Team truyện đã nhận được phản hồi của các bạn về tên nhân vật.
Về việc này team truyện cũng rất đau đầu và khó giải quyết, bản thảo với tên mới đã lên hơn 500 chương rồi.
Team cũng rất hiểu những khó khăn của các bạn, bây giờ đổi lại thì gặp rất nhiều khó khăn, có thể sẽ không đổi đúng hết được và sẽ gặp rất nhiều lỗi.
Team mong các bạn thông cảm và có thể đọc lại thêm một lần để nắm rõ tình tiết truyện.
Team rất mong nhận được phản hồi của các bạn.
Chúc các bạn một ngày tốt lành và có những giây phút đọc truyện vui vẻ.
Chương 241: Tìm người phụ nữ kia “Ba.”
Sau khi Khải Minh nhận cuộc gọi này thì cung kính lên tiếng.
Mặc dù đây không phải lần đầu tiên ba gọi video cho cậu kể từ sau khi cậu biết được thân phận của mình, nhưng cho dù có thế nào thì thái độ của Khải Minh vẫn cung kính như thế.
Dù sao thì bây giờ ba của cậu uy nghiêm hơn trước kia rất nhiều.
“Khải Minh, con có đang bận gì không?”
Ba cậu cười hiền hòa nhìn Khải Minh.
“Con chuẩn bị đi ngủ.
Ba, đã trễ thế này rồi mà ba còn gọi cho con, có việc gì sao?”
“Đúng, đúng thật là có chuyện.
Ba có để chị con điều tra vì ba biết con đang dùng toàn thời gian để tập trung cho việc học, nhưng bây giờ chị con lại đi Bắc Phi để phát triển vì thế chuyện này lại bị trì hoãn, không biết chị con có nói gì với con chưa?”
“Ba muốn con tìm giúp ba một người phụ nữ sao?”
Khải Minh nhớ tới chuyện mà chị đã giao phó cho mình, muốn cậu hỗ trợ tìm một người phụ nữ.
“Đúng thế, tí nữa ba sẽ gửi ảnh chân dung của cô ấy cho con.
Con cố gắng tìm ra tung tích của cô ấy giúp ba, nếu không, cả đời này ba sẽ tự trách mãi.”
“Hơn nữa, còn có một việc mong con nhớ kỹ.
Ngàn vạn lần đừng để mẹ con biết được.”
Ba cậu thở dài.
Điều này làm cho Khải Minh cảm thấy không được tự nhiên.
Thậm chí sắc mặt của cậu còn có chút khó coi.
Không lễ đây là người phụ nữ mà cha anh từng phụ tình sao? Dựa vào điều gì mà bây giờ muốn hai chị em cậu phải điều tra chứ? Người đầu tiên Khải Minh nghĩ tới nghĩ tới là mẹ cậu, cảm thấy vô cùng có lỗi với mẹ.
“Người ấy có quan hệ thế nào với ba? Khả năng của ba lớn hơn hai chị em con, chỉ cần ba muốn thì chắc chắn có thể tìm được mà đúng chứ?”
Khải Minh nói.
“Ôi, đứa trẻ này.
Nếu ba dễ dàng tìm như thế thì còn cần nhờ hai chị em con sao? Có quan hệ thế nào à? Con và chị con có cùng một vấn đề, tóm lại là đó không phải là mối quan hệ như con nghĩ.
Năm đó cô ấy cùng gia tộc của chúng ta xảy ra một chuyện có liên quan tới nhau.
Đã nhiều năm như thế rồi, nhà họ Khải chúng ta thật sự có lỗi với cô ấy, còn về chuyện gì thì con cũng đừng hỏi nhiều, sau này có thời gian cha sẽ kể cho hai đứa nghe.”
“Được rồi, chỉ như thế thôi.
Hoàn thành chuyện này cho ba.”
Nói xong, ba cậu nhanh chóng cúp điện thoại.
