Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 27: Đảo búp bê



Editor: Rain

Beta: Hạ Y

______

Trong sự ẩm ướt mang theo mùi hôi thối trộn lẫn với mùi máu tanh nồng nặc, xuyên qua bức tường bao vây của dày đặc búp bê này, phía trước rộng rãi sáng sủa.

Dưới tàng cây xanh tốt có một chiếc ghế to, bên trên trải tấm thảm trắng xóa, một con búp bê tóc đen mặc chiếc váy ren trắng hiện đại ngồi ở đó, nhãn cầu đen nhánh nhìn chằm chằm bọn họ.

Hai bên trái và phải của nó mỗi bên đặt một chiếc bàn dài, trên bàn bày đầy đĩa, trong đĩa chỉ còn lại một chút mảnh vụn của máu thịt, như thể chúng nó vừa kết thúc một bữa tiệc long trọng. Mà ở giữa chiếc bàn dài là một hồ màu đỏ sẫm đậm đặc, mùi máu tanh nồng nặc khuếch tán ra từ trong hồ, từ xa ngửi thấy đã khiến người khác cau mày.

“Bắt lấy bọn họ!” Búp bê đứng đầu hét lên, đôi mắt của nó nhìn chằm chằm Yến Lâu, miệng đỏ tươi há ra: “Tôi muốn ăn anh ta và lấy da để làm quần áo mới!”

Nghe thấy lời của nó, Yến Lâu bật cười: “Đúng là một đám trẻ hư.”

Vô số búp bê từ trên cành cây nhảy lên, trong đó có mấy con thân thể của nó có thể biến dạng kéo dài ra, cuối cùng biến thành sợi dây thừng cao su. Có con búp bê không biết mò ở đâu được các hung khí như dao phay, dao găm. Còn có con ngửa mặt gầm rú, âm thanh xuyên thẳng qua não.

Kill-8 và Kill-9 có tận chức tận trách ngăn cản sự tấn công của búp bê, thân hình của Yến Lâu vừa lắc lư liền thoát khỏi vòng vây của búp bê, mấy bước đã đến trước mặt của búp bê đứng đầu. Đường Cát nhìn trái nhìn phải, là linh vật của đội nên nó vô cùng thức thời mà trốn sau lưng của Kill-8 và Kill-9.

Búp bê đứng đầu ngạc nhiên nhưng nhanh chóng phản ứng lại, tóc đen trên đầu điên cuồng dựng lên như lưỡi dao đâm về phía Yến Lâu. Những sợi tóc này đã dừng lại ở nơi cách Yến Lâu một mét, sau đó như băng tuyết gặp mặt trời nhanh chóng tan ra.

“Nếu như chỉ có một chút kỹ năng này thì cô không có khả năng cướp được chiếc nhẫn từ tay tôi, không bằng nhân lúc còn sớm mà từ bỏ đi.” Yến Lâu điềm đạm nói, những sợi tóc đánh úp cậu nhanh chóng trở về và bện vào đầu của búp bê đứng đầu.

Máu của búp bê đứng đầu đỏ sẫm chảy ra từ thái dương, tóc được máu tẩm bổ biến thành từng con rắn đỏ sẫm hơi đen, đầu rắn giống như khuôn mặt của người đau khổ, đôi mắt đỏ tươi như đang chảy máu.

Con rắn đen phát ra tín hiệu và bay vút đến, tốc độ nhanh như chớp, tiếng hét thì như đầu kim đâm người.

“Hóa ra còn biết chế luyện oán khí.” Tuy Yến Lâu nhướng mày vẻ thích thú nhưng sau đó vẫy tay đánh tan tác con rắn đang bay đến.

Búp bê đứng đầu tức giận há miệng, trong miệng nhả ra một ngụm máu tanh hôi, rơi trên đất tạo thành một con rắn đen lớn hai đầu. Khi rắn hai đầu đang bay về phía của Yến Lâu thì bỗng nhiên ở giữa trời hóa thành hai con rắn, một trái một phải đột kích cậu, biến hóa nhanh đến nỗi người bình thường không phản ứng kịp.

