La Thanh Lăng cũng không làm theo lời khuyên của phụ nhân nông gia ngày ấy nói, sau khi rời đi liền phóng ngựa chạy như bay, nhìn thấy thành trấn ở xa xa liền vòng xe ngựa sang đi đường rừng hẻo lánh, ngoại trừ vài lần thật sự không thể tiếp tục chạy nổi nửa mới dừng lại nghỉ tạm, cứ như vậy ngày qua ngày vó ngựa gần như không ngừng nghỉ, không đến mười ngày đã chạy tới trấn nhỏ ở vùng phụ cận Huyền Chu.
Suốt dọc đường, Nam Khiếu Hoàn vẫn thường mê man, cho dù thanh tỉnh, cũng chỉ ngắn ngủi nửa canh giờ sau đó lại lâm vào vô biên vô hạn hắc ám, không thể thoát ra khỏi mớ hỗn loạn trong mơ.
Trọng thương chưa lành, lại thêm đường đi xóc nảy, người bên trong xe ngựa vốn có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh càng lúc càng thêm tái nhợt, miệng vết thương trên toàn thân trước khi tới Huyền Chu một ngày, rốt cục mới tạm kéo da khép miệng không còn đổ máu. Mà cánh tay bị gãy, trước đó chỉ được xử lý đơn giản, sau lại bị La Thanh Lăng dùng Thiên Long khóa trói buộc ở sau lưng, không biết là cố ý hay vô tình, nhưng hắn hoàn toàn không còn để ý tới cánh tay bị gãy của y, tựa hồ đã đem chuyện này ném ra sau đầu.
…. truyện xuyên nhanh
Đèn đầu trâu im lặng treo ở bốn góc, vài tiếng thiêu đốt tí tách phát ra, đem không gian không lớn chiếu rọi sáng như ban ngày.
Nam Khiếu Hoàn từ trong hắc ám mơ màn tỉnh lại, cảm giác đau đớn liền theo toàn thân trên dưới ồ về, một trận mơ hồ qua đi, y mới dần dần tụ lại được ý thức.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là đỉnh giường màu trắng, chạm trổ hoa văn mây trôi cùng bốn con rồng. Mùi trầm hương nhàn nhạt theo bốn phía truyền đến, chứng minh giường lớn dưới thân là được chế tác từ gỗ trầm hương tốt nhất.
Ngẩn ra vài giây, Nam Khiếu Hoàn đột nhiên phát hiện toàn thân y đều không mặc gì, tứ chi mở rộng bị thiết liên trói buộc vào bốn góc giường.
Còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì, tiếng cửa đá ầm ầm mở ra liền truyền vào tai.
“Tỉnh rồi? Ngươi đã ngủ hơn hai ngày a.”
Tiếng nói thiếu niên dễ nghe, hương khí nồng đậm cùng với tiếng bước chân nhẹ nhàng, càng ngày càng gần.
Nam Khiếu Hoàn tim đập nhanh, mi dài chớp động vài cái, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn về phía người tới. Một cái quay đầu này tiện thể giúp y đem hoàn cảnh xung quanh thu vào đáy mắt.
Đây là một mật thất, mặt đất và vách tường đều được dựng lên từ những khối đá tảng, ngoại trừ giường lớn ở giữa mật thất nơi y đang nằm ra, còn có hai cánh cửa đá, một cánh là nơi thiếu niên vừa mới mở ra đi vào, một cánh còn lại được điêu khắc những hoa văn phức tạp, bị khóa chặt bởi một ổ khóa to tướng, không biết thông tới nơi nào.
“… Võ Tấn Vương.”
Nam Khiếu Hoàn nhìn người thiếu niên đang đứng cách giường hai bước, thản nhiên mở miệng, ba chữ, không phải nghi vấn, mà là trần thuật, trần thuật thân phận của người trước mắt, cũng là xác nhận chủ nhân đứng sau lưng La Thanh Lăng.
“Phải, là ta.” Thiếu niên đầu đội thanh ngọc quan [mũ nhỏ đeo trên búi tóc của nam giới thời xưa], mặc trường bào nguyệt sắc tú kim, thân hình thon dài, trên dung nhan tuyệt mỹ là một đôi mắt đen mang theo vài tia sung sướng, hắn khẽ gật đầu, cuối cùng, nhẹ nhàng cười, khí độ tao nhã, xứng danh hảo công tử.
Nam Khiếu Hoàn lẳng lặng nhìn Ti Hoàng Hàn Luyện vài lần, sau đó quay đầu trở lại, nhắm hai mắt, một bộ không hề có ý định tiếp tục mở miệng.
Ti Hoàng Hàn Luyện ngẩn ra, trong ánh mắt thâm thúy lập tức hiện lên một tia nghiền ngẫm, hắn khoanh hai tay, đi xung quanh giường lớn một vòng, cuối cùng dừng lại ở phía bên kia giường: “Như thế nào? Ngươi không có gì muốn hỏi sao?”
Nam Khiếu Hoàn nhắm hai mắt nằm trên giường vẫn không nhúc nhích: “Với ta mà nói, chỉ cần biết một chuyện là đủ.”
“Chuyện gì?”
“Ngài sẽ không giết ta.”
“Nga? Ngươi… Khẳng định như thế?” Ti Hoàng Hàn Luyện ý vị thâm trường nhìn Nam Khiếu Hoàn, “Lỡ như ta đột nhiên thay đổi chủ ý. Chuyện này cũng không phải là không có khả năng.”
“Nếu muốn tính mạng của ta, Võ Tấn Vương cần gì phải tốn nhiều công sức như thế. Nếu đã hạ quyết định, Võ Tấn Vương sẽ không dễ dàng thay đổi.”
“Ngươi kỳ thật rất hiểu ta… Ha ha.” Ti Hoàng Hàn Luyện nói xong câu này, đột nhiên khom người xuống, nghiêng nửa thân trên, khi khoảng cách còn cách Nam Khiếu Hoàn ba tấc mới dừng lại, “Vậy ngươi… Đoán xem ta vứt La Thanh Lăng ở trong quân ngũ nhiều năm như thế, là vì cái gì?”
Hắn dán người tới quá gần, hương khí nồng đậm hòa lẫn cùng nhiệt khí thổi vào mặt y, Nam Khiếu Hoàn mở mắt, tựa như đá điêu khắc, không có một tia biểu tình.
“Ha hả…” Ti Hoàng Hàn Luyện lại cười rộ lên, tiếng cười như chuông bạc vang vọng trong thạch thất lạnh băng sinh ra vài phần kỳ dị. Mấy con bướm bay vòng quanh, hắn lại hạ người xuống thêm một tấc, tiếng cười ngừng lại, ánh mắt trầm xuống, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên trán Nam Khiếu Hoàn.
“!” Nam Khiếu Hoàn run lên, nét mặt như tượng đá rốt cục có chút lay động.
“… Không cần sốt ruột, rất nhanh ngươi cũng sẽ biết.” Nam âm mang theo nhiệt khí phun ở bên tai Nam Khiếu Hoàn, gương mặt tinh xảo chiếm cứ toàn bộ tầm nhìn của y, Ti Hoàng Hàn Luyện cố ý trừng mắt nhìn, còn hiển lộ ra vài phần ngây thơ.
Ti Hoàng Hàn Luyện dính sát ở trên người y, đương nhiên phát hiện ra thân thể người trên giường càng ngày càng cứng ngắc.
Vừa lòng với hiệu quả mà lời nói của mình mang lại, ngón tay đặt trên trán chậm rãi trượt xuống.
Trong con ngươi đen xẹt nhanh qua một tia kinh ngạc, đại não Nam Khiếu Hoàn đình trệ trong phút chốc.
Ngón tay kia theo cổ, chậm rãi di chuyển xuống, cuối cùng dừng lại ở điểm nổi lên nho nhỏ bên dưới lớp băng vải trước ngực Nam Khiếu Hoàn, sau đó, hung hăng bóp mạnh.
“—— ngô!”
Thân thể tinh tráng mạnh cong lên, cơ thể nháy mắt căng thẳng, ngay sau đó, hai mắt Nam Khiếu Hoàn phun ra hàn quang lãnh liệt.
“… Xúc cảm không tồi… A, nhưng không biết… Nếu đeo khuyên vào sẽ trông như thế nào a…”
Ti Hoàng Hàn Luyện rút tay lại, đứng dậy, khóe miệng mỉm cười, trong đầu đã bắt đầu tưởng tượng ra cảnh tượng kia…
—— hắn phi thường phi thường muốn biết, nét mặt lạnh lùng vô cảm của nam nhân trước mắt này, còn có thể duy trì được bao lâu…
Một trận đại tuyết vừa kết thúc, thời tiết càng ngày càng lạnh, ngàn dặm bên ngoài Mạc Bắc trống vắng hoang vu, một số địa phương đã bị tuyết phủ một lớp mỏng, gió lạnh thấu xương, mơ hồ ở chân núi xa xa chỉ thấy được vài nông hộ, thập phần tịch liêu. Bên trong hàng rào tre của một nông hộ, có vài hắc y nhân cảnh giác canh giữ ở ngoài viện, trong viện, những hắc y nhân còn lại đang ra ra vào vào tìm kiếm xung quanh, đang tập trung tìm thứ gì đó. Ở trước cửa, một trung niên hán tử và một phụ nhân đang bị một hắc y nhân hỏi cái gì đó.
“Đại nương, ngươi có nhớ rõ bộ dáng hai huynh đệ kia không?”
Hắc y nhân hỏi câu này có mặt mày trong sủa, khẩu khí thập phần thân thiết.
“Nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ.” Không đợi phụ nhân trả lời, trung niên hán tử đã vội vàng mở miệng, thấy hắc y nam tử nhìn về phía mình, hắn khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt, theo bản năng xoa xoa hai tay, “Vị đệ đệ kia có bộ dáng thập phần đoan chính, nói chuyện cũng rất đường hoàn, đối xử với chúng ta tốt lắm… Là người tốt… Các vị hảo… hảo hán.. bọn họ là…?”
Tuy rằng đám người trước mắt này xuất hiện thập phần đột ngột, hành động thập phần cổ quái, nhưng nam tử đầu lĩnh trước mắt bọn họ tựa hồ cũng không giống người xấu. Người nông dân cân nhắc trong lòng, sợ hãi lúc ban đầu chậm rãi tiêu tán, nghi hoặc trong lòng liền ngăn không được mà hỏi ra miệng.
Hắc y nhân cười trả lời: “Các ngươi không cần nghĩ nhiều, chúng ta không có ác ý…. Đại thúc ngươi có nhớ rõ bộ dáng vị ca ca kia lúc ấy thế nào không? … là tự mình đi tới, hay là…?”
“A! Ta nhớ ra rồi!” Người nông dân vỗ đùi, “Ngày đó trời mưa rất lớn, vị ca ca kia là được đệ đệ của y dìu vào. Cả đêm cũng không nói một câu. Bộ dáng a, thật sự rất đẹp, đáng tiếc sắc mặt không tốt lắm. Nghe nói là trên đường đi gặp phải giặc cỏ, bị đánh cướp cho nên bị thương.”
Hắc y nhân nghe đến đó, tròng mắt chuyển động, còn định tiếp tục hỏi thêm gì đó, phía sau có người nhanh chóng chạy tới, kề sát lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu. Ánh mắt hắc y nam tử càng ngày càng phát sáng, nghe đến cuối cùng, trên mặt đã xuất hiện vài tia vui mừng.
Phân phó thuộc hạ dưới tay tiếp tục hỏi thăm hai vợ chồng nông gia, Yến Tam lập tức đi vòng vào gian phòng ở phía sau viện.
Vào phòng liền nhìn thấy mấy con ong màu đỏ, đang ‘ong ong’ bay lượn phía trên giường.
“Tam ca ngươi xem.” Trước giường đứng hai người, thấy Yến Tam, một người liền bước ra đem Yến Tam dẫn tới xem thứ bọn họ vừa mới phát hiện.
Đệm trên giường bị kéo xuống, lộ ra mặt giường xây bằng đá, trên mặt đá vốn bằng phẳng, lại nhìn thấy có vài vết lõm to nhỏ giống như do ai đó cố tình tạo nên.
Yến Tam cúi người sát vào, cẩn thận quan sát, lại vươn ngón tay tinh tế sờ soạng một hồi, gật đầu thấp giọng nói: “… Chúng ta phải lập tức trở về Thạch Nguyên.”
Nam nhân bên cạnh thấy hắn như vậy, liền biết sự tình có tiến triển: “Các chủ đã nói gì?”
Mấy chỗ lõm to nhỏ đan xen kia, trong mắt người thường thì chỉ là vài vết lõm không có gì đáng chú ý, nhưng trong mắt ám vệ và sát thủ ở Quán Thiên Các, đây chính là một loại mật mã truyền tin tức. Vết lõm lớn nhỏ, sâu cạn khác nhau… Nhưng đều có quy tắc riêng để hiểu được nó.
Yến Tam nhìn hắc y nhân bên cạnh một cái: “Các chủ tạm thời không gặp nguy hiểm.”
“Không gặp nguy hiểm? …” Hắc y nhân còn lại nắm chặt hai tay, ánh mắt quét về phía mấy vết lõm kia, đại khái hiểu được, nhưng rồi lại không quá tin tưởng, “Chẳng lẽ các chủ thật sự bị La Thanh Lăng kia chế trụ?”
“Bất kể như thế nào, chúng ta lập tức đi!” Yến Tam xoay người ra phòng, nội tâm lại có vài tia sầu lo. Mấy vết lõm kia, có mấy chỗ thập phần nhợt nhạt, bằng vào nội lực của Nam Khiếu Hoàn, tuyệt đối sẽ không như thế…. Nếu hắn đoán không sai, tình trạng thân thể của các chủ hiện tại sợ là, thật sự không thể lạc quan…
Lúc này, lại đã qua thêm bảy ngày kể từ ngày đánh chiếm Vô Hạp thành. Bảy ngày này, đối với Vu Diệp mà nói, thực sự không tính là dễ chịu. Hắn cuối cùng cũng nếm trải được hoàn toàn sự lợi hại của Di Tình, một trong bảy loại độc dược đứng đầu thiên hạ. Di Độc cách ngày lại phát tán một lần, mỗi lần đều khiến hắn cả người khô nóng dục vọng dày vò, tra tấn vô cùng thống khổ. Cho dù Ỷ Lôi có thể phối chế ra dược áp chế dục vọng, nhưng cũng không thể ngăn cản nó phát tán. Càng không nói tới Tình Độc vẫn luôn luôn phát tán, mỗi lần đều đau đớn đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chỉ có thể dựa vào Mộ Vân Tiêu dùng nội lực tạm thời giúp hắn giảm bớt đau đớn.
“Mau đem người tìm về cho ta! Ta không muốn cả ngày đem nội lực lãng phí ở trên người ngươi như vậy!”
Lạnh lùng nhíu mày, Mộ Vân Tiêu khẩu khí không tốt, kiên nhẫn cũng sắp đến cực hạn, Vu Diệp thập phần khẳng định, nếu tình trạng này còn tiếp tục kéo dài, không quá hai lần nữa, Mộ Vân Tiêu chắc chắn sẽ phất tay áo chạy lấy người.
… Đem người tìm về…
Vu Diệp nhìn cảnh vật hoang vắng mênh mông của Mạc Bắc, nội tâm cũng là một mảnh mịt mờ. Nhiều ngày trôi qua như vậy, đến tận bây giờ hắn mới có một chút thực cảm.
Người nọ là thực sự… Không còn ở bên cạnh hắn.
Mỗi ngày mở mắt, đều không còn nhìn thấy người nọ, gương mặt lãnh ngạnh cứng rắn, nhưng luôn thu hút ánh nhìn của hắn. Mỗi lần quay đầu lại, đều không còn nhìn thấy người nọ trầm mặc đứng cách nửa bước bảo hộ phía sau. Ban đêm rét lạnh trống vắng, cũng không còn người để hắn có thể ôm vào lòng… Xua tan tịch liêu.
Vu Diệp tự nhận bản thân không phải người yếu đuối, cũng không phải người thích ỷ lại vào người khác, nhưng lúc này sự tình thay đổi đột ngột, hắn mới bỗng nhiên phát hiện, so với những gì hắn nhận thức ban đầu, bản thân đã lúng sâu đến không còn lối thoát.
—— người nọ không còn ở bên cạnh mình, sự thật này làm cho hắn không thể dễ dàng tha thứ!! @TichLa