Không bao lâu sau, điện thoại Khải Minh nhận được một tấm ảnh chân dung.
Là một tấm ảnh đen trắng.
Và trong hình là một người phụ nữ.
Ngay sau khi nhìn thấy người phụ nữ này, tay Khải Minh bỗng nhiên run lên, suýt nữa đã làm rơi điện thoại.
Cậu nhìn tấm ảnh một hồi lâu, Khải Minh hít một hơi lạnh.
“Đây… đây không phải là Tô Tường Vy sao?”
Đúng thế, người phụ nữ trong ảnh quả thật rất xinh đẹp.
Dáng vẻ dường như giống Tô Tường Vy như đúc.
Nếu không phải là hình đen trắng thì chắc chắn Khải Minh sẽ nghĩ đây là Tô Tường Vy Tại sao lại là người này? Khải Minh nghĩ thầm, người phụ nữ này nên cùng trang lứa với ba cậu.
Nói cách khác, người phụ nữ đó rất có thể là mẹ của Tô Tường Vy.
Dù sao thì Khải Minh cũng biết rõ, Tô Tường Vy lớn lên trong cô nhi viện.
Không biết vì nguyên nhân gì mà ba mẹ cô lại vứt bỏ cô.
Bây giờ, nếu không có việc gì xảy ra thì người phụ nữ mà cha cậu muốn tìm chính là mẹ của Tô Tường Vy.
Thậm chí bây giờ, trong đầu Khải Minh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Tô Tường Vy, trong lòng cậu bỗng sinh ra một cảm giác sợ hãi.
Cảm giác lần đầu gặp, cậu đã cảm thấy rất thân thiết với Tô Tường Vy, tự nhiên cảm thấy thân thiết, hơn nữa còn muốn bảo vệ cô.
Không có lý do gì cả.
Bây giờ khi suy nghĩ lại, không lẽ là vì Tô Tường Vy là em gái của cậu sao? Mặc dù ba cậu vẫn luôn miệng giải thích, nhưng nếu nói hai người họ không có chút quan hệ nào thì Khải Minh không tin nổi.
Tối nay, đột nhiên Khải Minh cảm thấy căng thẳng, nằm lăn lộn trên giường không ngủ được.
Đến sáng hôm sau, Khải Minh nhanh chóng gọi điện thoại cho Tô Tường Vy, cậu nhất định phải gặp cô, phải nói chuyện với cô một chút.
Khoảng thời gian này, lúc không có chuyện gì làm hai người thường chat với nhau.
Bây giờ Tô Tường Vy đã đến một trường mẫu giáo khác.
Công việc không tệ.
Hơn nữa dưới sự giúp đỡ của Khải Minh, Tô Tường Vy đã có một căn hộ riêng để ở.
“Cô giáo Tô, cô có thể giúp tôi một chuyện được không? Tôi không chấm nổi bài tập của mấy đứa nhỏ lớp tôi, nhưng bây giờ bạn trai tôi lại đến đón tôi, muốn cùng đi dạo phố, cô giúp tôi chấm số còn lại được không?”
Một cô giáo với mái tóc dài ngang eo, lúc này đang đưa bài tập của học sinh lớp mình đến nhờ Tô Tường Vy chấm.
“Không được rồi, cô giáo Lưu.
Tôi vẫn còn một số bài tập chưa chấm xong.”
Tô Tường Vy khó khăn lên tiếng.
“Hừ, không muốn giúp thì nói không muốn giúp.
Cô viện lý do làm gì? Đừng tưởng rằng được tổng giám đốc Đường giết thiệu thì cô muốn làm gì thì làm.
Ôi, nghĩ một chút thì cũng phải, Tô Tường Vy là ai chứ? Vừa tới đây một tháng đã được vinh danh là giáo viên đẹp nhất ở cơ sở giáo dục mầm non Hoàn Kim.
