Y trần cho cậu Trăn “Anh… Anh không ở đây nữa!”
Dương Hạ vừa thấy liền biết Lục Thần có ý gì Thật mất mặt! Dương Hạ vội vã lắc đầu.
“Em yêu, nể mặt anh luôn đối tốt với em, em ở đây đợi một chút.
Anh đi rút tiền, rút xong anh quay lại đón em.
Rồi chúng ta thuê phòng ở ngoài Lục Thần vừa nói vừa liếc nhìn Trần Hạo.
Cũng là có ý nhắc nhớ Dương Hạ.
Hôm nay bọn họ đến là cố tình chơi xấu Trần Hạo, không ngờ rằng trình tự đáo lộn.
Cũng đúng! Dương Hạ nghĩ đến Trần Hạo liền lấy lại bình tĩnh.
Bạn trai mới Dương Hạ này chọn nhất định phải mạnh hơn Trần Hạo gấp trăm.
lần, ngàn vạn lần! Nhất định không được phép mất mặt trước Trần Hạo.
“Được, em ở lại! Dù sao thì em cũng biết là anh có tiền!”
Dương Hạ cố ý nói lớn tiếng.
‘Còn Lục Thần thấy Dương Hạ đồng ý ở lại liền vội vã rời đi.
‘Vê phần đám bạn của mình, Dương Hạ vốn muốn họ ở lại cùng cô ta.
Nhưng Mạnh Thái Như cho rằng nhiều người như vậy không về kí túc là không được, liền đưa họ rời đi hết.
Trần Hạo là người cuối cùng rời khỏi.
Thật lòng, thấy Dương Hạ như vậy Trần Hạo cũng rất đau lòng.
Thật sựt Lục Thần nửa đêm nứa hôm để Dương Hạ một mình ở lại khách sạn, Trần Hạo thấy lòng mình chua xót.
Hai người yêu nhau ba năm, nói không có tình cảm gì là nói dối.
Dù Trần Hạo luôn thất vọng v‹ lương Hạ, thậm chí là còn hận.
Anh cũng không ngừng nói với bản thân mình, Dương Hạ là một cô gái thảo mãi.
Nhưng khi nhìn thấy Dương Hạ như vậy, anh cũng không rõ trong lòng mình là cảm giác gì.
Nếu mà bây giờ Dương Hạ hạ mình xin giúp đỡ, nói không chừng Trần Hạo sẽ mềm lòng mà đồng ý.
Nhưng mà Dương Hạ từ đầu tới cuối chỉ khoanh tay nhìn Trần Hạo một cách lạnh lẽo.
Ý cô ta là, anh đợi mà xem, Lục Thần một lát sẽ quay lại đón cô ta mà thôi.
Haizz! Trần Hạo thớ dài.
Nếu đã như vậy, bán thân mình cũng không cần bao đồng.
Có lẽ anh đau lòng cho Dương Hạ ngoan ngoãn hiểu chuyện, ân cần quấn người ngày xưa chứ không phải Dương Hạ ham hư vinh của bây giờ.
Trần Hạo buồn bã rời đi.
‘Về đến kí túc xá, lẽ ra hôm nay là ngày rất phấn khởi vì bán thân trước mặt bao nhiêu người trừng trị Lục Thần một trận ra hồn.
Nhưng anh không hề vui chút nào.
Dương Huy lúc này đi qua vỗ vai Trần Hạo: “Lão Trần, hôm nay cậu tiêu tiền như vậy không sao chứ? Nhiều kinh khủng luôn! Anh em chúng tôi ngăn cậu.
nhưng ngăn không được.
Haizz! Cậu nói xem, với hai trăm nghin đó, cậu để dành đóng học phí đến khi ra trường thì tốt biết baol”
Trần Hạo cười: ‘Hả? Tôi nói tôi trúng hai trăm nghìn tệ khi nào…?”
“Cái gì?”
‘Đám bạn đồng thanh la lên, kinh ngạc vô cùng, “Ha ha, tôi trúng nhiều hơn số đó.
Hơn nữa, bữa cơm hôm nay tưởng là mấy trăm ngàn, thực ra không tốn mấy đâu…”
Trần Hạo giải thích với những người anh em.
“Lão Trần, vậy rốt cuộc cậu trúng bao nhiêu?”
“Đúng rồi, đừng úp úp mở mở nữa, mau nói cho bọn tôi biết đi.
Dương Huy cùng những người khác châu đầu lại bên giường Trần Hạo, ra vẻ nếu không nói thì đừng hòng được đi ngủ.
Trần Hạo hết kiên nhãn, chỉ đưa lên một bản tay.
“Năm? Năm trăm nghìn?”
Bọn Dương Huy thất kinh.
“Đi ngủ đi.
Mai thứ bảy, phải đậy sớm lên thư viện học bài nữa! Trần Hạo cười ha ha rồi che chãn ngang mặt ngú mất.
“Năm trăm nghìn tệ hay là năm triệu tệ?”
Dương Huy tò mò chết mất Thấy Trần Hạo đắp chăn ngủ mới tha cho anh.
Thật ra nói tới nói lui, trúng năm trăm hay năm triệu cũng kệ, có tiền là được Tồi.
Bọn Dương Huy thầm nghĩ như vậy Còn Trần Hạo ở trong chăn thì cứ thao thức mãi không ngủ được.
Lại còn hèn mọn mà nghĩ đến Dương Hạ Không biết có ai đón cô ta Về chưa.
Trước kia Trần Hạo có điều tra Lục Thần, ba anh ta mở phân xưởng, mồi tháng cho anh ta năm sáu nghìn tiều vặt.
Trong tay Lục Thần có không tới bốn mươi nghìn tệ tiết kiệm.
Chắc chắn là không đủ tiền.
Hơn nữa, dựa vào tính cách anh ta, sợ là sẽ không quay lại đón Dương Hạ Trần Hạo cho rằng Dương Hạ sẽ gọi điện thoại cho anh.
Nhưng đợi mãi tới mười hai giờ vẫn không thấy gì.
Ha ha, anh còn ở đây hoang tưởng nữa chứ.
Người ta yêu Lục Thần chứ không phải kẻ nghèo mạt là mình.
Trần Hạo bất đắc dĩ nghĩ.
Hôm sau là thứ bảy.
Bạn cùng phòng còn chưa có ai thức dậy.
Trần Hạo sáng sớm đã nhận một cuộc gọi, không phải của Dương Hạ, mà là của Lý Chấn Quốc.
Trần Hạo rời giường đi ra nhà vệ sinh để nghe.
“Cậu Trần, chào buổi sáng!”
Lý Chấn Quốc cung kính nói.
“Tổng giám đốc Lý, hay quá anh đã gọi đến rồi.
Em còn định hôm nay gọi cho anh đó…”
Trần Hạo cười cười.
“Cậu Trần, có việc gi? Cậu cứ việc dạn dò!”
Trần Hạo kể hết chuyện tiêu tiền tối qua ở Bếp Gia Viên cho Lý Chấn Quốc nghe *À! Là như vậy à, cậu Trần, chỉ phí hôm qua của cậu chưa đến sáu bảy chục.
ngàn đâu.
Bởi vì mấy chai rượu cao cấp kia, là công ty của nhà họ Trần ở nước ngoài sản xuất.
Tổng hết lại thì chỉ phí có một ngàn tệ thôi.
Ha ha…”
Lý Chấn Quốc cười cười, nói thật, cậu Trần đã chịu tiêu tiền rồi, tuy là con số ít đến đáng thương, có trăm mấy chục ngàn tệ.
Nhưng mà như vậy, tính ra nhiệm vụ của chủ tịch Trần giao cho ông ấy có được chút khởi sắc rồi.
“Cậu Trần, ý cậu là bảo tôi chuyển lại số tiền đó về cho cậu sao? Đơn giản thôi, chỉ cần một câu nói của cậu là đủ..”
Lý Chấn Quốc vừa nghe vừa đoán ý.
“Khụ khụ.
Hay là thôi đi.
Tất cả số tiền đó cứ đưa vào doanh thu của khách sạn đi”
Trần Hạo vốn muốn lấy lại tiền thật.
Nhưng mà nghe giọng điệu của Lý Chấn Quốc, trăm mấy ngàn này cũng chẳng bõ bèn, cơ bản là không quan tâm.
Nếu anh muốn lấy về thì thật có chút mất mặt.
Anh bèn dứt khoát xung vào doanh thu khách sạn, dù sao tiền chị cho mình cũng là từ mấy sán nghiệp đó mà có.
“Đúng rồi Tổng giám đốc Lý, hôm nay anh gọi điện cho em có việc gì không?”
Trần Hạo hỏi.
“Thật ra có chút chuyện.
Cậu Trần, được biết thời hạn nuôi dạy cậu trong hoàn.
cảnh khó khăn đã hết rồi.
Mấy ông tống phố thương mại Kim Lãng muốn chuẩn bị cho câu một buổi tiệc tẩy trần.
Tôi nghĩ hôm nay là thứ bảy, không biết cậu có thời gian không?”
Lý Chấn Quốc nhẹ nhàng hỏi.
Hôm nay Tiần Hạo vốn muốn ra ngoài đi dạo ‘Cho lòng khuây khóa.
Nhưng nghĩ lại, nếu họ đã đặc biệt chuẩn bị tiệc tẩy trần cho mình, thì cũng.
không thể phụ lòng họ được.
Hơn nữa, anh cũng muốn tiếp xúc với người khác thêm một chút.
Bằng không thì sẽ giống như tên ngốc vậy.
Cuối cùng anh đồng ý.
‘Vê phần địa điểm, để chứng tỏ sự long trọng nên không chọn phố thương m: của gia định, mà chọn một khách sạn lớn khác ở thành phố Kim Lãng.
Khách sạn Huy Hoàng, Sau khi thông báo với bọn Dương Huy, Trần Hạo xuống lầu, dạo dạo một chút rồi mới đi.
Lúc đi ngang kí túc xá nữ, Trần Hạo vừa ngẩng đầu liền thấy một nữ sinh đi ra từ kí túc xá.
‘Chính là Dương Hạ.
*Ơ? Sao cô ấy lại Về kí túc xá?”
Trần Hạo vốn tưởng Dương Hạ thuê phòng với Lục Thần bên ngoài.
Trần Hạo vì việc đó nên lòng cũng khó chịu.
Dương Hạ cũng cùng lúc nhìn thấy Trần Hạo.
“Ha ha, Trần Hạo.
Cuối tiêu sạch tiền rồi không ần cũng phải ra ngoài kiếm tiền sao.
Có phải là tối qua “Tôi nói cho anh biết, anh vĩnh viễn không so sánh được với Lục Thần đâu.
Hôm.
qua Lục Thần chẳng cần đến một tiếng đồng hồ đã quay lại rồi, chúng tôi vốn định thuê phòng bên ngoài, nếu không phải tôi đến kì rớt dâu thì…”
Dương Hạ đắc ý nhìn Trần Hạo.
Cô ta cố tình nói vậy để khích tướng.
Dương Hạ tôi là nữ thần mà Trần Hạo anh vĩnh viễn không bao giờ có được.
“Tốt thôi Trần Hạo cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, đúng là tự mình đa tình.
‘Vừa lúc ấy, một chiếc BMW 325i màu trắng chạy tới Cửa xe hạ xuống, Lục Thần cười tủm tỉm nhìn Dương Hạ, đương nhiên cũng liếc nhìn Trần Hạo một cái.
“Ha ha, Trần Hạo.
Tôi biết hôm qua cậu đợi coi tôi mất mặt.
Nhưng mà rất tiếc.
đã làm câu thất vọng.
Cậu thật sự cho rằng ông đây không có tiền sao?”
Lục Thần cười gân.
‘Sau đó móc trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương: “Dương Hạ, anh tặng em nè.
Thích không?”
“Wow! Nhân kim cương, chắc hơn mười ngàn nhỉ? Cậu Thần đúng là lắm tiền, không phái như ai kia nhờ trúng xổ số, không có cửa để bì”
“Còn phải nói, đương nhiên là có tiền.
Hạ Hạ, hôm nay đắt em đi một nơi, chúng ta ăn tiêu thả ga! Nhưng mà có người nào đó lại trở về thân phận nghèo khổ rồi! Lên xel”
Dương Hạ vô cùng phấn khích, vội vàng leo lên xe.
Lục Thần khinh thường nhìn Trần Hạo rồi phi xe ra khỏi khuôn viên trường.
Trên đường, Dương Hạ vẫn còn hào hứng: “Thần Thần, anh mau nói em biết, hôm qua anh làm sao có được số tiền lớn như vậy? Hơn nữa còn trở nên giàu.
có hơn! Ba anh cho hả?”
Lục Thần cười ha ha, vừa lái xe vừa lướt điện thoại.
Anh ta tranh thủ xóa một App trên điện thoại: Chuyện này em không cần biết.
Tóm lại em chí cần nhớ, Trần Hạo trong mắt anh chẳng có kí lô nào cá”
“Ôi.
Hạnh phúc chết mất!”
Lại nói Trần Hạo, mới sáng sớm đã bị hai người kia châm chọc, làm mất cả hứng đi dạo, Chỉ là có chút buồn bực, tên Lục Thần đó đêm qua làm cách nào mà gom được nhiều tiền như vậy? Haha.
Trần Hạo tự cười chính mình, nghĩ chuyện đó làm cái gì chứ.
Anh nhanh chóng đi đến thư viện đọc sách một chút.
Đợi đền gần trưa thì gọi xe đi đến khách sạn Huy Hoàng.
Đây là một khách sạn sáu sao ở thành phố Kim Lăng.
Tuy không bằng phố thương mại Kim Lãng, nhưng chất lượng cũng rất tốt.
Do đọc sách với kẹt xe nên lúc đến nơi, Trần Hạo đã trẻ hẹn mấy phút Lúc đó anh đi đứng có hơi vội vàng.
Âm! “AI Người này bị cái gì vây không biết!”
Lúc đi qua cửa xoay, Trần Hạo đẩy nhẹ cửa, không ngờ làm cô gái phía sau đụng phải.
Gô ta mảng Trần Hạo một thôi một hồi, khiến không ít người ở sảnh lớn quay nhìn bọn họ…