Lúc này đây, Lý Thư Hàm kinh ngạc hỏi.
“Ừ mua mấy ngày trước rồi, dùng nó để vận chuyển đồ.”
Khải Minh tùy tiện ném chiếc chìa khóa xe lên trên bàn.
Trần Ngọc Linh thấy vậy mà lòng đau nhoi nhói.
Chỉ lo chiếc chìa khóa bị hư.
May là xem vẻ mặt Đinh Hạo Nguyên xanh mét như vậy, không còn ra hình thù gì cả.
“Đúng rồi Đinh Hạo Nguyên à, tôi nghe Lâm Lâm nói anh cũng mua rồi? Tôi chưa từng thấy xe anh nữa? BMW series 7 hay là Mercedes-Benz, Audi series thế? Chắc cũng ba tỷ rưỡi nhỉ?”
Lúc này Khải Minh nhìn về phía Đinh Hạo Nguyên, cười nói.
“Ha ha, Đinh Hạo Nguyên mua Volkswagen Passat ấy, chắc là hơn bảy trăm triệu thôi, so với chiếc bảy tỷ này của anh thì không sánh nổi rồi!”
Trần Ngọc Linh vạch trần Đinh Hạo Nguyên một cách thẳng thừng.
Định Hạo Nguyên hít sâu một hơi, hai tay như run rầy.
“Volkswagen Passat à, sao anh lại mua loại xe này vậy?”
Khải Minh cưỡi nói.
“Tôi thích mua cái gì thì không cần hai người bận tâm đâu! Không phải cậu mới trúng số sao, tỏ vẻ cái gì?”
Đỉnh Hạo Nguyên vội la lên.
“Ôi, em cũng may lắm ấy, có thể ở bên Khải Minh, cuộc sống sau này em có thể theo anh hưởng phúc rồi.
Anh phải tốt với em nhé, còn nữa em muốn mua quần áo, hôm nay anh mua cho em nha!”
“Ừ, chắc chắn sẽ mua cho em, nhưng em phải đồng ý với anh, đêm nay cho anh lần đầu tiên của em nhé, ha ha.”
Khải Minh cầm lấy tay Trần Ngọc Linh, cười nói.
Trần Ngọc Linh nghe vậy chỉ muốn vả vào miệng Khải Minh thôi.
Mẹ nó chứ, trên kịch bản nào có mấy câu này mà cậu nói thế hả.
Dù sao yêu đương cũng là yêu đương, nhưng khi dính đến mấy chủ đề thế này thì rất dễ khiến Đinh Hạo Nguyên nổi điên.
Cũng may câu này của Khải Minh để lại rất nhiều khoảng trống.
Vốn Trần Ngọc Linh còn định cảnh cáo Khải Minh một chút, đừng có nói lung tung.
Nhưng lúc này đây nhìn Đinh Hạo Nguyên lại xanh mặt tím mày.
Hơn nữa khóe miệng còn run run.
Trần Ngọc Linh biết, câu nói này của Khải Minh đã kích thích đúng chỗ rồi.
“Anh xấu lắm! Đáng ghét chết đi được.”
Trần Ngọc Linh thẹn thùng đáp.
“Không được.
Trần Ngọc Linh, sao em lại thế chứ, em muốn mua thứ gì anh đều mua cho em, sao lại phải cho thằng rách này lần đầu tiên kia chứ, không phải là cậu ta trúng số thôi à, em cũng không nên giày vò bản thân mình như thế.”
Quản nhiên, Định Hạo Nguyên đứng bật dậy, tức giận nói.
“Hừ, Đinh Hạo Nguyên, tại sao anh lại mắng bạn trai em là thằng rách nát hả, hơn nữa, anh ấy là bạn trai của em, em tặng lần đầu tiên cho anh ấy thì sao chứ? Sao nào, anh vội cái gì?”
Trần Ngọc Linh cũng không nề hà gì, lập tức phản bác lại Đinh Hạo Nguyên.
“Trần Ngọc Linh, anh còn tưởng em là người thật thà, để ý đến phẩm hạnh, nói thật, anh lựa chọn ở bên Thư Hàm đấy, nhưng lúc nào anh cũng bứt rứt khổ sở vô cùng, anh hối hận lắm, nhưng bây giờ nhìn em như vậy, trong lòng anh không còn thấy hối hận, tự trách nữa.
