nhớ về quá khứ.
“Nhìn xem, Vân Linh đến rồi.”
Một người chỉ vào Khải Minh với Lý Vân Linh nói.
“Hả? Đó là Khải Minh phải không? Chết tiệt, sao hôm nay Khải Minh cũng đến đây chứ?”
“Ha ha ha, đúng đó, tôi còn tường Khải Minh đã biến mất rồi cơ.
Không ngờ lại gặp cậu ta ở bữa tiệc này.
“À, tôi nghe người ta nói rằng Khải Minh học đại học rất không như ý và cậu ta cũng không đủ khả năng chỉ trả học phí.
Còn có một lần khi tôi đến Hoàn Kim để ăn cơm với một người bạn thì tình cờ gặp Khải Minh ð bếp sau để rửa bát.
Tôi vẫn còn biết xấu hổ nên cũng chẳng dám chào hỏi cậu ta.”
“He he, dù sao không có tiền thì việc gì cũng không làm được mà.”
Mọi người nhìn thấy Khải Minh thì đứng lên cười hì hì nói chuyện bàn tán.
Trong số đó có một cô gái có khí chất nổi bật nhất, cũng đang tán gẫu với mấy chị em.
Nghe thấy có người nhắc đến Khải Minh, cơ thể mềm mại của cô ấy khẽ run lên, sau đó nhìn về phía Khải Minh với khuôn mặt ửng hồng.
“Này, Dương Lan Xuyên, trước đây cậu với Khải Minh có phải có quan hệ yêu đương không? Tôi nhớ rõ hai người đã nói chuyện với nhau.”
Một cô gái che miệng cười nói.
“Đừng nói nhảm, chúng tôi nói chuyện khi nào chứ?”
Mặt Dương Lan Xuyên càng đỏ lên.
“Nhất định có nói qua, tôi nhớ hai người thường xuyên viết thư.
Hơn nữa, cậu cùng Khải Minh còn đi rất gần nhau.”
Cô gái lại nói.
“Không có.”
Dương Lan Xuyên nhẹ giọng nói.
“Đừng phủ nhận, cậu đã quên vụ Lý Thế Nam đâm người, không phải là vì… khụ khụ, không nói nữa!”
Dường như cô gái đang nói về một điều gì đó chẳng lành, vội vàng xấu hổ lè lưỡi.
Dương Lan Xuyên cũng không nói gì.
“Mà này, Dương Lan Xuyên, bây giờ cậu còn nói chuyện với nam sinh đánh Khải Minh không?”
Một cô gái khác cũng hỏi.
“Đã không nói chuyện lâu rồi…”
Dương Lan Xuyên đỏ mặt nói.
Sau đó, giống như những cô gái khác, Dương Lan Xuyên cũng ngẩng đầu lên nhìn Khải Minh, người mà cô ta đã không gặp sáu năm rồi…