Ngày hôm sau.
Bởi vì còn có buổi xem mắt của bác Ngô sắp xếp, tuy nhiên Khải biết sẽ không có kết quả, nhưng hiện tại đã đồng ý với bác Ngô, cho nên Khải Minh vẫn chuẩn bị một chút, sau đó sẽ đến cửa hàng đồ ăn nhanh Lotteria.
Không nghĩ tới khi anh tới nơi này.
Anh nhìn thấy một cô gái đang ngồi trong một vị trí, uống Coca với cánh gà và khoai tây chiên trước mắt.
Đôi chân trắng nõn của cô ấy đang đung đưa, như thể đang đợi ai đó.
Không phải là cô gái này chứ? Trong lòng Khải Minh thầm nghĩ.
Sau đó anh nhìn thấy cô gái đặt miếng khoai tây chiên xuống, lau chùi miệng và cầm điện thoại rồi bấm.
Cùng lúc đó, Khải Minh nhận được tin nhắn văn bản, đúng là Hạ Thảo gửi tới: “Anh có tới không vậy?”
Khải Minh thầm nghĩ, quả nhiên đúng là cô gái này.
Thoạt nhìn, cô trông khá đẹp.
Vì vậy Khải Minh đi tới và ngồi xuống.
“Anh… Anh làm gì vậy?”
Cô gái hiển nhiên sửng sốt.
Ngớ ngác nhìn Khải Minh.
“Cô đến đây để xem mặt sao?”
Khải Minh hỏi.
“Xem mặt cái gì mà xem mặt, cái người này, đầu óc anh bị bệnh à?”
Cô gái nhìn Khải Minh có chút sợ hãi.
“À? Cô không phải Hạ Thảo sao? Không phải cô vừa gửi tin nhắn cho tôi à?”
Khải Minh cũng có chút bối rối.
“Tôi không biết ai là Hạ Thảo, tôi vừa gửi tin nhắn messenger cho bạn trai của mình, OK?”
Cô gái nói.
“Xin lỗi, tôi đã lầm rồi!”
Mặt mũi Khải Minh tràn đầy xấu hổ đứng lên.
Chà! Mẹ nó chứ, sớm biết như vậy mình gọi điện thoại trước.
Anh cũng đang chuẩn bị gọi điện thoại.
Thì bð vai của mình đã bị người vỗ một cái.
Quay đầu nhìn lại, anh nhìn thấy một phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài thanh tú.
Cô đang chớp mắt to nhìn Khải Minh: “Anh là Khải Minh à? Anh tới xem mắt phải không?”
Cô gái hơi khinh thường hỏi.
“Ừ, đúng là tôi.
Cô là ai?”
“Hạ Linh!”
“Hả?”
“Hạ Thảo, tôi là Hạ Thảo, Hạ Linh là em gái tôi!”
Hạ Linh vội vàng nhìn anh nói.
“Hừ, vừa rồi có phải anh nhận lầm người hay không?”
Hạ Linh mang theo vài phần mỉa mai ý tứ hàm xúc nói.
Thật là, vừa rồi khi cô bước vào, cô đã tình cờ nhìn thấy cảnh tượng đó.
Khải Minh thật sự là quýnh đến nỗi không biết nên giấu mặt vào đâu.
Cho nên, Hạ Linh chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, cô cũng không có đi qua chào hỏi, cũng cảm giác rất xấu hổ.
Nghĩ thầm nghĩ rằng người này thực sự có thể làm được.
Nhưng mà, sau khi cô nghĩ lại, không tới năm phút nữa mình sẽ đuổi được tên này, cho nên Hạ Linh cũng muốn nhanh chóng giải quyết xong chuyện của chị gái mình.
Khải Minh cùng Hạ Linh mặt đối diện ngồi xuống.
Khải Minh vừa nhìn Hạ Linh vài lần, đã cảm thấy nữ sinh này ngoại trừ xinh đẹp ra cũng không có gì.
Về phần Hạ Linh cô nhìn chằm chằm vào Khải Minh nhìn từ trên xuống dưới.
Nghĩ thầm cái tên Khải Minh này lớn lên cũng thanh tú, còn có chút đẹp trai, nếu điều kiện gia đình khá hơn thì anh ấy thực sự có thể làm anh rể của mình.
Nhưng đáng tiếc là anh ấy nghèo như vậy thì làm sao mà chị gái để ý được.
Thật ra, nếu không phải ông nội bức hôn, cô thật sự cho rằng chị gái mình sẽ lo lắng phải tìm người sao? Có quá nhiều người theo đuổi chị Hạ Thảo nhưng chị Hạ Thảo lại không vừa ý! “Việc kia, tôi cũng biết hoàn cảnh của anh.
Anh vẫn chưa tìm được việc làm đúng không? Nghĩa là anh không có nguồn thu nhập! Ngoài ra, tôi nghe nói rằng anh đã mua một căn nhà ở huyện Bình An, nhưng với tôi, công việc của tôi đã được chuyển đến thành phố Hoàn Kim rồi, nói cách khác, thời gian không được bao lâu nữa, tôi sẽ đến làm việc ở thành phố Hoàn Kim.
Vấn đề về nhà ở anh tính thế nào hay sao?”
Hạ Linh hỏi.
Cô nghĩ sẽ tốt hơn nếu đi thằng vào chủ đề.
“À, ồ, ở Hoàn Kim thì…, tôi có một ngôi nhà!”
“Cái gì? Anh có nhà ở Hoàn Kim? Rộng bao nhiêu hay vậy?”
Hạ Linh hiếu kỳ hỏi.
