“Có chuyện gì vậy?”
Khải Minh hỏi.
Ngô Duyên nói: “Mày có thời gian vào ngày mai không?”
“Để làm gì vậy? Có thể ngày mai tôi sẽ đi mua hàng tạp hóa!”
Ngày mốt là sinh nhật của anh, dì Ngô đã nấu đồ ăn rồi, anh cũng không thể để dì Ngô trả tiền mua nữa, bèn muốn tự mình đi mua.
“Hừ, mấy ngày nay mày đều ăn cơm ở nhà ông bà nội tao mà, mày mua đồ ăn làm gì.
À đúng rồi, ngày mốt phải không? Tao quên mất là sinh nhật của mày.
Khu khụ, tóm lại là mua đồ ăn thì bỏ qua một bên đi.
Bây giờ, có chuyện tốt đang chờ mày đấy, mày gạt những chuyện khác sang một bên đi!”
“Cô vẫn còn chuyện tốt đang chờ tôi sao?”
Khải Minh nở một nụ cười gượng gạo.
Mặc dù cậu lớn lên cùng với Ngô Duyên, nhưng cũng chính vì điều này mà Ngô Duyên đã không thân thiện với Khải Minh kể từ khi cô ấy còn nhỏ.
Thậm chí là bây giờ vẫn vậy.
Anh chị em của họ đã chơi trò lừa đảo Khải Minh không ít lần.
Nhưng khi Khải Minh còn nhỏ, anh thường ghét Ngô Duyên và những người khác.
Bây giờ, cho dù đôi khi bị Ngô Duyên chế nhạo, anh cũng chỉ tức giận một chút, bình thường đều không quá mức so đo với Ngô Duyên.
Tất cả đều vì nể mặt của bác Ngô và dì Ngô.
“Hừ, ý của mày là, tao không biết tốt xấu gì à? Tao nói cho mày biết, ngày mai chúng tao đi khu vui chơi suối nước nóng ở thôn Liêu Xá, tao muốn gọi mày đi chung! Sau khi mày trð về, tao còn chưa đưa mày đi chơi vui vẻ.
Chà, bây giờ Thị thôn Liêu Xá đã phát triển ngành du lịch, ở đó bây giờ ổn rồi! “Ngô Duyên nói.
“Tốt như vậy sao? Dẫn tôi đi chơi hả?”
Thôn Liêu Xá là thôn mà Dương Kỳ Anh đang ở, được bao quanh bỡi núi và sông, thực sự có suối nước nóng.
Và nó cũng là một trong những khu được chú trọng phát triển.
Khải Minh cũng muốn đi chơi, nhưng lời mời đột ngột của Ngô Duyên khiến Khải Minh khá bất ngờ.
“Vô nghĩa, nói cho tao biết mày có muốn đi hay không? Tao quan tâm mày ăn uống cái gì!”
Ngô Duyên tự hào ôm bả vai nói.
Khải Minh lắc đầu: “Quên đi, cảm ơn, nhưng tôi không đi!”
“Hả? Mày nói gì?”
Ngô Duyên không ngờ rằng Khải Minh sẽ từ chối cô.
Theo bản chất của Khải Minh thì anh phải cảm thấy vinh dự thay vì sợ hãi mới đúng chứ? “Duyên, Khải Minh tới chưa? Ở? Cháu về rồi sao không vào.
Nhanh lên, bữa trưa đã chuẩn bị xong, vào ăn thôi, nhân tiện kể hai bác nghe xem đi xem mắt thế nào rồi?”
Lúc này Bác Ngô đi ra, gọi Khải Minh và Ngô Duyên đi vào, nhưng Ngô Duyên lại làm mặt lạnh, không nhúc nhích.
“Chuyện gì vậy, Ngô Duyên? Ai lại chọc tức bà cô nhỏ vậy!”
Bác Ngô cười khổ.
“Hừ, Khải Minh đấy chứ ai nữa!”
“Vớ vần, Khải Minh làm sao có thể gây rối cho cháu?”
“Đúng vậy, hôm nay con có nhã ý mời cậu ấy đến thị thôn Liêu Xá chơi.
Thế mà Khải Minh lại không hề nhận lòng tốt của cháu, cậu ấy đã nói sẽ không đi!”
Ngô Duyên nói.
“Ha ha, Khải Minh, nếu là thật thì cháu đi chơi với Ngô Duyên đi, có thể là Ngô Duyên muốn đi chơi cùng cháu đấy, phong cảnh khu suối nước nóng ở bên đó rất đẹp, cháu không bận gì thì cứ đi đi!”
Bác Ngô không nghĩ là có chuyện gì, cho rằng cháu gái đã suy nghĩ kĩ rồi.
Thấy hai người chung sống hòa thuận, bác Ngô mừng còn không kịp nữa là.
“Thôi, ngày mai tôi đi vậy!”
Khải Minh nghe thấy bác Ngô nói vậy nên không tiện từ chối thêm nữa.
“Hừ!”
Ngô Duyên trừng Khải Minh một cái rồi đi vào.
Bởi vì ngày mai anh sẽ đi chơi, không có thời gian để mua một ít món ăn, vì vậy Khải Minh đã đến siêu thị của thôn để mua một mớ vào chiều hôm đó.
Vào sáng hôm sau, anh lại được Ngô Duyên dẫn di chơi.
Ngô Duyên lái một chiếc Passat, đây là xe của ba cô ta lái.
Cô ta chờ Khải Minh về phía thị thôn Liêu Xá.
Chắc chắn Khải Minh sẽ không ngồi ở tay lái phụ.
Anh cảm thấy trong xe hơi ngột ngạt nên mở cửa sổ để hít thờ, nhưng không ngờ anh vừa quay cửa sổ xe xuống thì nó lại kéo lên.