Thư Hàm, chúng ta đi.”
Đinh Hạo Nguyên giống như thể hờn giận, muốn kéo Lý Thư Hàm rời đi.
Mà Trần Ngọc Linh nhìn theo Đinh Hạo Nguyên, khóe mắt lóe lên tia dao động.
Nhưng mà so với Lý Thư Hàm thì ưu thế lớn nhất của cô ta chính là hiểu rõ Đinh Hạo Nguyên nhất, cô ta hiểu rõ suy nghĩ tâm lý của Đinh Hạo Nguyên.
Cô ta biết, Đinh Hạo Nguyên đang kiểm chứng xem mình có còn thích anh ta nữa hay không nên mới nói như vậy.
Nếu giờ mình hối hận, xin lỗi Đinh Hạo Nguyên.
Vậy thì xong đời rồi.
Trần Ngọc Linh lập tức ôm lấy Khải Minh đầy thân mật, hoàn toàn xem Đinh Hạo Nguyên như không hề tồn tại.
“Anh yêu à, em mặc kệ người ta thấy em như thế nào, nói chung là sau này em sẽ cố đối xử tốt với anh, anh cũng phải tốt với em vào nhé?”
Khải Minh thuận theo đó ôm lấy eo Trần Ngọc Linh, còn nhẹ nhàng xoa nhẹ bên hông cô vài cái.
“Đương nhiên là được rồi.”
Khải Minh cũng không ngốc, được ăn chùa đậu hũ mà không ăn.
Tay anh không đứng đắn, vuốt ve trên người Trần Ngọc Linh.
Mà đương nhiên mấy câu nói này là muốn để cho Đỉnh Hạo Nguyên nghe.
Sắc mặt Đinh Hạo Nguyên càng tái hơn.
Anh ta bị Lý Thư Hàm kéo đi ra ngoài.
“Mẹ nó, được rồi đấy, anh còn sờ.”
Trần Ngọc Linh thấy Đinh Hạo Nguyên đi rồi thì tránh khỏi người Khải Minh.
Cô ta hơi oán trách nhìn Khải Minh rồi nói: “Anh diễn cũng không tệ đâu, nhưng mà đừng có động tay động chân nhé, anh tưởng tôi là bạn gái của anh thật đấy à?”
“Nè nè, bây giờ Đinh Hạo Nguyên đi rồi thì chúng ta nên làm gì đây?”
Khải Minh hỏi cô.
“Hừ, đừng vội, chẳng mấy chốc anh ta sẽ tới tìm tôi.
Một.
Hai.
Ba.”
Trần Ngọc Linh đếm ngón tay, lời vừa dứt.
“Đỉnh Hạo Nguyên, anh làm gì vậy?”
Giọng nói của Lý Thư Hàm vọng tới.
“Trần Ngọc Linh, có mấy lời nhất định anh phải nói rõ với em, anh không biết bây giờ em có cảm giác gì với anh, anh thừa nhận, hôm trước Thư Hàm đánh em mà anh không giúp thì là anh không đúng, anh cũng hối hận, đau đớn vô cùng, nhưng anh mong em cho anh cơ hội nữa, anh muốn chứng minh cho em thấy, so với tên nhà giàu mới nổi Khải Minh này, anh mạnh hơn cậu ta nhiều, còn rất nhiều nữa.”
Định Hạo Nguyên nói.
Có thể thấy, lòng tự ái của anh ta bị kích thích rồi.
Khải Minh ở bên cạnh nhìn lại, anh cũng phục cô gái Trần Ngọc Linh này sát đất.
“Nhưng mà, giờ em đã có Khải Minh rồi, hơn nữa anh ấy có xe sang, còn có thể mua mỹ phẩm, túi xách, áo quần hàng hiệu cho em, còn anh, anh có thể cho em cái gì?”
Trần Ngọc Linh hỏi.
“Được lắm, Trần Ngọc Linh, em ở bên Khải Minh là vì những thứ này hay sao, là vì anh ta có tiền hơn anh sao?”
Định Hạo Nguyên cả giận nói.
Đoạn đối thoại này khiến Khải Minh cảm thấy rất quen thuộc, không phải hôm đó Lan Xuyên cũng bộc bạch ở trong rừng cây nhỏ như thế sao.
Mà Khải Minh cũng hiểu.
Đinh Hạo Nguyên tới không phải là vì quá yêu Trần Ngọc Linh, mà là vì lòng tự ái của đàn ông bị kích thích mà thôi.
Giống như thể, người đang yêu mình đột nhiên yêu người khác, với Đinh Hạo Nguyên có lòng hư vinh cực cao thì anh ta không thể chấp nhận nổi.
Bởi vậy anh ta muốn chinh phục Trần Ngọc Linh, giành lấy tôn nghiêm cho mình.
“Anh muốn nói gì thì cứ nói, Khải Minh, nào, chúng ta lái xe đi thôi.”
Trần Ngọc Linh kéo cánh tay Khải Minh, lái xe rời đi.
“Tránh ra tránh ra nào, đừng chắn đường.”
Khải Minh vỗ vào ngực Đỉnh Hạo Nguyên bảo anh ta nhường chỗ.
Đợi đến khi Khải Minh lái xe đến chỗ này.
Đinh Hạo Nguyên lại đuổi tới lần nữa.
“Anh trai à, anh có để cho em lái chiếc xe này thử không, em còn chưa được thử lái chiếc xe nào xịn vậy cả.”
Trần Ngọc Linh nói.
“Được chứ, chìa khóa này.”
Khải Minh ném chiếc chìa khóa cho Trần Ngọc Linh.
“Ngọc Linh, em đừng đi mà, em nghe anh nói hết đã, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi, xin em cho anh một cơ hội nữa, nhất định anh sẽ cố gắng quý trọng em, còn trân trọng em hơn cả Khải Minh nữa, từ nay về sau, em muốn gì, chỉ cần anh có thể mua được, anh đều mua cho em.
Hơn nữa anh muốn chứng minh cho em thấy, anh mạnh hơn tên Khải Minh này ba trăm lần!”
Đinh Hạo Nguyên đi thẳng tới kéo cánh tay Trần Ngọc Linh lại.
“Thật sao? Nhưng bây giờ anh có Lý Thư Hàm rồi mà?”
Trần Ngọc Linh u oán nhìn về phía Đỉnh Hạo Nguyên.
Đinh Hạo Nguyên nhìn sang Lý Thư Hàm: “Thư Hàm, xin lỗi em, đến bây giờ anh mới phát hiện ra, anh yêu Trần Ngọc Linh, hai ta chia tay thôi.”
“Đinh Hạo Nguyên, anh!”
Lý Thư Hàm giận đến bật khóc.
Rốt cuộc trên mặt Trần Ngọc Linh cũng nở một nụ cười, lúc này đây, rốt cuộc lòng hư vinh của cô ta cũng được thỏa mãn rồi.
Về phần Đinh Hạo Nguyên, Trần Ngọc Linh hiểu rõ lòng tự ái của anh ta như thế nào, nếu mình tìm một người bạn trai mạnh hơn anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ bị kích thích.
Dù sao cho dù một cô gái xinh đẹp đến mức nào đi nữa, nếu không có ai theo đuổi bạn thì giá trị của bạn cũng sụt giảm, dù sao mỹ nữ cũng nhiều vô số kể.
Nhưng mà nếu có một người đàn ông mạnh mẽ theo đuổi bạn, bạn sẽ tăng tỉ giá lên rất nhiều! Nếu không, cho dù người ta theo đuổi được cũng không biết quý trọng.
Cho nên nếu so sánh, trình độ của cô vượt xa Lý Thư Hàm.
Dù sao bạn trai cũ của Lý Thư Hàm là Mã Phi có trình độ như vậy, Đinh Hạo Nguyên đâu thèm để tâm đến.
Sau đó, Đinh Hạo Nguyên kéo tay Trần Ngọc Linh nói mấy câu.
Khải Minh đứng bên nhìn thì lúng túng quá, vừa uống cà phê nên anh hơi buồn tè, thế là anh đi phòng vệ sinh.
“Đinh Hạo Nguyên, lần này anh thật lòng như vậy, em đồng ý đi cùng với anh.”
Trần Ngọc Linh thấy mình đã đạt được mục đích nên cười tươi đáp lời.
Mà đúng lúc này.
“Ô? Cô Trần à, trùng hợp thế, hóa ra là cô ð đây à? Tôi đang định đi tìm cô đây…”
Một giọng nữ bất ngờ vang lên.
Nhìn thấy người đi tới, đôi mắt Trần Ngọc Linh bỗng nhiên co lại…