Tuy nhiên, Yến Lâu không động đậy gì, mái tóc dài màu đen trên đầu hơi phe phẩy, rắn đen biến thành hai luồng khí bẩn tanh hôi đỏ sẫm bị Yến Lâu bắt được. Cậu tiện tay nặn oán khí đục ngầu lại với nhau, máu bẩn đậm đặc màu đỏ sẫm nhỏ giọt xuống, oán khí nhanh chóng biến thành một luồng khí nhỏ tinh khiết.

Oán khí được thu dọn sạch sẽ tươm tất, Yến Lâu hài lòng tiếp nhận món điểm tâm khai vị này, sau đó nhìn về bữa ăn chính. 

Vẻ mặt của búp bê đứng đầu hung ác nhào tới, tấm thảm trắng bệch trải trên ghế cũng phồng lên, đó là từng miếng da người được lột xuống cẩn thận, những ai bị âm khí và oán khí ngấm vào đều trở thành vũ khí của búp bê đứng đầu.

Miếng da người mỏng manh nhanh hơn búp bê đứng đầu, chúng nó hướng thẳng mặt của Yến Lâu mà nhào qua, như muốn quấn cậu thành xác ướp để ngạt chết.

Mùi tanh hôi trên miếng da người khiến Yến Lâu không thích, tóc đen của cậu vừa lướt qua thì mấy miếng da người liền bị cắt tan tác, nhưng sau khi miếng da người rơi xuống lại không thấy búp bê đứng đầu ở phía sau đâu.

Yến Lâu quay đầu lại, nhìn thấy đám búp bê đã túm tụm lại với búp bê đứng đầu và đứng song song với Kill-8 và Kill-9, mà bên cạnh búp bê đứng đầu là Đường Cát bị rắn đen quấn chặt.

Mặt Đường Cát ngỡ ngàng, nó chỉ là một đầu bếp vô tội, từ đầu đến cuối vẫn thành thật đứng trốn ở một bên, có trời mới biết nó làm sao lại biến thành mục tiêu bị cưỡng ép?

Nụ cười trên mặt của Yến Lâu đã không còn, cậu lạnh lùng nhìn búp bê, nói: “Thả anh ta ra.”

Búp bê hét lên: “Lấy nhẫn ra để đổi, nếu không tôi sẽ ăn anh ta.”

Biểu cảm trên mặt của Đường Cát như nhìn đứa ngốc: “Cô bị bệnh à, tôi chỉ là một đầu bếp thôi!”

Rắn đen ngẩng đầu và cắn một phát vào cổ Đường Cát, khí đen lan tràn từ vết thương ra, Đường Cát chịu đau đớn không dám lên tiếng nữa.

Yến Lâu giơ tay phải lên, chiếc nhẫn ở trên ngón trỏ lưu động màu sắc tuyệt đẹp dưới ánh mặt trời: “Cô đến lấy?”

“Quăng qua đây!”

Búp bê đứng đầu lại không ngốc, rõ ràng biết không đánh lại được thì làm sao có thể qua đó để tự tìm cái chết chứ. Nhưng sau khi lấy được chiếc nhẫn thì không chắc, có nhẫn rồi nó sẽ là người thống trị ở nơi đây, thằng cha này dù có lợi hại cỡ nào cũng sẽ vào trong bụng nó!

Yến Lâu khẽ cười một tiếng, không quan tâm tháo chiếc nhẫn xuống và ném đi.

Khi búp bê đứng đầu tham lam đến nhặt thì hình dáng của nó liền biến thành khói đen, trong nháy mắt đã đến trước mắt cậu. Trong ánh mắt sợ hãi của búp bê đứng đầu, một tay cậu nắm lấy chiếc nhẫn, một tay giữ lấy đầu của nó, sau đó nhẹ nhàng vặn.

Máu bẩn đen dính nhớp không ngừng chảy ra từ trong gáy bị nứt của búp bê đứng đầu, trong giây lát đã thấm ướt của một mảnh đất.

Nhìn thấy cảnh này, tất cả búp bê đều hoảng sợ và lùi về sau cách xa mấy trượng, trên mặt là vẻ thấp thỏm lo âu. Chúng nó bình thường trông hung dữ nhưng đa phần tính cách đều là mềm nắn rắn buông, dám đối đầu với Yến Lâu chỉ là ỷ lại vào việc Yến Lâu thật sự sẽ không giết chết chúng nó.

