Lần này tuy nói là về nhà, nhưng Minh lại bảo Nhã lái xe trực tiếp đến nhà của chú Lê. Do đã thông báo từ trước nên ông cũng vui vẻ sắp xếp công việc, để đón thằng cháu của mình đến thăm nhà.
Chú Lê chính là nhân vật trung gian biết rõ mọi chuyện, cũng có thể xem là quý nhân ở kiếp này. Ông âm thầm giúp đỡ nhiều việc, còn chuyện có đến được với nhau hay không, thì nó là vấn đề của hai người họ. Giúp được đến đâu, cũng chỉ có thể cố gắng giúp đỡ đến đó.
Chiếc xe chạy vào giữa sân, Minh bước xuống nhìn căn nhà của chú thím rồi đưa mắt đảo một vòng quan sát xung quanh. Nơi này vẫn đẹp, vẫn ngập tràn mùi thơm của hoa như lần đầu tiên cậu đến! Vợ chú Lê có sở thích giống bố của cậu, họ đều thích trồng hoa và chăm sóc cây cảnh. Nên ngôi nhà cũng vì vậy mà tô điểm rực rỡ, ngào ngạt mùi hương cây cỏ.
Chú dẫn hai người vào nhà, vỗ vai Nhã một cái nói với ý đã biết hết mọi chuyện:
- Vất vả cho hai đứa rồi!
Nhã cúi đầu, cười với ông sau đó đi theo phía sau. Vừa nhìn thấy vợ của chú Lê, anh mới ngỡ ngàng nhận ra người quen lâu ngày không gặp. Người đàn bà trung niên có khuôn mặt phúc hậu, nhưng đôi mắt luôn ẩn hiện nét buồn, đây chẳng phải là vị quan dưới âm ty đó sao. Không ngờ bà lại là vợ của ông chú này. Vì quá ngạc nhiên mà anh ngơ ngác, dừng bước đứng nhìn.
Cuộc sống kéo dài mấy trăm năm, quanh đi quẩn lại vẫn gói gọn trong hai chữ duyên nợ.
Đối phương nhìn Nhã nở nụ cười hiền hậu, tiếp đến mới lắc đầu ra hiệu với anh. Tâm ý của bà ai tinh mắt đương nhiên hiểu rõ, người bên cạnh chỉ lễ phép cúi đầu chào rồi quay sang nhìn Minh, giả vờ hỏi về cách xưng hô với bà ấy.
- Anh cứ gọi là thím Liễu đi, em thích tên này của thím hơn là tên thật, anh mà nghe tên thật chắc sẽ cười sặc mất!
Người phụ nữ trung niên vừa được nhắc tên, nghe đứa cháu lém lỉnh kể xấu về mình, bà đi đến vỗ vào gáy cậu một cái thật đau, mặt vẫn duy trì nụ cười hiền. Minh ôm cổ lập tức nhận ra ý cảnh cáo, phút chốc liền trở thành chú mèo nhỏ quấn lấy tay của thím, luyên thuyên hỏi xem bữa nay bà ấy sẽ nấu món gì mừng bọn họ đến nhà.
Bốn người quây quần trong căn phòng ấm cúng ăn uống no nê, nghỉ ngơi một chút cho khỏe rồi mới vào công việc chính.
Ước chừng thời khắc mong muốn đã đến, chú Lê dẫn Minh và Nhã vào phòng làm việc. Ông bảo cậu cứ thoải mái nhắm mắt nằm trên ghế nghỉ, còn mình thì mở hộp lấy ra một chút bột chu sa, chấm lên giữa trán của Minh kéo thành vệt dài đến tận chân tóc. Hai tay ông đan vào nhau làm hành động bắt ấn, miệng nhẩm một đoạn thần chú gọi tiềm thức của cậu quay trở về.
Đến lúc này, Nhã mới hiểu ra lý do người nằm trên ghế cứ nôn nóng đòi cùng anh về nhà. Hóa ra Minh vì muốn gọi người kia trở lại, hóa giải hiềm khích năm đó giữa cậu và anh. Tên ngốc ấy, thế mà không nói một lời, cứ im lặng như vậy đưa anh đến đây khiến ngực trái có chút kích động liền nhói lên một nhịp.
Chú Lê thực hiện xong, quay sang nói nhanh với Nhã:
- Gọi tiềm thức trở về, tốn rất nhiều năng lượng của thể xác, cháu phải cố gắng thuyết phục Lạc Minh nhanh nhất có thể. Nếu không, chú sợ thằng bé ấy trụ không nổi mà tổn hại đến sức khỏe. Nhã à, cháu đi theo nó lâu đến vậy rồi. Đây là vấn đề cuối, để quyết định sau này hai đứa có ở cạnh nhau hay không. Tất cả trông cậy vào cháu hết đấy nhé!
Nhã cúi đầu cảm ơn chú đã nhiều lần giúp mình, sau đấy không làm tốn thời gian thêm nữa lập tức đưa tay lay Minh tỉnh dậy.
Người đang nằm lần nữa mở mắt, nhưng trong đôi mắt đen láy đã có nhiều phần thay đổi. Đối phương đẩy mạnh Nhã ra khỏi người mình, nói với giọng xa lạ:
- Sao lại là ngươi chứ Nguyễn Nhã? Ngươi còn tìm làm gì chứ, ta.. không muốn gặp ngươi!
