“Lý Thư Hàm, cô dám đánh tôi? Đinh Hạo Nguyên, người đàn bà tỉ tiện này đánh em, anh không thấy hay sao?”
Trần Ngọc Linh che mặt nhìn Đinh Hạo Nguyên nói.
Đỉnh Hạo Nguyên lại ngoảnh mặt sang bên tỏ rõ thái độ của mình.
“Các người được lắm, xem như mắt của Trần Ngọc Linh tôi bị mù rồi.”
Trần Ngọc Linh sau khi mắng một trận liền khóc chạy ra ngoài.
Lý Thư Hàm ném đũa, rõ ràng bị làm loạn như thế đã không còn tâm tình ăn cơm, sau đó cũng cùng Đinh Hạo Nguyên rời đi.
“Không ngờ cặp chị em tốt này lại ầm ÿ đến mức này… Khải Minh chứng kiến từ đầu đến cuối cùng đã hiểu rõ mọi chuyện.
Nói trắng ra Trần Ngọc Linh và Lý Thư Hàm còn không phải là để ý đến tài sản của Đinh Hạo Nguyên hay sao.
Dù sao trước đây Đinh Hạo Nguyên lúc nào cũng đi theo bên người họ, nhưng hai người họ cũng chưa bao giờ đối xử thật lòng với anh ta.
Bây giờ thời thế thay đổi, Đinh Hạo Nguyên vừa có tiền vừa có nhiều mối quan hệ.
Ngay lập tức trở nên vừa đẹp trai lại chững chạc trong mắt hai cô gái này.
Ai, loại việc này Khải Minh hoàn toàn có thể hiểu được.
Chỉ không biết hai cô gái này sau khi biết rõ mọi thứ của Đinh Hạo Nguyên đều do hắn sắp xếp thì sẽ biểu hiện như thế nào? Ha ha, hắn cười bất đắc dĩ.
Khải Minh cơm nước xong cũng rời đi.
“Ai ya, cậu thanh niên xin đợi chút!”
Khải Minh vừa ra khỏi nhà hàng liền bị một ông lão nằm trước cửa nhà hàng ôm lấy chân.
“Chết tiệt, ông làm gì thế?”
Khải Minh sửng sốt.
“Cháu trai à, cậu có thể vào nhà hàng như thế này ăn cơm thì nhất định có tiền, cho tôi chút tiền đi, tôi đã rất nhiều ngày không được ăn cơm rồi.”
Lão ăn mày ôm chân Khải Minh nói.
Lão ăn mày này tóc tai bù xù, tóc cũng đã ngả hoa râm.
Bây giờ ông ta ôm lấy chân Khải Minh với bộ dạng như thể nếu Khải Minh không cho tiền thì sẽ không buông ra.
Khải Minh không biết làm sao nữa.
Rút ví tiền ra rút ra tờ một trăm đưa cho ông lão.
Khà khà, đúng là người có tiền.
Ông lão vội cất tiền đi nhưng tay vẫn ôm chặt Khải Minh.
“Ông còn chưa xong sao?”
Thời gian trôi qua, tính kiên nhẫn của Khải Minh cũng cạn theo, lạnh lùng nói.
“Cháu trai à, tôi còn muốn xin cậu giúp một chuyện nữa, cậu có thể mang tôi đến bệnh viện không, tôi muốn chữa cái chân.”
Lão ăn mày nói.
“Con bà nó, lão ăn mày như ông cũng đừng có cậy già mà lên mặt, ông muốn lừa tôi à.”
Khải Minh không còn gì để nói.
“Ai là lão ăn mày hả, tôi chỉ là gặp một chút chuyện, không phải là tên ăn mày có được hay không?”
Ông nói.
Mà hiện tại có không ít người trên đường đang vây lại xem.
Nhìn một màn này không ngừng chỉ trỏ.
Khải Minh nghĩ thầm bản thân thật không may.
Ông lão này cứ mỡ miệng là lại kêu cháu trai.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Khải Minh đưa ông ta đến phòng khám phía đối diện.
Trong lúc bác sĩ đang xem chân cho ông ta.
Khải Minh vừa trả tiền, vừa ai oán liếc ông ta.
Lúc nãy mới nhìn thấy ở ngực của ông lão này có một hình xăm, còn xăm hình rắn, trông rất dữ tợn, giống như muốn chiếm đoạt mọi thứ vậy.
Chẳng lẽ lão ăn mày này lại là anh hùng gặp chuyện không may? Khải Minh nghĩ thầm trong bụng.
Nói không chừng lão ta từng là một kẻ có địa vị.
Nhưng chuyện này có liên quan gì với mình chứ? Lão già này đã tiêu tốn của cậu mấy triệu rồi, nếu như bình thường, Khải Minh sẽ không tùy tiện làm người tốt cứu ông ta.
Còn không phải là bị ông ta ép sao? Liếc nhìn ông ta, Khải Minh lập tức muốn rời đi.
Lúc này, trên tivi của phòng khám, Đài truyền hình Hoàn Kim bỗng phát một thông báo.
Về việc Tần Nhã của nhà họ Tần mất tích.
Hiện nay cảnh sát cũng tham gia điều tra.
Rõ ràng là ba của Tần Nhã đã nhờ truyền thông tìm kiếm.
Nhìn thấy tin tức này, Khải Minh không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
“Ai, cô gái này xinh đẹp quá, hy vọng không có chuyện gì, dù sao trong xã hội bây giờ loại biến thái gì mà chẳng có?”
“Đúng đúng, con gái ở bên ngoài phải vô cùng chú ý bảo vệ tốt bản thân mình.”
Có bệnh nhân nói.
“Cô gái nhỏ này tôi hình như đã gặp qua thì phải, cô ta bị mấy người đàn ông chặn lại.”
Lão ăn mày đang nằm trên giường nói ra một câu.
Khải Minh đang chuẩn bị ra cửa nghe thấy liền quay trở lại.
“Ông nói gì? Ông đã nhìn thấy cô ấy sao?”
Khải Minh vội hỏi.
Lão già nhìn Khải Minh cười hắc hắc: “Đã gặp qua, ở bên ngoài nhà ga Hoàn Kim, hôm đó lúc tầm buổi trưa, cô ta chỉ có một mình, bởi vì… Cô ta rất trắng lại cao ráo xinh đẹp nên tôi ấn tượng mãi, có điều có mấy người tới đón cô ta, bọn họ nói chuyện với cô ta một lúc không bao lâu sau đó cô ta vội vàng lên xe.”
“Sao nào, cậu biết cô ta à?”
Lão già cười nói.
“Đúng”
Khải Minh gật đầu.
Hỏi cặn kẽ tình huống, từ hồi tưởng của ông lão thì ngày đó gặp được chính là Tần Nhã, hơn nữa thời gian cũng trùng khớp.
Chỉ cần biết Tần Nhã mất tích ð đâu, xác định người bắt cóc, chuyện này mà điều tra ra được thì dễ giải quyết rồi.
Thấy Khải Minh sắp đi.
Ông lão vôi kéo cậu lại.
“Ông còn muốn gì nữa?”
Khải Minh hỏi.
“Cháu trai, cậu là một người tốt, cậu có thể nói cho tôi biết tên cậu được không?”
“Khải Minh”
Khải Minh thấy ông ta cung cấp một chút manh mối, liền trả cho ông ta một câu.
“Là họ Khải sao, có thể cho tôi xem ngực cậu không?”
Trong ánh mắt lão hiện lên một tia kích động.
Hơn nữa không đợi Khải Minh nói gì, lập tức lôi kéo áo Khải Minh.
Khải Minh lập tức phản kháng.
Thế nhưng ông lão này không biết lấy sức lực từ đâu, chỉ hơi dùng lực một chút cánh tay của Khải Minh liền bất động.
Cổ áo của cậu bị kéo ra.
Ông ta nhíu mày.
“Hư, sao lại như thế được, không có.”
Ông ta nói xong cũng buông Khải Minh ra.
Ông già này sao lại vui buồn thất thường thế chứ.
Khải Minh vừa xoa cổ tay vừa nghĩ thầm.
Nhân lúc ông lão đang đờ người, Khải Minh liền tranh thủ chuồn đi.
Đồng thời đem chuyện này điện thoại thông báo cho Thiên Long Địa Hổ và cả mấy người Triệu Thanh Đồng.
Tin chắc chẳng bao lâu sau Thiên Long Địa Hổ sẽ điều tra ra được.
Bởi vì Khải Minh cảm thấy đây chính là vụ lừa đảo bắt cóc, nên chỉ hi vọng Tần Nhã không có chuyện gì xảy ra… Chuyện gặp ông lão này ở ngoài cửa nhà hàng khiến Khải Minh cảm thấy có chút ngoài ý muốn, vừa hay ông lão này lại biết tin tức của Tần Nhã, vô cùng trùng hợp.
Nhưng những chuyện này trước mắt không cần suy nghĩ nhiều.
Quả nhiên, một giờ sau, Thiên Long Địa Hổ đã điều tra được mọi chuyện.
Tần Nhã đúng là bị lừa, hiện tại đang bị giam lỏng trong một khu chung cư sang trọng hai ngày rồi.
Mà mồi lửa cho toàn bộ việc này đều bắt nguồn từ một học sinh tên Lý Việt.
Lý Việt thiếu tiền thế lực ngầm ở Hoàn Kim cho nên đã lừa Tần Nhã làm thế thân.
Con mẹ nói Khải Minh mắng một câu.
Sau đó cho Thiên Long Địa Hổ chuẩn bị nhân lực vội đi cứu người.
Thực tế, trước khi Khải Minh gọi cuộc điện thoại này thì đám người Thiên Long Địa Hổ đã đến khu chung cư đó rồi.
Khải Minh vội vàng muốn chạy tới nhưng lại phát hiện xe của mình đã cho thuê, cũng không thể quay về Biệt thự Vân Đỉnh lấy xe được.
May là khu chung cư kia cách nơi này không xa nên Khải Minh liền leo lên một chiếc xe đạp công cộng, vội vã lao đến đó.
Âm ầm! Lúc này mây đen đang giăng kín, bên ngoài trời cũng bắt đầu đổ mưa lớn.
Khải Minh thông báo cho Triệu Thanh Đồng xong cũng tắt điện thoại.
Không màng trời mưa chạy đến khu chung cư Vân Đỉnh.
Lúc này, bên trong khu chung cư Vân Đỉnh.
Hơn một trăm chiếc Maybach bao vây chật kín cả khu chung cư, cả bốn cửa ra vào đều bị chặn.
Còn có rất nhiều người mặc quần áo đen, đám người mặc đồ đen này còn che ô đen nghiêm chỉnh đứng bên cạnh xe, vô cùng khí thế.
Không ít người từ trên lầu cầm di động quay chụp.
Đây chắc chắn là tin tức lớn.
Có trời mới biết đang xảy ra chuyện gì, có trời mới biết là ai đã đắc tội với ông lớn nào.
Nói chung là vô cùng chấn động.
Đồng thời trong một quán ăn ở cửa chung cư.
Có một đám thanh niên đang đứng trú mưa.
“Cô Linh, mưa lớn như vậy mà chung cư cũng bị chặn, chúng ta không đi được rồi.”
Một cô gái nói.
“Khụ khụ, hay là chúng ta ở lại nhà cô Linh đi! Dù sao cô Linh cũng mới chuyển sang nhà mới mài”
“Nói thật nếu hôm nay không phải Đạo Viên gọi sinh viên địa phương ở Hoàn Kim tới chuyển nhà mới hộ cô ấy thì cũng không có cơ hội nhìn thấy tình huống này rồi, tất cả đều là Maybach đó! Con bà nói”
Đám học sinh càng khiếp sợ hơn vì ở các khu chung cư nhỏ bé này thế mà lại toàn là Maybach.
“A? Đạo Viên, cậu mau nhìn đi, sao người đang đạp xe kia trông quen mặt vậy?”
Một nữ sinh sùng bái nhìn, chợt nhìn thấy một thanh niên đang đap xe lao tới liền hét lên…