Nhưng bây giờ, trong tay của Yến Lâu túm lấy một luồng khí màu đen, đó là linh hồn của búp bê đứng đầu.

Cậu điềm đạm tẩy sạch tạp chất trong linh hồn, sau đó bỏ vào trong miệng, một lát sau thỏa mãn nói: “Oán khí thật tinh khiết.”

Đám búp bê một phút trước vẫn đang kiêu ngạo liền run lẩy bẩy túm tụm lại với nhau. Chủ tiệm mới này vậy mà lại ăn búp bê! Đáng sợ quá đi! Tất cả chúng nó không phải sẽ bị ăn chứ!

“Vẻ mặt như vậy là sao?” Yến Lâu giống như chưa tỉnh, vẻ mặt vẫn dịu dàng vẫy tay với chúng nó: “Qua đây đi.”

Đám búp bê sợ bị cắn chết nên không dám lại gần nhưng cũng không dám phản kháng cậu nên chỉ có thể túm tụm lại rồi chậm rì di chuyển đến.

Yến Lâu hất những thứ hỗn tạp ở trên ghế ra và ngồi xuống, cười híp mắt và nói với búp bê nhỏ ở giữa đám búp bê: “21, ra đây.”

21 bị gọi tên thì run rẩy, nó rất muốn trốn ở đằng sau nhưng những con búp bê khác rất tự giác mà nhường đường cho nó. 21 có tức giận cũng không dám làm càn, đám đần độn mềm nắn rắn buông này, bình thường không thấy chúng nó nghe lời như vậy!

“Trong phó bản này có vẻ như chỉ có một con búp bê cấp C, vốn dĩ tôi dự tính sau khi gặp cô ta thì sẽ cố gắng thuyết phục nhưng đáng tiếc… Cô ta đã ra đi cách đây không lâu.” Yến Lâu khẽ cau mày, gương mặt phiền lo.

21 tận mắt nhìn thấy cậu ăn người đứng đầu của mình thì trên mặt rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại nói kháy. Ra đi đáng tiếc cái gì, con mẹ nó cậu ăn đến nỗi thật ngon miệng! Biết là chỉ có một con mà cậu vẫn ăn?!

Yến Lâu không quan tâm đến hoạt động nội tâm của đám búp bê, tiếp tục buồn rầu nói: “Không còn búp bê cấp C nữa, phó bản này sợ rằng sắp giảm cấp rồi. Như vậy thì tôi không tính là thiệt thòi, toi công một chuyến, không bằng tắt phó bản này đi, nhiều đồ lót dạ nhỏ như vậy chắc cũng đủ đầy bụng tôi.”

Những đồ lót dạ nhỏ run lẩy bẩy, không, chúng nó không muốn tắt phó bản đi, chúng nó có thể duy trì được cấp độ này, nhất định có thể!

Khi người đứng đầu trước ở đây, 21 chính là quân sư trong đám búp bê, nó giảo hoạt đa đoan, thường bày mưu tính kế cho người đứng đầu, trong đám búp bê có quá nửa là nghe theo mệnh lệnh của nó, hơn nữa thực lực của nó cũng gần cấp C nhất, chính vì nhìn thấy được những thứ này nên Yến Lâu mới đặc biệt gọi nó ra.

Lúc này, 21 được rất nhiều búp bê đặt kỳ vọng cao thì vội vàng lên tiếng, “Đừng! Chúng tôi có thể duy trì được, tôi có cách!”

Yến Lâu nhướng mày: “Hử? Cách gì?”

21 liều mạng chuyển động chiếc đầu nhỏ của nó, từng dòng mưu ma chước quỷ của nó hiện ra rồi lại nhanh chóng bị phủ định.

Yến Lâu nhàn nhã chờ đợi nó nghĩ cách, 21 bị ánh mắt của cậu dọa đến nỗi đầu đầy mồ hôi lạnh, cuối cùng mắt nó sáng lên, nói to: “Có rồi!”

Đón lấy ánh mắt hy vọng của đám búp bê và ánh mắt xem xét của Yến Lâu, 21 miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Thời gian phó bản mở ra là bảy ngày, tiến trình ban đầu là sau khi người chơi đi vào thì mỗi ngày cư dân trên đảo sẽ chọn ra ít nhất một người để giết chết hoặc là dẫn một người vào rừng búp bê và giao cho chúng tôi.”

“Bây giờ tôi có thể sửa đổi một chút, mỗi người chơi vào trong phó bản có thể đạt được một con búp bê, là loại búp bê có linh hồn.” 21 cười quỷ dị nói: “Dù sao thì trên đảo cũng đã từng có truyền thuyết tốt đẹp, để bọn họ nuôi dưỡng một con búp bê, chờ đến buổi tối ngày cuối cùng treo trên cây trong rừng búp bê để cầu phúc, cầu phúc thành công có thể qua cửa, như vậy có phải rất hợp lý không?”

Vừa bắt đầu đã để búp bê tiếp xúc trực tiếp với người chơi? Như vậy tính thao tác thực sự cao hơn rất nhiều, giá trị sợ hãi có thể nhận được cũng nhiều hơn, cùng với cuộc trốn giết lớn của ngày cuối cùng thực sự có khả năng duy trì được cấp độ.

Yến Lâu ngửa ra và tựa vào trên lưng ghế, nét mặt vui cười, nói: “Tiếp tục nói.”

“Búp bê giao cho người chơi nếu như có thể ảnh hưởng thần trí của con người thì như vậy trong những ngày này bọn họ sẽ không ngừng phát sinh mâu thuẫn.”

Khơi mào sự mâu thuẫn của người chơi, điều này Yến Lâu cũng đã từng làm, cậu nhìn búp bê túm tụm lại với nhau: “Là những con nào? Đi ra để tôi xem.”

Trong đám búp bê có hơn hai mươi con búp bê chậm rì rì bước ra, hình dáng đa phần đều rất lỗi thời, còn có một vài con mặt đã tróc sơn.

Con ngươi của Yến Lâu chuyển động rồi chỉ ra mấy con bị phá hủy nghiêm trọng nhất: “Chính là chúng nó, đến lúc đó nói với người chơi, phải tu sửa búp bê thật tốt rồi treo lên cây thần ở trước đài tế, cầu phúc mới có thể thành công.”

Như vậy nghe có vẻ càng hợp lý hơn, vừa bắt đầu lực chú ý của những người chơi sẽ tập trung vào việc tu sửa búp bê: “Thu thập các tài liệu tu sửa rồi để bọn họ tự tìm, nhúng tay vào một vài khâu trong đó, chuyện nhỏ đối với các anh mà nói chắc không khó.”

21 gật đầu, trong lòng nghĩ thằng cha này còn nham hiểm hơn cả mình.

“Vào mấy ngày đầu chúng tôi có thể không ngừng khơi gợi lên sự mâu thuẫn và hoảng sợ của bọn họ, đợi đến ngày cuối cùng bọn họ đi vào rừng búp bê, khi bọn họ cho rằng mình có thể rời đi thì chúng tôi sẽ một mẻ hốt gọn bọn họ!” Mặt 21 tràn đầy sự phấn khởi nói.

“Một mẻ hốt gọn?” Yến Lâu liếc xéo nó: “Quả nhiên là đám lòng tham không đáy, như vậy không được.”

21 rất muốn phản bác cậu nhưng nó không dám.

“Game thu sự hoảng sợ và những cảm xúc khác của người chơi để chuyển thành năng lượng, mặc dù dùng cái chết để sàng lọc nhưng nếu như tất cả đều chết thì lấy đâu ra cảm xúc để có thể thu được nữa chứ?” Yến Lâu nhẹ nhàng nói: “Vừa bắt đầu đã cài đặt để bọn họ chăm sóc búp bê thì dựa vào kết quả và thái độ chăm sóc búp bê của bọn họ để quyết định thứ tự chết đi của bọn họ. Các anh lập một đài tế ở dưới cây, đến lúc đó thứ tự sẽ xuất hiện trên bàn thờ, các anh chỉ có thể giết người theo thứ tự này.”

21 có chút không tình nguyện nhưng nghĩ đến chỉ cần động tác của bọn họ nhanh chóng là có thể giữ lại tất cả người chơi, vì vậy vẻ mặt thành thật mà đồng ý.

Chỉ cần đối phó để Yến Lâu đi thì đến lúc đó phó bản không phải là thiên hạ của chúng nó sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv