Lê Tâm gọi điện thoại nói về vụ việc của ngọc bội.
Anh ta đã nghe ngóng được về một bậc thầy có kinh nghiệm, ð một con phố cổ ngọc bích ðở huyện Bình An.
Nghe Lê Tâm nói thì ông ta rất có tiếng ở địa phương, là nghề thủ công do tổ tiên truyền lại.
Giám định loại ngọc cổ này, đương nhiên là phải tìm đến bậc thầy rồi.
Khải Minh quyết định để ông ta xem trước, nếu như thật sự không được, thì sẽ tự mình đi tìm một số bậc thầy khắp nơi trên đất nước.
Dù sao thì thân phận của Mộng Hân, vị viện trưởng cũ căn bản cũng không biết.
Không hề có manh mối nào, thì điều tra như nào.
Do đó, manh mối duy nhất, đó chính là viên ngọc bích này.
Ban đầu, Lê Tâm là muốn cùng Khải Minh đi một chuyến.
Nhưng ba đã dặn dò, Mộng Hân là người biết chuyện này thì càng biết ít càng tốt hơn.
Hơn nữa bây giờ Lê Tâm rất bận, nên Khải Minh tự mình đi.
Dù sao thì con phố này Khải Minh cũng biết.
Con phố cổ này không lớn, chỉ có vài cửa tiệm bán đồ gốm sứ.
Sau khi đi, hiển nhiên là Lê Tâm đã sắp xếp hết tất cả rồi.
Một ông già đeo kính, có bộ râu trắng dài, trên người đang mặc bộ đồ nhà Đường đang đứng đợi Khải Minh.
“Xin chào anh Khải, tôi là Hứa Hải Niên”
Hứa Hải Niên cười nói nói với Khải Minh.
“Ông Hứa khách sáo quá, trð lại chuyện chính, lần này là mong ông giúp tôi giám định viên ngọc bích này, bao gồm cả tuổi tác, nguồn gốc của viên ngọc bích này, càng chỉ tiết càng tốt.
Khải Minh đi thẳng vào vấn đề chính luôn.
Nói xong, thì lấy viên ngọc bích ra một cách cần thận.
Hứa Hải Niên nhìn thấy viên ngọc bích này, con mắt không ngừng hơi hơi nháy lên.
Sau đó, vẻ mặt kính cẩn đưa viên ngọc bích lại.
Loại ngọc này, trắm năm mới hiếm gặp một lần, ngọc tốt, ngọc tốt nhất đó anh Khải, làm sao anh có thể có viên ngọc này vậy.
Hứa Hải Niên vô cùng mừng rỡ, liền hỏi luôn.
Ông ta quan sát Khải Minh, nhưng cũng không nhìn ra được gì.
Nếu biết có viên ngọc này, thì giá gốc của nó rất đắt.
Nhưng Khải Mình cũng đã nhìn ra, Lê Tâm đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa, nhưng vẫn giấu diếm thân phận bản thân.
Ngay sau đó nói với ông Hứa: “Điều này ông không cần phải hỏi, ông chỉ cần nói cho tôi biết nguồn gốc của viên ngọc bích này thôi”
“Tha thứ cho lão già kém trí nhớ này, trong thời gian ngắn bảo tôi nói ra nguồn gốc của viên ngọc bích thật sự là làm khó rồi, nhưng cảm giác và tính chất của viên ngọc bích này, dưỡng như tôi đã thấy những ghi chép liên quan trong một cuốn số do tổ tiên để lại, anh Khải, không biết anh có tiện không, khi để viên ngọc bích ở lại đây, đợi tôi xem xét, rồi thông báo cho anh.”
Hứa Hải Niên nói.
“Được, hi vọng ông Hồ sẽ làm nhanh chóng.”
Khải Mình nghĩ, nếu như Lê Tâm đã sắp xếp rồi, thì anh ta chắc chắn có điều để nói.
Do đó liền gật đầu.
Trò chuyện được một lúc, Khải Minh chuẩn bị rời đi.
Sao lại đi thế.
Vẫn còn sớm để đi gặp mặt, bây giờ Khải Minh muốn đi lấy tiền, vì nơi bản thân mua nhà ở gần, túi xách của Khải Minh cũng có luôn hợp đồng, đương nhiên là đi lấy số tiền còn lại.
Dù gì thì Khải Minh cũng không thể cho vay thật.
“Khải Minh”
Lúc này, một người phụ nữ đột nhiên gọi tên Khải Minh, hiển nhiên là tình cờ gặp Khải Minh ở đây.
Khải Minh quay đầu nhìn cũng rất bất ngờ.
Người phụ nữ này từ trong sảnh chạy ra ngoài.
Rõ ràng là cô ta ở trong đó.
Nhưng không phải là Từ Ninh bạn tốt của Huỳnh An Nhiên thì là ai.
Hôm đó lần đầu tiên khi đến nhà Huỳnh An Nhiên, Từ Linh xinh đẹp đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Khải Minh.
Cảm thấy người phụ nữ này rất tốt bụng.
“Từ Linh, đây là nhà cậu sao?”
Khải Minh cười hỏi.
“Ừm Ừm, đúng vậy, là ông tôi vừa tiếp đãi cậu à, sao cậu lại đến cửa tiệm nhà tôi vậy?”
Từ Linh chạy lại cười nói.
“Linh, sao cháu lại nói như thế, phải gọi là anh Khải.”
Hứa Hải Niên ngơ ngác, sau đó dạy bảo lại Từ Linh.
Tiểu sử của Khải Minh thì Hứa Hải Niên không biết rõ.
Nhưng là có người bảo mình tất cả đều phải nghe theo người đàn ông trung niên anh Khải này, lại có thể làm kinh động đến huyện này, thậm chí là có quan hệ với Chủ tịch Hiệp hội Nghiên cứu Cổ vật Quốc gia, chắc chắn không tầm thường.
Tức là Khải Minh không hề đơn giản.
Nếu không phải vậy thì Hứa Hải Niên đối xử với Khải Minh rất tôn trọng.
Nghe thấy Từ Linh nói như vậy, không thể không nhắc nhỡ một câu.
“Ôi.
ông nội, đây là Khải Minh, là bạn mới kết giao của cháu, còn là thanh mai trúc mã của An Nhiên nữa.”
Từ Linh cười nói.
“Không sao đâu ông Hứa, ông bận thì cứ làm trước đi”
Khải Minh cười nói.
“À Khải Minh, cậu vẫn chưa nói cho tôi là cậu đến tìm ông nội tôi làm gì vậy?”
Từ Linh hỏi.
“Cầu xin ông nội cậu giúp tôi một việc.”
Khải Minh trả lời.
“À à, vậy cậu vào nhà ngồi đỉi, tôi đi pha trà cho anh uống”
“Lần sau đi, dù sao thì tôi vẫn sẽ đến, bây giờ, tôi phải đi đến ngân hàng lấy tiền rồi.”
Khải Minh mỉm cười.
“Đúng lúc quá, tôi cũng chuẩn bị đi ngân hàng, để đưa cho mẹ tôi chiếc điện thoại.”
Từ Linh vừa nói vừa đi cùng Khải Minh ra ngoài.
Lần này Khải Minh lấy tiền, vốn nghĩ lấy tiền xong thì lằng lặng đi về, ai ngờ lại gặp Từ Linh.
Gật đầu có chút ngại ngùng.
“Mẹ cậu quên mang điện thoại sao?”
Khải Minh không biết nói gì liền tìm câu hỏi.
“Ôi ôi, không phải, là điện thoại ít hơn.
Hừ, bây giờ mẹ tôi toàn ở ngân hàng, vì nhu cầu cấp bách để thu hồi vốn, mẹ tôi là phó trường phòng, cũng là có chỉ thị, phải sử dụng nhiều điện thoại để gọi điện cho các khách hàng, bà ấy bận lắm”
Từ Linh nói.
Vừa nói, vừa đi đến ngân hàng.
“Mẹ, điện thoại của mẹ”
Trong sảnh lớn, một người phụ nữ trung niên đã đứng đợi Từ Linh.
Bà ấy cũng nhìn thấy Khải Minh đứng bên cạnh con gái mình, có vẻ ngỡ ngàng.
“Linh, người này là….”
Mẹ của Từ Linh hỏi.
“Đây là Khải Minh, bạn của con.
