Quá nhục nhã với số phận hiện tại, cô liều nghĩ quẩn.
Cô cầm con dao trên tay, rồi cô lại nhìn xuống cổ tay mình.
Một chút đau thôi, rồi cô sẽ chết.
Đôi mắt cô ướt lệ, cô đang khóc, cô thực sự đang khóc.
Cô còn rất nhiều hối tiếc... Cô chưa tìm được một công việc, chưa tự kiếm tiền nuôi thân, và... chưa gặp lại người mình luôn mong đợi.
Cánh tay cô buông lỏng, con dao rơi xuống gần sát chân cô, cô vô tình bị một vết thương ngoài da. Nhưng cô không để ý, phía trước cô dần bị mờ ảo bởi rèm mi ướt trước mắt.
Cô nắm lấy tay nắm cửa, cô muốn ra khỏi nơi này.
Cửa mở, đập vào mắt cô là một chàng trai, anh ấy tên là Thiên Tường.
Anh nhìn bộ dạng cô, nụ cười đang nở bỗng tắt lịm.
Trong ánh mắt cô anh thấy rất nhiều thứ...
Anh thấy một nỗi buồn,
Anh thấy một nỗi uất ức,
Anh thấy sự yếu đuối,
Anh thấy sự thất vọng,
Anh thấy sự hận thù,
Anh thấy một vết nứt cần được chữa lành, cần được cảm thông, cần được chia sẻ...
Anh thấy tất cả cảm xúc đều được gói ghém gọn nhẹ trong một ánh nhìn.
-Có...chuyện gì sao?- Anh hỏi, có chút bối rối trong lời nói.
Cô nhìn anh, ánh mắt đẫm lệ, như là tìm được một người có thể tin tưởng, bao nhiêu cảm xúc của cô vỡ òa. Cô ôm lấy anh rồi òa lên khóc. Cô khóc rất nhiều, khóc rất to. Trong tiếng khóc, anh nghe được tiếng tan vỡ của một trái tim, nghe mà đớn đau xé nát cả cõi lòng.
Anh dùng tay vỗ về bờ vai cô. Đáp lại anh là những giọt nước mắt thấm đẫm ngực mình. Ra cô cũng có khía cạnh yếu đuối như vậy.
Đột nhiên, anh lại có ý muốn che chở người con gái này. Nghĩ vậy, anh phì cười.
Khung cảnh chung quanh im lặng, chỉ có những tiếng nấc đều đặn vang lên.
Đợi cô khóc xong, anh đưa cô vào nhà xử lí vết thương nhỏ. Cô lắc đầu, cô không muốn vào căn nhà đó. Bị ánh mắt long lanh ướt lệ nhìn mình, anh chỉ biết thở dài tự mình vào nhà tìm hộp cứu thương.
Anh ở trong nhà khoảng hai phút rồi xách hộp cứu thương ra ngoài, bắt đầu xử lí vết thương.
Từng động tác của anh rất nhẹ nhàng và tỉ mỉ. Làm cô chợt nhớ đến một người...
Anh ngước lên nhìn cô, hai ánh mắt chạm nhau nhưng họ hình như không có ý định nhìn đi chỗ khác. Cho đến khi anh nhẹ đưa tay lau đi vệt nước nơi khóe mi thì cô mới giật mình lùi lại. Anh cũng không hiểu sao mình lại làm vậy, chỉ là anh cảm thấy anh muốn che chở cho cô gái này.
Anh đứng lên và gọi điện cho một ai đó, vừa gọi anh vừa liếc nhìn cô vài lần, ánh mắt buồn rầu cảm thông.
Anh gác máy, nhẹ nhàng tiến đến chỗ cô đang ngồi. Anh cởi chiếc áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng khoác lên vai cô
-Mặc vào đi! Hà Nội bây giờ lạnh lắm!
Cô nhìn anh rồi nhẹ nắm lấy chiếc áo khoác, quả thật là rất ấm.
-Bảo Liên, bây giờ cô nghe tôi nói. - Anh nắm lấy vai cô, muốn cô nhìn anh. - Tôi không nghĩ là cô nên tiếp tục ở căn nhà này. Nghe này, tôi sẽ đón cô đi một nơi khác.
Cô nhìn anh rồi im lặng, cô đang suy nghĩ.
-Cô đã cứu tôi, tôi cũng phải đáp lại ân tình chứ, tôi rất ghét phải nợ ai đó thứ gì.
Cô không đáp, tâm trí cô giờ rất mơ hồ.
-Tôi sẽ giúp cô xin nghỉ một tuần, cô có một tuần để hồi phục đó. Trong một tuần đó tôi sẽ giúp cô về bài vở, nên yên tâm.
Anh lại đưa tay lên lau đi giọt nước ấm đang lăn trên gò má cô.
-Đừng khóc nữa. - Giọng anh đột nhiên yếu mềm. Có lẽ vì cô gái này rất khiến người ta muốn bảo vệ.
Tay anh chạm vào làn da mịn màng xanh xao, ánh mắt anh nhìn cô có chút rung động.
Cảm giác này là gì? Là yêu hay là rung động nhất thời?
Ánh mắt buồn khổ của cô lại một lần nữa ướt lệ. Nước mắt chợt lã chã rơi.
Cô lại ôm lấy anh khóc. Cô cũng lại khóc rất nhiều, rất to. Tiếng khóc như nhuốm màu buồn bã lên tâm trạng của một ai đó vậy.
Anh vỗ đều lên lưng cô, nhẹ nhàng nâng niu cô như một con búp bê xinh đẹp bằng gốm sứ.
Cô vụi đầu vào ngực anh, tiếng khóc ngày một to và nghe đau khổ hơn, giống như đang giày vò người nghe vậy.
Một phần trong anh bị tiếng khóc và tâm trạng đau khổ ấy làm mềm yếu.
Một phần như là...trái tim chẳng hạn.
Bởi lẽ, trái tim con người vẫn luôn là thứ dễ mềm yếu như vậy mà...
Phải không?:)