“Cụ thể bao nhiêu thật đúng là tôi không rõ ràng lắm, tôi cũng chưa từng sống ở đó một hoặc hai lần, ha ha!”
Khải Minh cười nói.
Khải Minh, anh quá xem thường người phụ nữ, giống như căn bản không phải đến xem mắt vậy.
Thêm vào đó, mình cũng không muốn có một cuộc xem mắt mù quáng.
Vì vậy, cô lập tức cũng nổi lên lòng khiêu khích, suy nghĩ lấy việc này đề kết thúc được rồi.
“Phi, giả vờ cái gì, nếu anh thật sự có nhà, anh còn không muốn ở trong đó sao?”
Hạ Linh hừ lạnh nói.
“Tôi thực sự có, nhưng tôi không có thời gian để ð mà thôi.
Hơn nữa, tôi không quen sống một mình trên đỉnh đồi.
Nó là nơi để tôi và vợ tương lai của tôi ð đấy!”
Khải Minh cười nói.
“Cmn, tại trên đỉnh núi, anh sẽ không phải là cho người ta xem rừng cây đúng không? Người ta cấp cho anh một căn nhà nhở?”
Hạ Linh càng thêm xem thường rồi.
“Vậy anh có xe hơi không? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ đi làm ở Hoàn Kim.
Tôi sẽ không đi ô tô dưới một tỷ đâu!”
Hạ Linh lại nói.
“Xe cũng có, nhưng phải đậu ở dưới chân núi!”
“Phía dưới núi, loại xe gì?”
“Một chiếc Lamborghini!”
Khải Minh nói.
“Tôi nhổ vào! Mẹ kiếp, đầu óc anh đặc biệt bị bệnh phải không? Khải Minh!”
Hạ Linh chịu không được nữa.
Ban đầu, Hạ Linh còn tường rằng, Khải Minh sẽ không thực sự có xe hơi và nhà ở Hoàn Kim.
Kết quả là, anh chàng này quay ra khoe khoang khoác lác.
Chỉ sợ anh ta còn không biết mình và chị mình đều biết rất rõ ràng lai lịch của anh ta rồi? “Tôi nói đều là thật sự, tôi không hề nói dối cô.
Nếu cô không tin tôi, tôi không thể làm gì được!”
Khải Minh bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Không phải bản thân mình không nghiêm túc xem mắt, về sau Bác Ngô hỏi tới mình cũng có chuyện đề trả lời.
“Tôi trực tiếp nói cho anh biết, loại người như anh đấy, nhà của chúng tôi sẽ không vừa ý anh đâu.
Tôi vốn nghĩ người không có tiền như anh còn trung thực, nên tôi mới có thể cân nhắc cho anh vài phần cơ hội biểu hiện một chút, nhưng hiện tại thì quên đi được rồi đó, anh là tên cái rác rười!”
Hạ Linh mắng.
Cô lập tức trực tiếp muốn đứng dậy quay người đi.
Nhưng nghĩ lại mới thấy, mẹ kiếp, hôm nay mình đã bỏ nhiều công trang điểm.
Kết quả sau khi đến rồi, cô uống một ngụm nước về sau đã bị Khải Minh làm cho tức giận bỏ đi.
Điều này cũng không tránh khỏi quá thua lỗ đi.
Chủ yếu là, bản thân mình phải đem chuyện của chị gái xử lý cho rõ ràng.
Nếu để cho ông nội biết chuyện, nghe anh ta nói mấy câu, chính mình vung mặt bỏ đi, nhất định sẽ khiến cho ông nội tức giận.
Hơn nữa, thậm chí ông nội còn không biết mình đến thay thế chị gái.
Cho nên cô cũng sợ sau khi Khải Minh trở về sẽ nói lung tung với Bác Ngô.
Vì vậy, cô định để cho Khải Minh tự biết khó mà lui.
“Cô không đi sao?”
Khải Minh nhìn cô đứng lên rồi lại ngồi xuống, ngạc nhiên hỏi.
“Ai nói tôi phải đi, sáng sớm tôi còn chưa ăn cốớm đâu.
Tôi muốn ăn một chút, hơn nữa, hôm nay lần đầu hai ta gặp mặt, không phải anh mời khách sao?”
Hạ Linh hai tay ôm ngực nói.
“À, cái này không có vấn đề gì!”
Khải Minh thầm nghĩ, như thế nào khó chơi như vậy.
“Tôi muốn ăn hamburger, tôi muốn ăn khoai tây chiên, chân gà, còn có gà rán pizza, những…món này TỬ Hi hư nh HƯU tôi đều muốn ăn!”
Hạ Linh nói.
“Cô ăn được nhiều như vậy hay sao?”
Khải Minh bị sốc.
“Anh chỉ cần nói anh mời hay không mời thôi?”
“Được rồi, tôi mời!”
Anh đi gọi những món này cho Hạ Linh mang tới.
Nhìn cô ăn.
Khải Minh đang suy nghĩ cách khiến cô ấy ghét bản thân mình rồi trực tiếp rời khỏi đây.
Như vậy cũng tốt trở về báo cáo kết quả cuộc gặp.
Có thể nói, hiện tại cả hai người đều đang nghĩ cách mọi cách.
Mà cũng chính vào lúc này.
“Này, thật sự là bạn sao? Vừa rồi tôi ở bên ngoài nhìn giống như bạn! ”
Hai học sinh nam và nữ đi vào từ bên ngoài vỗ vai Hạ Linh đang ngồi ăn một chiếc Hamburger.
Khiến cho Hạ Linh lại càng hoảng sợ.
“Các cậu… Sao các cậu lại tới đây?”
Mặt Hạ Linh đỏ lên vội hỏi.