Mở Mắt Thấy Thần Tài

Chương 128



Đường Sở gọi Tô Đồng Hân sang một bên.

Cũng không biết thì thầm chuyện gì mà thính thoảng Đường Sở lại liếc Trần Hạo, sau đó lại nhìn Nguy Cường.

Phỏng chừng là khuyên Tô Đồng Hân nhanh chóng chia tay với Trần Hạo, làm bạn gái của Ngụy Cường Tóm lại cuối cùng Tô Đồng Hàn không thể đồng ý.

“Chị, mọi người chơi vui nhé, em và Trần Hạo về trường trước đây!”

Sau khi chào xong, Tô Đồng Hân và Trần Hạo rời đi Làm Đường Sở rất sốt ruột.

Giảm chân nhìn bóng lưng hai người.

“Chị Sở Sở, không sao đâu, Đồng Hân là em chị mà, vậy cũng là bạn thân của em rồi, sau này em sẽ tim cậu ấy nhiều hơn!”

Nguy Cường cũng hơi thất vọng nhưng vẫn cố gắng cười nói.

“Được đó, Nguy Cường, em không nhụt chí là được, em cứ yên tâm, sớm muộn gì chị cũng sẽ bảo em chị phải đá cậu Trần Hạo này, sao cậu ta có thể sánh bãng em được chứ!”

Đường Sở cười Sau đó đoàn người lại lượn vài nơi ở Kim Lăng.

Thoáng chốc đã đến tối.

Vốn di Đường Sở đã sảp xếp tối đến sẽ mời vài người bạn thản thời cấp ba đại học của mình ăn cơm.

Ngụy Cường và chị của anh ta cũng không định ra về.

Nên cô ta dứt khoát hẹn đi ãn chung để mọi người làm quen với nhau.

Mà Ngụy Cường lại tiếp tục thế hiện sự hào phóng của minh.

Văn đặt địa điểm liên hoan là ở Bếp Gia Viên.

Dù sao hôm nay Bếp Gia Viên đã làm anh ta mát mặt, lần này có nhiều người lạ, mình có thể chứng tỏ thêm lần nữa.

Bạn bè bên kia khoảng năm sáu người.

Lần này đặt một cần phòng riêng khá lớn.

“Đi đi đi, mang hết các món ngon cúa nhà hàng các người lên đây!”

Nguy Cường ném chia khóa xe, bát chéo chân hùng hồn nói “Wow, Sở Sở, đây là em trai nhà giàu mà câu nói hả, đúng là có khí chất thật đó! Trông cũng khí phách lâm!”

“Ha ha, đúng rồi Sở Sở, em ấy có bạn gái chưa? Tớ có đứa em họ cũng đang độc thân này!”

“Ôi, nếu tớ có anh bạn trai khi phách như vậy thi tốt biết mấy!”

Bạn bè đều là con gái, giờ phút này các cô đang nhìn về phía Ngụy Cường với về tán thưởng.

‘Vốn dĩ, con trai có tiền đã rất thu hút người khác rồi, mà nay còn vừa có tiền lại vừa khí phách nữa.

Đường Sở không muốn nói Ngụy Cưởng chưa có bạn gái, lỡ như bị cô gái khác.

giành mất thì chắng phải em họ thân yêu của mình sẽ không còn cơ hội rồi sao! “Ha ha, các cậu đừng mê trai vậy mà, säp lên món rồi, sau khi lên món xong, sẽ còn một bất ngờ lớn hơn cho các cậu đó, các cậu phải nhân cơ hội nhận niềm Vui nha?”

Đường Sở cười nói.

“Hả? bất ngờ gì vậy, từ lúc chúng tớ đến, Sở Sở cứ úp úp mở mở mãi!”

“Đúng rồi đó, nói nghe thử xem!”

Đường Sở cười: “Chờ sau khi phục vụ lên món xong các cậu sẽ biết!”

Đồng thời cũng đắc ÿ chờ mong, đây là lý do tại sao Đường Sở muốn để Ngụy.

Cường ra mật Như vậy thì cô ta cũng thấy hãnh diện! Nhưng khó khăn lắm mới chờ phục vụ dọn món xong.

“Các quý cô quý ông thân mến, món ăn đã được lèn đầy đủ, mời mọi người thưởng thức!”

Phục vụ mỉm cười, ngay sau đó xoay người rời đi.

“Hừ, cô khoan đi đã!”

Đường Sở nghỉ ngờ nói: “Cô có chắc là có đã lên đú món chưa? Không quên món gì chứ?”

Phục vụ thật thà lắc đầu: “Không có, những món cô gọi tôi đã mang lên hết “Rầmt”

Đường Sở đập mạnh lên bàn: “Cô mù à, chẳng lẽ không biết hôm nay ai đang mời cơm hả? Là cậu Ngụy đó, không thấy chúng tôi chưa có rượu hả?”

Đường Sở nhắc nhở.

Nói thật lòng, chuyện này làm có ta rất khó chịu.

Bạn nghĩ đi, Đường Sở từ nước ngoài về, bảy giờ đang sống ở nước M, hơn nữa tiêu chuẩn lại rất cao.

Thường thường loại người thể này thi sẽ có lòng ham hư vinh rất mạnh.

Chắng thích gì cả, chỉ thích thể diện.

“Xin lỗi quý khách, cô không đặt rượu mà? Đây là menu rượu của nhà hàng chúng tôi, mời cô xem!”

Phục vụ lại đưa thực đơn đến trước mặt Đường Sở.

Đường Sở sắp ngớ ra luôn rồi Một người bạn của Đường Sở cười mía nói: “Sở Sở, có chuyện gì vậy, chẳng phải là dọn món xong sẽ có bất ngờ hả? Bất ngờ đâu?”

“Hừ, tôi không xem, tôi nhâc lại lần nữa, đáy là cậu Nguy, câu Ngụy đến, có phải các người phải tặng ít đồ không?”

Đường Sở lại mang Ngụy Cường ra.

“Xin lỗi quý khách, khách hàng của chúng tôi đều là cậu ấm và những ông chủ lớn nhưng không phải cậu ấm nào đến chúng tôi cũng tặng quà!”

“Làm loạn gì thế, không nể mặt tôi à, biết cậu Khang không? Anh em cúa tôi đấy Nguy Cường cười mia nói “Chúng tôi có biết một cậu Khang thường đến đây dùng bữa nhưng cũng đâu tặng cho mọi người cái gì được?”

Phục vụ bối rối.

“Mẹ nó, không nể mặt ai cải”

Mặt của Ngụy Cường và Đường Sớ đều rất khó chịu.

Đặc biệt là lúc này, tất cá bạn bè đều nhìn cõ ta cười cười.

Giữa con gái với nhau sẽ có lòng ghen tị đua đời.

Cho dù là chị em thân thiết thì tính đua đòi vẫn cực kỳ mạnh mẽ.

Vốn dĩ Đường Sở được ra nước ngoài du học, lại làm việc ở nước ngoài đã làm nhóm bạn thân này ghen ghét, bây giờ nếu còn được nể mặt như vậy thì sẽ làm người ta đố ky hơn.

Nhưng bưồn cười là, có vẻ như Đường Sở và cậu Ngụy này đang bị làm khó rồi đây.

“Bỏ đi, không có mắt nhìn, không nói với cô ta nữa, tôi nói cho có biết, hôm nay.

tôi sẽ không ăn ở đây nữa! Xem thử xem cô đã làm ai phái mất mặt!”

Nguy Cường cũng tức giận.

Anh ta đập bàn.

Sau đó đưa nhóm Đường Sở bỏ đi.

Có thể nhân viên phục vụ này không biết mình nhưng nhân viên thu ngân lầu dưới lại quen biết mình.

Làm thế nào cũng phải tìm lại mặt mũi mới được.

Nói xong thì xuống lâu ngay: “Không ăn nữa, tính tiền cho tôi”

Giọng của Ngụy Cường rất to.

Cô gái thu ngân kia cũng không biết tại sao lại thế nhưng vẫn tính tiền.

“Kính chào quý khách, tổng cộng bữa ăn của mình là tám mươi nghìn, anh quẹt thẻ hay trả tiền mật ạ?”

“Cái gì? Tám mươi nghìn? Gì nhỉ, giảm giá đâu?”

Đường Sớ hoảng sợ.

“Giám giá? Xin lỗi quý khách, tạm thời nhà hàng chúng tôi không có hoạt động ưu đãi này!”

Dĩ nhiên là tất nhiên nhân viên thu ngân đều biết các cô, giờ đây ánh mắt nhìn các cô có chút khinh thường Ăn to nói lớn như vậy là để ra vẻ con nhà giàu sao? Tám mươi nghìn thôi mà, nhìn bộ dạng kinh hãi đấy kia “Chẳng lẽ cô đã quên rồi hả, trưa nay chúng tôi mới dùng bữa ở đây, cô đã giảm giá cho chúng tôi 70%, còn tặng một chai rượu vang đỏ quý nữa?”

Đường Sớ cám giác mặt mình đã tái xanh rồi “Tôi nhớ chữ, nhưng lúc đó là vì nể mặt vị khách VIP nhất cúa nhà hàng chúng tôi nên mới giám giá 70% và tặng kèm một chai rượu vang đó, nếu vị khách này tính tiền thì chúng tôi sẽ không thu phí nhưng bảy giờ vị khách đó không tới!”

€ô gái thu ngân lạnh lùng giải thích.

“Cái gì cái gì? Chẳng lẽ không phải là vì nể mặt Ngụy Cường?”

Đường Sở hơi kinh ngạc.

Nhưng khách VỊP trưa nay có ai nhỉ? Đúng rồi, là Tô Đồng Hân và Trần Hạo.

Đồng Hân luôn rất thật thà, chắc chản sẽ không đến nơi thế này ăn cơm, sao.

em ấy lại thành khách VỊP của Bếp Gia Viên được? Khoan đất Chẳng lẽ… Là Trần Hạo?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv