Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 218



“Cậu Lưu…”

Lý Siêu đứng bên cạnh lẩm bẩm, vừa rồi còn lắc đồng hồ đeo tay làm màu, bây giờ thì đứng không vững.

Y chang một học sinh nghịch ngợm nhìn thấy giáo viên.

“Anh Siêu, anh nói tới cậu Lưu nào cơ?”

Cô gái bên cạnh Lý Siêu tò mò hỏi.

“Còn có thể là ai, Lưu Lập – công tử ngành khoáng sản nhà họ Lưu huyện Bình An, con trai của nhân vật hàng.

đầu chân chính!”

“Thì ra là anh ta”

“Không ngờ anh ta đẹp trai thật đấy!”

Lúc này, mấy cô gái như Lý Minh Tuyết và Tô Lệ đều nhìn cậu ấm Lưu Lập nổi đình nổi đám bằng ánh mắt sùng bái.

Còn cánh con trai thì không dám thở mạnh.

Nhân viên thu ngân lập tức đứng đàng hoàng, cố nở nụ cười chuyên nghiệp.

Lưu Lập không nhìn đám Trần Hạo, dẫn theo bốn năm người chen ngang tới trước quầy thu ngân.

“Thanh toán!”

Lưu Lập lạnh lùng nói.

“Vâng thưa cậu Lưu.

Tổng chi phí lần này là bảy nghìn †ám trăm tám mươi tám tệ, cửa hàng chúng tôi giảm giá ba mươi phần trăm cho cậu.”

Nhân viên thu ngân khẽ mỉm cười.

Trong khi nói chuyện, cô ta không quên thể hiện sự chuyên nghiệp của mình.

Nhỡ đâu vẻ đẹp kiêu kỳ của mình có thể thu hút sự chú ý của cậu Lưu thì sao? “Ha ha, giảm giá cái rắm.

Tính giá gốc!”

Nói rồi Lưu Lập vung tay ném một xấp tiền lên mặt quầy.

“Vâng thưa cậu Lưu.

Xin hỏi cậu muốn quà tặng phúc lợi nào, chúng tôi đều có thể tặng cậu!”

Nhân viên thu ngân cung kính nói.

“Lắm lời thế, mau lên, thanh toán!”

“Mẹ ơi, đây là cậu Lưu hả? Bá đạo ghê!”

Cô gái bên cạnh Lý Siêu nhìn chằm chằm Lưu Lập.

Ngay cả Lý Minh Tuyết và Tô Lệ cũng liếc nhìn liên tục.

Trong lòng thầm than thở, chờ đến khi nào bạn trai của mình có thể bá đạo như vậy thì tốt, haiz! “Này này này, anh phải có trước có sau chứ.

Chúng tôi chờ thanh toán lâu rồi, anh dựa vào đâu mà đòi thanh toán trước?”

Vốn dĩ Triệu Đồng Đồng đã bực mình vì bị Trần Hạo và đám bạn cấp ba của Trần Hạo chỉnh.

Bây giờ lại có người chen ngang khiến cô ta cực kỳ không vui.

“Đúng đó người anh em, phải có trước có sau chứ.

Cậu thấy đó, chúng tôi đã chờ ở đây cả nửa ngày rồi!”

Trần Hạo cũng không ngờ gặp Lưu Lập ở đây, có thể nhìn ra trên mặt gã vẫn còn vết thương.

Hôm ấy gã bị đánh không nhẹ.

Vậy mà mới qua một hai ngày đã dám ra ngoài uống rượu.

Trần Hạo cười bất lực.

“Hừ, các người im miệng đi, liên quan gì đến anh? Cậu Lưu đang ở đây thì các người lui sang một bên chờ cho.

Lúc này nhân viên thu ngân cũng cáu kỉnh.

Lập tức lườm Trần Hạo.

“Đệch, tên có mát không tròng này không nhận ra cậu Lưu sao? Vả lại, thoạt nhìn tâm trạng cậu Lưu không tốt lắm, vậy chẳng phải Trần Hạo sẽ xui xẻo sao!”

Lý Siêu đứng một bên cười gần.

Trong khi đó, Trần Hạo thấy nhân viên thu ngân mỉa mai mình, còn Lưu Lập thì làm như không nghe thấy mình nói chuyện.

Tức thì anh cũng nổi giận.

Bộp! Anh nhấc chân đạp vào mông Lưu Lập.

“Oái!”

Lưu Lập gào lên thảm thiết, vết thương trên người lại nhức nhối.

“Con mẹ nó, chán sống à”

Lưu Lập vỗ bàn.

Đám Lý Siêu trợn tròn mắt, Trần Hạo dám đánh cậu Lưu? Đương lúc Lý Siêu cho rằng Trần Hạo sẽ bị đánh tàn phế.

Không ngờ bàn tay đang định đánh người của Lưu Lập bỗng khựng lại giữa không trung.

“Anh… anh Trân?”

Lưu Lập sững sờ.

Người trước mặt chẳng phải là cậu Trần Trần Hạo dẫn người đến đánh mình ở quán karaoke hôm trước sao.

Hơn nữa, đám người kia đánh người rất có kỹ xảo.

Bọn họ có đồ đệm gì đó, đánh mình sắp tàn phế mà trên người lại chẳng có bao nhiêu vết thương.

Còn nữa, mình bị đánh vẫn chưa xong chuyện, tối hôm đó ba mình còn bị một đám người dẫn đi nói chuyện.

Mình cứ tưởng ba sẽ tiến hành trả thù.

Kết quả là sau khi trở về ba vui mừng nhún nhảy như bé ngoan.

Còn bảo trận đòn này đáng giá! Ngoài ra, ba cho biết người đánh mình không phải ai khác mà chính là con nhà siêu giàu nhưng cực kỳ khiêm tốn, cậu Trần Trần Hạo phố Kim Lăng! Sau khi nghe xong, Lưu Lập hít một hơi lạnh.

Suýt thì mình gây ra họa lớn rồi! ‘Thầm nghĩ trận đòn này đáng giá thật, dù sao doanh nghiệp cũng được đầu tư một phần.

Vì vậy, khi trông thấy Trần Hạo, gã vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vừa sợ hãi! “Anh Trần, thì ra anh cũng ăn cơm ở đây!”

Lưu Lập che mông cười hì hì.

‘What? Đám Lý Siêu chuẩn bị xem kịch vui bỗng ngây người trong chớp mắt.

Gì cơ? Lưu Lập quen Trần Hạo, còn gọi anh Trần, có vẻ rất thân thì phải? Sao có thể chứ.

“Đúng vậy, không ăn cơm ở đây thì sao có thể gặp anh chen hàng.”

Trần Hạo cười hờ hững.

Thầm nghĩ tối hôm đó ra tay quá nhẹ.

“Nào có nào có! Chủ yếu là do ba tôi có ít cổ phần trong nhà hàng này nên bình thường tôi quen thói, ha ha! Anh yên tâm, hôm nay tôi mời, để tôi mời! Hơn nữa, sau này anh tới dùng bữa không cần trả tiền, tôi bao hết!”

Lưu Lập xoa tay.

“Tôi thấy quên đi thì hơn.

Cô gái này chẳng chịu bớt cho tôi một đồng, cũng không tặng quà ưu đãi.

Có lẽ tôi chỉ đến đây một lần này thôi!”

Trần Hạo mỉm cười.

“Gì cơ? Được lắm, anh Trần chờ chút!”

Lưu Lập hung tợn trừng nhân viên thu ngân đã đờ đẫn từ lâu.

Đâu phải gã không nghe ra nhân viên thu ngân này đã đắc tội Trần Hạo.

“Cậu Lưu, thì ra anh ấy là bạn của anh ạ?”

