“Cô ta là ai?”
Khải Minh hỏi.
“Phó tổ trường Vương là em gái của Phó trưởng phòng bộ phận tiếp thị công ty chúng ta, dù sao thì cậu cũng hiểu ý tôi rồi đấy!”
Phương Phi khẽ nói.
Khải Minh thầm nghĩ, cái đó không trách được.
Thời điểm ngày hôm qua nhìn thấy cô ta, cô ta không soi gương thì cũng chơi đùa.
Dù sao không hề thấy cô ta làm việc như thế nào, xem ra là do có hậu trường.
Kế tiếp, Vương Mỹ Duyên muốn tải một bộ phim điện ảnh về.
Dù sao Khải Minh cũng phải làm việc ð đây trong một khoảng thời gian ngắn với tư cách nằm vùng, vì vậy anh không thể khiến quan hệ giữa mình với Vương Mỹ Duyên quá cứng nhắc.
Tải thì tải đi.
“Người đó là ai? Tổ hậu cần, cậu đang ở đó làm gì?”
Bởi vì vị trí của Khải Minh ngay tại phòng khách, nên người ta thường tới lui ở hành lang bên cạnh phòng khách.
Vào lúc này, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang chắp tay sau lưng, bỗng nhiên nói một cách lạnh lùng.
Hiển nhiên, anh ta đã nhìn thấy màn hình máy vi tính của Khải Minh.
Mà phía sau người đàn ông này còn có một người đang đứng.
Không phải ai khác, đúng là Phó tổ trưởng Vương Tuấn của nhóm Lưu Á Nam các cô, ngay lúc này anh ta đang dùng vẻ mặt chế nhạo nhìn Khải Minh.
“Trưởng phòng Trương, rõ ràng nhân viên này lại tải phim trong giờ làm việc, ha ha, lá gan rất lớn.
Ngày đầu tiên đi làm chính thức đã như vậy, chắc sau này sẽ còn tuyệt vời hơn nữa đó chứ”
Vương Tuấn chỉ vào Khải Minh mà nói.
Lúc này trưởng phòng Trương đã đi đến bên cạnh máy tính của Khải Minh, bởi vì lúc Khải Minh tải phim xuống, anh đã thu nhỏ cửa sổ lại.
Không hiểu vì sao con mắt của trưởng phòng Trương lại tinh tường như vậy, cách xa như thế mà vẫn có thể thấy mình đang tải phim? Khải Minh buồn bực trong lòng! Lúc này, trưởng phòng Trương đã ấn mở nội dung: “Ai cho cậu tải phim vào gið làm việc? Cậu xem nơi làm việc của chúng tôi là gì? Tên cậu là gì?”
Trưởng phòng Trương quát vô cùng nghiêm nghị.
Giờ phút này, toàn bộ nhân viên làm việc ð phòng khách và bộ phận tiếp thị đều đi ra, cùng nhau vây xem một màn này.
Dương Kỳ Anh đã đứng bên cạnh nhìn cùng các cô, khi chứng kiến Khải Minh bị dạy dỗ, nói thật cô cũng cảm thấy lo lắng.
“Phim này không phải do tôi tải!”
Khải Minh nói.
“Không phải cậu tải, vậy là ai tải?”
Trưởng phòng Trương lạnh lùng nói.
Khải Minh chỉ vào Vương Mỹ Duyên.
Vốn dĩ, bản thân đến nơi này không phải vì đi làm mà đến, hiện tại anh càng không cần chịu tiếng xấu thay cho một nhân viên như Vương Mỹ Duyên.
Đây cũng chính là ý của Khải Minh, anh muốn nhìn thử xem nếu tố cáo Vương Mỹ Duyên trước mặt lãnh đạo, kết quả xử lý Vương Mỹ Duyên sẽ như thế nào! Về phần Vương Mỹ Duyên, lúc này mặt mũi cô ta đầy vẻ giận dữ.