Cô cũng lợi hại quá nhỉ.
Bây giờ muốn nhờ cô chấm bài giúp cũng không được sao?”
Một giáo viên tên Lưu Khả nói.
Cô ta đến nhà trẻ Hoàn Kim này sớm hơn Tô Tường Vy hai tháng, lúc Tô Tường Vy vừa tới thì Lưu Khả thường xuyên coi thường cô, chuyện nhờ chấm bài hộ vẫn thường xảy ra.
Hơn nữa, ai cũng biết bạn trai của Lưu Khả là người có quyền có thế, thêm dáng bề ngoài khá tốt.
Vốn là khi trường tổ chức cuộc thi cô giáo đẹp nhất thì Lưu Khả cảm thấy mình sẽ có thể thắng một trăm phần trăm.
Nhưng khi ba mẹ học sinh tiến hành bầu cử thì người nhận được nhiều phiếu bầu nhất lại là Tô Tường Vy.
Lưu Khả trở nên nóng giận.
Hỏi thăm Tô Tường Vy một chút, nhưng phát hiện ra sau lưng cô không hề có người chống lưng.
Vì thế mới có chuyện này.
Đến khi một cô giáo lớn tuổi thấy được cảnh tượng này thì tức giận mà lại không nói gì được.
“Được rồi, tôi sẽ giúp cô chấm bài, cô Lưu Khả.”
Tô Tường Vy cắn môi, lấy chồng bài tập lớn từ trên bàn của Lưu Khả.
“Hừ, cái này cũng không có gì quá lạ.
Đừng tưởng rằng được bình chọn là giáo viên đẹp nhất thì làm tới, tôi nói cho cô biết, Lưu Khả tôi không bao giờ thua cô.”
Lưu Khả mắng Tô Tường Vy một câu.
Sau đó, đắc ý xoay người định rời khỏi đây.
“Tường Vy, bài tập của lớp ai thì để người đó chấm, cô cũng không có nợ tiền cô ấy, thế cô làm để làm gì?”
Đúng lúc này, một âm thanh nhàn nhạt vang lên.
Một nam sinh đi tới trước mặt Tô Tường Vy, cầm đống bài tập bỏ lại bàn của Lưu Khả.
“Chết tiệt, cậu là ai?”
Lưu Khả ngần người.
Khải Minh cũng không thèm nhìn cô ta, nhanh chóng kép cánh tay Tô Tường Vy: “Không phải tôi nói cô xin nghỉ một buổi sao? Sao bây giờ lại giúp cô ta chấm bài tập chứ? Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi.
Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
“Được được, để tôi mời cậu.”
Tô Tường Vy gật đầu.
Sau khi nhìn thấy Khải Minh, Tô Tường Vi nhanh chóng có cảm giác an toàn.
Bởi vì bình thường, cô thật sự có hơi sợ Lưu Khả.
Thấy hai người họ không hề quan tâm tới mình, cô giáo khác thì cúi đầu cười trộm.
Mặt Lưu Khả nhanh chóng đỏ lên.
“Ôi, Lưu Khả, bạn trai của cô lại tới đón kìa.
Thật sự hâm mộ.”
Trong nhà trẻ, một vài cô giáo trẻ ra người mua đồ, đang đứng nói chuyện phiếm với bạn trai Lưu Khả.
Giờ phút này khi nhìn thấy Lưu Khả thì cảm thấy vô cùng hâm mộ.
Nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy Tô Tường Vy và Khải Minh.
Mấy cô gái trẻ liền khều tay nhau: “Ôi, cô mau nhìn kìa.
Người này không lẽ là bạn trai của Tô Tường Vy sao?”
“Trời ạ, không thể nào? Người này thật đẹp trai.”
“Haha, hai người này thật xứng đôi vừa lứa.”
Khải Minh cũng vừa ra tới, đúng lúc nghe thấy tất cả những âm thanh cơt nhả này.