Bấy giờ nhân viên thu ngân mới biết sợ.

Đúng vậy, lúc nãy Lý Siêu bảo mình gây khó dễ cho Trần Hạo, mình lập.

tức làm theo.

Bởi vì nhà Lý Siêu có người trong Bộ Vệ sinh.

Mà tên nhóc kia trông có vẻ tầm thường, cho nên cô ta không hoàn toàn kiêng nể gì.

Nhưng bây giờ cậu ta lại quen biết cậu Lưu! “Bốp!”

Lưu Lập vung tay tát nhân viên thu ngân ba phát: “Cái đồ dùng ánh mắt chó coi thường người khác, anh Trần tới dùng cơm, không phải khách sao? Vậy mà cô lại dám bắt nạt! Lát nữa lên gặp quản lý của các cô từ chức đi!”

“Tôi… Vâng!”

Nhân viên thu ngân che gương mặt đỏ bừng, liếc nhìn Lý Siêu.

Lý Siêu lập tức hoảng hốt, vội vàng ra khỏi cửa hàng như người không liên quan.

Cắn răng nuốt giận.

Hối hận vô cùng.

Còn Trần Hạo thì trò chuyện khách sáo với Lưu Lập vài câu, sau đó cũng dẫn nhóm Tần Nhã rời đi.

Suy cho cùng thì tên Lưu Lập này là kẻ ăn chơi trác táng, không phải người tốt lành gì, Trần Hạo không muốn qua lại thân thiết với gã.

Sau khi ra ngoài, nhóm Lý Siêu đang đứng cách đó không xa.

Vốn dĩ bọn họ muốn hóng drama của Trần Hạo, cuối cùng bị vả mặt.

Đặc biệt là Lý Siêu, sác mặt cực kỳ khó coi.

“Không ngờ Trần Hạo lại quen biết Lưu Lập!”

Tô Lệ có phần ngạc nhiên.

Cô ta bỗng nhìn Trần Hạo với ánh mắt khác.

“Hừ, người ta cũng chỉ giữ thể diện cho cậu ta thôi.

Các cậu cũng thấy rồi đó, chẳng phải lúc nãy Trần Hạo dùng toàn bộ tiền để thanh toán sao, người ta cũng chỉ nể mặt thôi.

Cậu Lưu là ai chứ, sẽ không coi trọng hạng người này đâu!”

Lý Siêu cực kỳ đố ky.

Lại nói đến Trần Hạo, sau khi giải thích qua loa chuyện Lưu Lập cho đám Tần Nhã.

Đoàn người cũng trở về.

“Mẹ ơi, Trần Hạo ở khách sạn tốt vậy cơ à?”

Bởi vì trước đó đám Triệu Đồng Đồng chưa vào khách sạn, cho nên lần này cô em họ khá ngạc nhiên.

Hơn nữa, lúc nãy Trần Hạo bỏ ra nhiều tiền mời cơm như vậy, lại quen biết không ít người, điều này cũng khiến nhóm họ hàng xa của Triệu Đồng Đồng rất bất ngờ.

Ban đầu có mấy anh chàng định theo đuổi Tần Nhã.

Nhưng so ra thì mình không sánh bằng Trần Hạo! Trần Hạo đặt điện thoại xuống, đi rửa hoa quả cho bọn họ.

“Wow, chị Đồng Đồng, chị mau xem điện thoại của Trần Hạo này!”

Lúc này, cô em họ kinh ngạc cầm điện thoại của Trần Hạo từ trên bàn lên nhìn ngắm.

Triệu Đồng Đồng cũng bất ngờ.

Đệch, điện thoại này hai mươi nghìn đó, Trần Hạo dùng cái này ư? Đúng lúc này, điện thoại của Trần Hạo bỗng đổ chuông.

“Tô Đồng Hân người anh yêu nhất? Cô ta là ai?”

Cô em họ mờ mịt nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv