“Khải Minh, tôi xin lỗi, xin hãy chấp nhận lời xin lỗi của tôi!”
Vương Mỹ Duyên tỏ ra hối hận với những gì cô đã làm mà cúi đầu thật sâu trước Khải Minh.
Không chỉ Khải Minh ngạc nhiên trước cảnh tượng này, mà ngay cả những đồng nghiệp khác làm việc trong phòng tiếp thị cũng sửng sốt.
“Tôi rất muốn có được vé vào cửa, Khải Minh, cậu có thể bán cho tôi một vé được không?”
Vương Mỹ Duyên nhìn Khải Minh rồi hỏi.
Không ngờ Vương Mỹ Duyên si mê những thần tượng nổi tiếng đến mức này.
Nếu là trước đây, Khải Minh giận người trước mặt nên đương nhiên anh sẽ không quan tâm đến cô ta làm gì.
Nhưng bây giờ cô ta lại có thể làm ra những hành động này.
Nếu anh không đưa cho cô tấm vé nào thì có vẻ không ổn cho lắm.
“Được thôi, tôi sẽ cho cô một tấm.
Dù sao tôi vẫn còn khá nhiều!”
Khải Minh đưa cho Vương Mỹ Duyên một tấm vé rồi nói.
Vương Mỹ Duyên liếc nhìn Khải Minh với vẻ biết ơn, cô gật đầu và nhận lấy.
“A! Khải Minh, Khải Minh, tôi cũng muốn!”
“Khải Minh, tôi cũng muốn!”
“Khải Minh, chúng ta đều là đồng nghiệp, anh có thể bán cho chúng tôi không?”
Trong phòng tiếp thị vẫn còn có bảy tám người mê mần thần tượng như Vương Mỹ Duyên, vì vậy họ vội chạy lại tới chỗ Khải Minh mà nhao nhao lên, tổng cộng cũng đến gần ba mươi người, có một số còn đến từ những tổ khác.
Anh không thể không đưa cho họ, vì vậy anh mới ném lên bàn gần mười tấm vé rồi nói: “Dù sao tôi cũng không dùng hết được, ai muốn thì cứ lấy đi!”
“Oại”
Các cô gái nghe vậy thì vọt nhanh đến rồi giành giật nhau một cách điên cuồng.
Về phần Lưu Á Nam, lúc này cô ta liếc nhìn Khải Minh với vẻ mặt phức tạp.
Không biết Khải Minh làm cách nào mới có thể lấy được những tấm vé này, thế nhưng chúng nó đều đáng giá rất nhiều tiền có đúng không? Chi phí bao nhiêu? Khải Minh không thèm quan tâm đến việc này sao? Không lẽ Khải Minh đã phát tài rồi? Cho nên lúc này Lưu Á Nam cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tối hôm qua, Vương Tuấn tìm đến cô ta để nhắc nhờ việc xóa Khải Minh ra khỏi danh sách tham gia buổi tiệc, vậy mà cô ta lại đồng ý mà không cần suy nghĩ về điều này.
Tất nhiên, cô ta biết rằng Vương Tuấn muốn để tất cả các đồng nghiệp tẩy chay Khải Minh, sau đó thì đuổi cổ người kia ra khỏi công ty.
Thế mà hôm nay lại xảy ra chuyện khiến tất cả mọi người đều đứng về phe anh.
Mặc dù Lưu Á Nam cũng muốn một tấm vé để tham dự sự kiện có một không hai lần này, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một hồi thì cô ta quyết định gạt chuyện này sang một bên.
Cô ta thực sự không thể mỡ miệng đi cầu xin một người mà từ trước đến nay mình luôn xem thường! Hôm nay Vương Tuấn là người xui xẻo nhất, bởi vì anh ta vừa mất chức vừa không thể tán tỉnh được người phụ nữ mà mình yêu mến, cho nên bây giờ anh ta lại trở về với vị trí của một nhân viên bình thường.
Chuyện này đã được phê chuẩn bởi trường phòng Lý, thế nhưng vẫn còn có thể xem xét nếu anh ta cố gắng không tái phạm nữa.
Đến giờ cơm trưa, vì tầng ba và tầng bốn là dành cho công nhân viên chức dùng bữa, nên lúc này các chị em phụ nữ mới ngồi cạnh nhau mà tám chuyện.
“Trời ạ, mấy người có nghĩ Khải Minh là cậu ấm hay không? Có khi là con ông cháu cha đó, không lễ anh ta đến công ty của chúng ta chỉ để trải nghiệm cuộc sống thôi sao?”
Một cô gái đã giật được vé về tay thốt lên.
“Hả? Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?”
Hội chị em tụ tập lại với nhau thì không lo thiếu chuyện để nói.
Lúc này, Lưu Á Nam đang ăn cũng ngẩng đầu lên mà cau mày lắng nghe bọn họ bàn tán.
“Chị em nghĩ xem, những tấm vé này đáng giá bao nhiêu chứ? Có rất nhiều người không thể mua được ngay cả vé đứng, vậy mà Khải Minh thực sự mua được hơn mười vé, lại còn ngồi ở vị trí trung gian! Chắc chắn là anh ta còn đang giữ rất nhiều vé!”
“Rốt cuộc thân phận anh ta như thế nào nhỉ? Chắc chắn không thể nào đơn giản như vậy được, mọi người có nghĩ như vậy không?”
Một cô gái hỏi.
“Đúng vậy đúng vậy, Khải Minh chắc chắn không phải là người đơn giản, nhất định không nghèo như ai đó đã nói vào bữa tối hôm qua! Ha hai”
Một cô gái đột nhiên liếc Lưu Á Nam một cái, lúc này vẻ mặt của cô ta trông cực kỳ khó coi.
“Đúng vậy, bữa tối hôm qua có ai đó cứ liên tục nhạo báng Khải Minh với chúng ta, thật sự là mất mặt quá đi!”
Vương Mỹ Duyên cũng xen vào một câu.
Rõ ràng là họ đang cố tình chế giễu một người, không ai khác chính là Lưu Á Nam.
“Cậu ta mà là cậu ấm cái cứt gì chứ? Mấy tấm vé mà cậu ta có thì có gì đặc biệt hả? Đồ điên!”
Lưu Á Nam tức giận đập cái khay đồ ăn lên bàn rồi rời khỏi chỗ đó.
Các cô gái cũng không thèm quan tâm mà tiếp tục thảo luận về việc sau này họ sẽ đối xử tốt hơn với Khải Minh.
Vì vậy, vào buổi chiều, bàn của Khải Minh chất đầy tất cả các loại trà sữa và trái cây.
“Các đồng chí, tôi đã về!”
Vừa lúc đó, một thanh niên đẹp trai ở bộ phận tiếp thị bước đến rồi phấn khích la hét om sòm, sau đó còn làm ra động tác ôm ấp nữa.
Tuy nhiên… “Khải Minh, Khải Minh, anh mau nói cho chúng tôi làm sao anh có được những tấm vé này đi! Đừng có im lặng như vậy mà, sao lại không nói cho chúng tôi biết hả?”
Sự chú ý của các cô gái đều đổ dồn vào Khải Minh.
Không ai quan tâm đến cậu thanh niên kia cả.
“A? Anh Tú, anh trở lại rồi sao!”
Một cô gái hào hứng đứng lên nhìn Vương Anh Tú, ngoài Lưu Á Nam ra thì còn có thể là ai? Vương Anh Tú là ai? Anh ta là tổ trường tổ hai, lần này anh đến thành phố Hoàn Kim đề tiếp nhận đào tạo chuyên sâu, nhân tiện đến thăm các chỉ nhánh của tập đoàn ð Cam Ranh và một vài thành phố khác.
Đúng như tên gọi, anh ta là một thanh niên cực kỳ đẹp trai, cùng lắm chỉ lớn hơn Khải Mình một tuổi.
Khi Lưu Á Nam mới bước chân vào công ty thì cô đã được dẫn dắt bời Vương Anh Tú.
Bên cạnh đó, Lưu Á Nam cũng âm thầm mến mộ anh ta, chuyện này cả công ty đều biết.
Thế nhưng Vương Anh Tú là một người khá kiêu ngạo, hơn nữa lại còn rất trẻ nên khi Lưu Á Nam liên tục “bật đèn xanh”
với anh ta thì đều bị anh ta làm ngơ.
Có điều, Vương Anh Tú hoàn toàn đối xử tốt với Lưu Á Nam và cậu em của mình là Vương Tuấn.
“Á Nam, người này là ai? Sao anh lại chưa gặp bao giờ vậy?”
Vương Anh Tú nhìn thấy mọi người không còn sùng bái mình như trước đây thì vẻ mặt anh ta cực kỳ khó coi.
“Hừm, anh ta tên là Khải Minh, một trong những bạn học cấp ba của em, nhưng mà anh cũng đừng hiểu lầm nha anh Tú! Em chưa bao giờ để ý đến cậu ta!”
Lưu Á Nam trả lời.
“Khải Minh à? Một người mới đến lại không lo làm việc mà đi tám chuyện với đồng nghiệp sao, có còn coi trọng quy tắc của công ty hay không hả?”
Vương Anh Tú nói.
Sau đó anh ta lại nhìn qua chỗ Khải Minh rồi gật gật đầu.
Đến tận buổi chiều thì bàn làm việc của Khải Minh mới yên tĩnh trở lại.
“Rầm”
Một ly nước được đặt lên bàn của anh.
“Cậu đó, đợi lát nữa đi lấy cho tôi một ly nước ấm!”
Người này là Vương Anh Tú.
“Đi lấy nước sao? Đây dường như không thuộc phạm vi công việc của tôi thì phải, đúng không nhỉ?”
Khải Minh cũng không thèm để ý đến người đang đứng đối diện mình.
“Không ngờ người mới đến như cậu mà lại dám tỏ ra kiêu ngạo như vậy!”
Vương Anh Tú lạnh lùng nói.
“Khải Minh, anh Tú kêu cậu đi lấy nước cho anh ấy thì chứng tỏ anh ấy đang để mắt tới cậu đó, cho nên cậu phải nhanh chóng đi lấy đi chứ.
Cậu đang nói cái gì vậy hả? Không lẽ cậu cho rằng mình thật sự là cậu ấm con nhà giàu sao?”
Lúc này, Lưu Á Nam đi ngang qua thấy Khải Minh chống lại Vương Anh Tú thì cô đột nhiên trở nên tức giận.
“Tại sao tôi phải làm việc này? Cho tôi một lý do đi!”
Khải Minh vẫn ngồi yên tại chỗ.
“Vì Vương Anh Tú giỏi nhất trong cái phòng tiếp thị này đó.
Ha ha, Khải Minh, cậu không biết sao? Dự án đầu tư thành công ð huyện Bình An đã thu về nguồn lợi khủng cho công ty, mà sáu mươi phần trăm là nhờ có công của anh Tú đấy.
Cậu xem lý do này đã đủ chưa?”
“Hơn nữa, cậu có biết bối cảnh gia đình của anh Tú như thế nào không hả? Đúng là “kiến chọi đá’ mà!”
Lưu Á Nam khinh thường nhìn Khải Minh mà nói.
Khi nói về Vương Anh Tú cùng lúc thì khuôn mặt của Lưu Á Nam lại tràn ngập sự tự hào.
Lúc này, Vương Mỹ Duyên và những người khác thấy Lưu Á Nam và Vương Anh Tú bắt nạt Khải Minh nên muốn nói đỡ giúp anh, bỗng dưng điện thoại di động của Vương Anh Tú vang lên.
Anh ta vội vàng nhấn nút nghe.
“Đúng đúng, là tôi đây… hả? Anh nói cái gì! Làm sao có thể như vậy được? Anh nói lại xem!”
Vương Anh Tú đột nhiên rống lên, ngay sau đó thì mặt anh trở nên tái mét…