Quay sang nhìn, anh thấy Ngô Duyên không cho mình kéo cửa sổ xe lên.
Mẹ nó! Cô gái chết tiệt này! Khải Minh chửi rủa trong lòng, lần này chỉ kéo có một chút, và sau đó đề Ngô Duyên kéo lại.
“Cô đang làm gì đấy?”
Khải Minh không nói nên lời.
“Hừm, tao còn muốn hỏi mày, phía trước tao có mờ cửa sổ xe, tại sao phải mỡ ra! Nếu có bụi bay vào thì sao? Chưa từng ngồi xe hơi à?”
Ngô Duyên khinh thường nói.
Lúc này, điện thoại di động của Ngô Duyên reo chuông lên.
“Được rồi, Lâm Nguyệt, tớ sẽ lái xe tới đón cậu ngay.
Cậu đợi tớ, ừm, tối hôm qua không nói với cậu sao? Tìm được người rồi, lát nữa chúng ta leo núi, cứ để anh ta vác hành lý cho bọn mình là được.
Cứ tiếp tục đi, có thể tập trung theo đuổi anh Đặng Nam của mình đi, cái đồ thấy sắc quên nghĩa!”
“Được rồi, gặp lại sau, bạn trai của tớ ấy à, anh ấy có xe, đã khởi hành rồi, lát nữa bọn tớ sẽ tác hợp cho cậu và Đặng Nam, gặp lại sau, vậy nhé!”
Nói xong, Ngô Duyên cúp điện thoại.
Cuối cùng Khải Minh đã biết Ngô Duyên muốn làm gì.
“Cô bảo đưa tôi đi chơi, chính là để cho tôi vác hành lý cho các người sao? Đúng là lũ khốn nạn!”
Khải Minh tức giận nói.
“Ôi chao, mày sốt ruột làm gì? Xách vài ba cái ba lô thì có làm sao, có chết ai đâu? Hơn nữa hôm nay mày được mời đi ăn thì sợ gì? Hơn nữa, tao nói cho mày biết, hôm nay bạn thân của tao đang theo đuổi người cậu ấy thích, mày hãy chú ý đến thái độ của mày một chút.
Hôm nay, tất cả chúng ta đều là diễn viên phụ.
Bạn thân nhất của tao và Đặng Nam mới là nhân vật chính!”
Ngô Duyên nói một lần nữa.
Nếu không phải đang ở trên xe, bác Ngô lại là người đưa bọn họ ra ngoài thì Khải Minh đã muốn bỏ đi rồi.
Nhưng vì anh đã đồng ý nên không làm cũng không tiện.
Vì vậy anh cũng không lên tiếng.
Ngô Duyên liếc nhìn vào kính chiếu hậu, cười đắc thắng: “Khải Minh, trông mày có vẻ tức giận nhở.
Tước đây yêu cầu mày mang thêm đồ mày cũng có tức giận đâu.
Tao biết tại sao bây giờ mày lại lo lắng rồi, ha ha, tao đã nói với mày từ khi còn học tiểu học rằng chúng ta không có cơ hội nào rồi! Đừng nghĩ về điều đó nữa!”
Ở trường tiểu học, các anh chị em của Ngô Duyên và Ngô Hải đều ở quê lên, chỉ đến huyện khi học trung học cơ sở.
Khi đó họ còn rất nhỏ, tất nhiên Khải Minh, Lý Thế Nam và Ngô Duyên cùng đi học chung.
Ngô Duyên có ngoại hình rất xinh xắn, dù sao thì cô ấy cũng là nữ thần trong mắt một vài chàng trai lúc đó, họ đều đổ xô về mong làm chồng của Ngô Duyên khi đến chơi nhà.Vì lý do này mà không ít lần Lý Thế Nam đánh nhau với Khải Minh vì Ngô Duyên.
Tất nhiên đó là những chuyện hồi còn nhỏ, có biết cái gì đâu! Nhưng hiền nhiên Ngô Duyên vẫn cảm thấy rằng Khải Minh luôn thích mình.
Cô ta cảm thấy rằng mình nói ra đã tìm thấy bạn trai, chắc chắn trong lòng anh rất không thoải mái.
Cô hiểu tính cách của một kẻ nghèo hèn như Khải Minh.
Khải Minh quay đầu ra ngoài cửa sổ, quá lười biếng để nói chuyện với cô.
Ngay sau đó, Ngô Duyên đã đến đón cô bạn thân Lâm Nguyệt.
Lâm Nguyệt cũng rất đẹp, hình như hai người đã gặp nhau từ hồi học tiểu học.
Anh không nghĩ rằng đã lâu không gặp như vậy, đã trổ mã đẹp như thế.
Dáng cô cao và gầy, vóc người tuyệt vời.
Vừa lên xe, cô liền liếc nhìn Khải Minh, hiển nhiên cảm thấy Khải Minh rất quen, nhưng cô lại không chào hỏi mà đưa túi cho Khải Minh: “Này, tôi có mỹ phẩm và kem chống nắng trong túi, tôi phải sử dụng nó bất cứ lúc nào.
Khi tôi chơi, anh phải lấy nó ra giúp tôi!”
“Hiểu rồi!”
Khải Minh không kiên nhẫn gật đầu.
Sau đó, anh nghe thấy Ngô Duyên và Lâm Nguyệt trò chuyện trên đường đi, tất cả đều về chuyện Lâm Nguyệt và Đặng Nam mà cô ấy đang theo đuổi.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến trước cổng khu du lịch suối nước nóng.
Vào lúc này, hai anh chàng đẹp trai đã chờ sẵn.
“Ngô Duyên, Lâm Nguyệt, lối này!”