Lần trước con nói với mẹ rồi đó, đã mời con một bữa ăn kiểu pháp ở nhà hàng phương tây đó, hehe, đúng lúc anh ấy muốn đến lấy tiền”
Từ Linh nói.
“A, hóa ra là chàng trai này, không tồi không tồi, dáng vẻ cũng khá là đẹp trai đó, các con đi chơi à?”
Mẹ Từ Linh hỏi.
Trong lòng Khải Minh biết, đây không phải đang nghĩ mình là người yêu của Từ Linh sao.
“À, à, cháu đến lấy tiền, sau đó đi thanh toán tiền nhà.”
“A, là mua nhà à”
Mẹ Từ Linh vui mừng nói.
Thử nghĩ mà xem, chuyện cô gái đã tự kể về đêm đó.
Nhà hàng kiểu Pháp, đắt như thế, cho thấy rằng điều kiện kinh tế của người con trai trẻ tuổi này cũng không tồi.
Bây giờ nghe thấy đi mua nhà lại càng vui mừng hơn.
“A, Phó phòng, ai mua nhà vậy?”
Chính là lúc này, một giọng nói chế giễu lạnh lùng vang lên.
Cũng là một người phụ nữ trung niên đi đến.
Nhưng nhìn thấy người phụ nữ trung niên này đi đến đại sảnh, Khải Minh không khỏi sững sờ.
Là dì Tống, Tống Yến, mẹ của Huỳnh An Nhiên.
Đúng vậy, Tống Yến cũng làm ở ngân hàng, hơn nữa còn đảm nhận chức vụ lãnh đạo, cũng là phó phòng, cùng cấp bậc với mẹ Từ Linh.
Nhưng vừa đến đã gặp ngay dì Tống, Khải Minh có chút bất ngỡ.
“Khải Minh, sao cậu đến đây?”
Lúc này Tống Yến nhìn Khải Minh và cũng bất ngờ hỏi.
“Cháu đến lấy tiền”
Khải Minh lạnh lùng nói.
Đến một tiếng dì Tống cũng lười gọi.
“Hừ, được đó Khải Minh, bây giờ gặp tôi, đến một tiếng dì Tống cũng không gọi, tại sao lại không làm điều đó, không có tiền thì đi rút tiền để sống thật là, tại sao cậu lại trúng vé số được vậy?”
“Còn cả việc về công việc của cậu, lần này cậu quyên góp bảy trăm năm mươi triệu, ban đầu nếu như nhiều điểm hơn thì có thể sắp xếp cho cậu một đơn vị lao động tốt trong tháng qua, nhưng bây giờ thì, mọi người đã quyên góp nhiều hơn, ý của chú Khương cậu là, cậu cứ đợi trước đã, sau này có cơ hội sẽ sắp xếp cho cậu công việc điều động lao động”
Tống Yến đã tìm hiểu mối quan hệ trước rồi.
“Tôi nói phó phòng Tống này, cô nói cái gì cơ, cái gì mà không có tiền?”
Mẹ Từ Linh ngạc nhiên hỏi.
“Cô không biết à, khó hiểu quá, e là Từ Linh cũng không biết, bây giờ Khải Minh là”
Sau đó, Tống Yến nói hết ra chuyện của nhà Khải Minh trước kia rất nghèo, bao gồm cả việc bây giờ bán xe mua nhà.
Còn nhấn mạnh Khải Minh đã trở thành một kẻ vô cùng nghèo hèn.
Khiến cho mẹ Từ Linh bị rung mình.
Chết tiệt, suýt nữa thì đã đẩy con gái vào miệng cọp rồi.
“Mẹ, con đã mang điện thoại mà mẹ muốn đến rồi”
Lúc này, bên ngoài có tiếng phanh xe, sau đó, một vài người trong ngân hàng chạy ra ngoài.
Nhưng đó là Huỳnh An Nhiên và Lâm Hùng, và hai người bạn thân hôm qua của Huỳnh An Nhiên, xem ra, bọn họ dường như ra ngoài đi chơi.
Cũng tiện đường mang điện thoại cho Tống Yến.
“Khải Minh, câu ở đây làm gì thế?”
Huỳnh An Nhiên nhìn Khải Minh, không thể không hỏi.