Vương Mỹ Duyên thở hồn hển.
Cũng không nhất thiết phải như vậy, tuy Vương Mỹ Duyên đã làm sai trước, nhưng muốn một cô gái kiêu ngạo thừa nhận lỗi lầm của bản thân thì còn khó chịu hơn so với việc đánh trực tiếp vào mặt cô ta.
Huống chỉ Khải Minh chỉ là một nhân viên nhỏ tầm thường.
Bởi vậy đương nhiên cô ta không thể chịu đựng được.
Mắt thấy Vương Mỹ Duyên nổi điên và nhào về phía Khải Minh.
Tình hình càng lúc càng náo loạn.
Trường phòng Vương thấy vậy cũng nhăn mày: “Được rồi Vương Mỹ Duyên, cô náo loạn cái gì, mau lấy USB của cô ra đi.
Tôi nói cho các người biết, nếu có lần sau nữa, đừng trách tôi không khách khí!”
Dứt lời, sau đó anh ta lại trừng mắt nhìn Khải Minh và rời đi.
Khải Minh thầm nghĩ, như thế này là đã kết thúc rồi sao? Vương Mỹ Duyên không thèm để kỷ luật của công ty vào mắt, chẳng phải nên cho cô ta một cái xử phạt cảnh cáo hay sao? Về phần Vương Tuấn, sau khi đứng ở một bên chế nhạo Khải Minh xong, anh ta đã rời đi đầy vẻ đắc chí.
Chuyện này, nói lớn không lớn.
Nhưng xem như Vương Mỹ Duyên đã ghi thù Khải Minh.
Sau khi các vị lãnh đạo rời đi, cô ấy nói lời mắng chửi và châm chọc Khải Minh ở chỗ này, muốn khó nghe bao nhiêu thì khó nghe bấy nhiêu.
Cả bộ phận tiếp thị không ai lên tiếng, hiển nhiên ai cũng sợ cô ta.
Khải Minh đợi đến mức cảm thấy buồn bực.
Một lúc sau, đúng lúc mắc tiểu, anh phải đi vào nhà vệ sinh để giải quyết.
Vừa vào nhà vệ sinh, anh đã ngửi được mùi thuốc lá nồng nặc.
Rõ ràng có vài người đang hút thuốc bên trong.
“Anh Tuấn, đoán chừng lần này tên nhóc đó đã xong đời rồi? Cái loại trở thành nhân viên chính thức sau ba tháng, trưởng phòng nhất định sẽ không phê chuẩn cho cậu ta, ha ha.”
“Dám xúc phạm anh Tuấn của chúng ta, đảm bảo khiến cho tên đó không thể lăn lộn nổi ở nơi này!”
Một người khác nói.
“Được rồi được rồi, đợi đến đúng lúc các người sẽ biết, tôi chỉnh chết cậu ta!”
Lại có người nói: “Đúng rồi, Dương Kỳ Anh là người tôi yêu thích, hai người các cậu không có chuyện gì thì đừng đến trước mặt cô ấy xum xoe!”
“Vâng, anh Tuấn!”
Một lúc sau, những người vừa nói đã rời đi.
Khải Minh đứng ở tại một vách ngăn và mắt thấy tai nghe tường tận sự việc.
Cái tên anh Tuấn cầm đầu không phải Vương Tuấn thì còn có thể là ai.
Xem ra cái người trường phòng vừa rồi chắc cũng do Vương Tuấn cố ý mời đến.
Là một phó trưởng phòng, khẳng định Vương Tuấn cũng biết một ít thói quen của Vương Mỹ Duyên.
Chỉ cần nhìn vào cái USB trên máy vi tính của anh là anh ta đã biết ngay.
Do đó anh ta cố ý tố cáo, làm xấu mặt của mình cũng như khiến cho mình đắc tội với Vương Mỹ Duyên.
Con mẹ nó, tên nhóc này thật sự là xấu xa! Khải Minh cũng nghe đến việc yêu đồng nghiệp nữ ở nơi làm việc, không ngờ anh lại gặp phải việc này.
Xem ra anh ta coi mình là tình địch, muốn cho mình không thể lăn lộn và cút xéo khỏi công ty! Được, vậy phải chơi đùa một chút! Từ từ sẽ đến, không cần vội vàng! Khải Minh vượt qua thời gian đi làm hôm nay trong sự chửi rủa của Vương Mỹ Duyên.
Đến lúc tan tầm vào buổi trưa.
Lúc Khởi Minh quay lại thì nhìn thấy các đồng nghiệp ở bộ phận tiếp thị đều ở dưới lầu và chưa rời đi.
Họ nghịch điện thoại thì nghịch điện thoại, gọi điện thoại thì gọi điện thoại, cứ như thế đang đợi xe vậy.
Bởi vì Khởi Minh phải đi đưa văn kiện, nên anh không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Các người đang đợi gì thế?”
Khải Minh cười hỏi.
“A? Đùa sao? Khải Minh, cậu không nhận được tin nhắn ư?”
Phương Phi kinh ngạc, hỏi.
“Tin nhắn gì?”
“Chính là tối nay, toàn bộ phòng tiếp thị chúng ta muốn tổ chức buổi gặp gỡ để đón người mới.
Đây không phải đã thêm hai đồng nghiệp mới các người hay sao, cho nên chúng ta muốn gặp mặt! Tháng trước lúc tôi mới đến, bộ phận tiếp thị cũng tổ chức tiệc tụ họp đón tiếp người mới là tôi, tóm lại rất sôi động và vui vẻ!”
Phương Phi cười nói.
“Không cớ? Không ai nói cho tôi biết?”
Khải Minh nhìn điện thoại, thật sự anh không hề nhận được bất kỳ tin nhắn nào.
“Để tôi xem thử!”
Phương Phỉ cầm điện thoại của Khải Minh và tìm kiếm, thật sự không có tin nhắn nào.
Sau đó Phương Phi lại để cho Khải Minh nhìn tin nhắn của cô.
“Phòng tiếp thị: Tháng này đến buổi gặp gỡ đón người mới, Phương Phi, ghế số 202!”
Khải Minh nghĩ thầm, điều này thật sự quá bắt nạt người khác rồi, cả phòng tiếp thị đều đi, tại sao lại không gọi anh chứ? Tuy không đáng để tức giận, nhưng Khải Minh cũng cảm thấy nóng mặt.
“Khải Minh, cậu ở ghế số mấy vậy? Chúng ta có ngồi chung hay không?”
Đúng lúc này, Dương Kỳ Anh đã đi tới và hỏi.
“Không có kêu tôi!”
Khải Minh thản nhiên nói.
“A? Làm sao có thể? Có phải do Phó tổ trưởng Vương Mỹ Duyên và Phó tổ trưởng Vương Tuấn đã quên không? Để tôi tìm hai người họ hỏi thử!”
Dương Kỳ Anh nói.
Dù sao thì trong công ty này, Khải Minh và Dương Kỳ Anh đều là người đến cùng một lúc.
Đều là người mới, vì thế dễ dàng sinh ra tình nghĩa.
“Không cần, các người đi đi, tôi sẽ không đi!”
Khải Minh vừa nghe do Vương Tuấn và Vương Mỹ Duyên xử lý, anh liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.
Lập tức, trong ánh mắt khinh thường của một đám đồng nghiệp nữ, Khải Minh cô đơn rời đi.
Sau đó anh trở lại khách sạn của mình.
Anh vừa chuẩn bị tắm rửa, đúng lúc này, cửa phòng lại vang lên.
“Cậu Khải, cậu có ở đây không? Tổng giám đốc Lê bảo tôi đến tìm cậu!”