Nhã nghe người trước mắt gọi tên của mình, anh biết rõ cậu ta hiện tại chính là Lạc Minh. Người khiến bản thân cam tâm tình nguyện bỏ đi sợi tình, trở thành một kẻ không có tình cảm chỉ mong có thể một lần nữa được gặp lại. Không hiểu tại sao, nước mắt lại tự động tuôn ra đến mức anh cũng bất ngờ.
Dù không thấy buồn, nói trắng ra là không hề có cảm xúc thế nhưng Nhã vẫn đưa tay lên lau đi thứ nước có vị mặn rơi ra từ khoé mắt. Không nói một lời, chồm tới ôm lấy người ngồi đối diện. Bàn tay chỉ muốn siết chặt lấy thân thể này, tuy không rõ tại sao nhưng anh có thể mơ hồ nhận ra bản thân vô cùng, vô cùng hạnh phúc khi gặp lại Lạc Minh.
Tuy nhiên nỗi uất hận vẫn còn đó giống như mọt gỗ. Nó gặm nhấm linh hồn của y, nhấn chìm tâm trí trong tuyệt vọng. Lạc Minh vùng vẫy, cố gắng đẩy ra nhưng không được, đành buông thõng hai tay nói với ý trách móc:
- Ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua chuyện ngươi đã gây ra sao? Dù ở dưới âm ty ngày đêm chịu khổ, nhưng lại không lúc nào ngừng nghĩ đến ngươi. Nhã tướng quân, kẻ sắt đá như ngươi có biết tại sao không? Vì ta.. hận ngươi đến tận xương tủy đấy!
Những ký ức trước đây tức khắc tràn vào bộ não. Cái danh xưng "Nhã tướng quân" giống như nhát dao cứa vào lồng ngực của anh ta. Chỉ tiếc thứ bên trong sớm đã không còn, nếu không sợ rằng bản thân sẽ đau lòng mà lần nữa làm hỏng mọi chuyện. Nhớ lại lúc hai người còn sống, tuy miệng luôn nói yêu người này, nhưng anh chưa hề thật lòng tin tưởng Lạc Minh. Dù kể cho đối phương nghe chuyện binh quyền, nhưng luôn đề phòng mà chỉ nói ra một nửa ý.
Tình yêu dành cho Lạc Minh là thật, nhưng anh đặt quá nhiều tự tin vào lý trí hơn là trái tim của mình. Đến cả việc bày kế đánh giặc bị lộ tẩy, người đầu tiên anh nghĩ đến.. cũng chỉ có một mình Lạc Minh.
- Xin lỗi! Tuy đã muộn nhưng thật lòng ta muốn xin lỗi huynh. Lạc Minh à, trước đây đã trách nhầm huynh, chuyện đó là do ta ngu muội. Ta xin lỗi!
Tiếng cười giễu cợt vang lên từng hồi, nhưng chỉ gói gọn bởi sự phẫn uất và hụt hẫng của kẻ mang trong lòng chấp niệm về tình cảm. Hai hàng lệ từ khóe mắt rơi ra tạo thành vệt dài lấp lánh trên khuôn mặt, thấm ướt vào áo của đối phương. Kẻ vốn hung tàn máu lạnh, trước giờ chưa từng tin tưởng ai như hắn. Ấy vậy mà cũng có ngày phải xin lỗi trước mặt người khác sao? Đây đúng là chuyện quá sức buồn cười, mà cả đời của y từng chứng kiến rồi!
- Bây giờ xin lỗi thì có ích gì chứ? Ta dù sao cũng đã chết rồi, người trước mặt ngươi vốn dĩ không phải là ta! Buông ra, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, ta.. muốn biến mất, thật sự muốn biến mất mãi mãi. Ngươi đừng làm phiền nữa có được không?
Nhã nghiêng người đẩy Lạc Minh ra, ánh mắt anh chứa đầy vẻ bi thương dùng hai tay ôm lấy mặt, ép người phía trước nhìn thẳng vào mình, kể rõ:
- Biến mất cái gì chứ? Huynh nghĩ chỉ có mỗi huynh chịu khổ sao? Sau khi ta chết, một trăm năm.. đúng một trăm năm phải chứng kiến huynh ngày ngày trải qua đau đớn, lặp đi lặp lại việc tự sát trước mặt mình. Ta nhìn thấy huynh nhưng huynh thì không. Huynh nghĩ chỉ mỗi bản thân đau đớn, nhưng có biết ta dằn vặt đến mức nào không Lạc Minh? Nếu trách ta là kẻ sắt đá, vậy hà cớ gì ta lại để bản thân sống dở chết dở đi theo huynh tận ba kiếp?
Khuôn mặt Nhã dù không lộ cảm xúc, nhưng lời nói lại khiến người nghe đau lòng. Nước mắt cứ liên tục tuôn ra rơi vỡ thành nhiều hạt li ti, anh nặng nề thở dài một hơi, cúi đầu kìm nén:
- Ta đi theo huynh ba kiếp, không thể chết đi, cũng không thể yêu huynh lần nữa. Lạc Minh à, huynh nghĩ thử xem ta vì điều gì mà làm như vậy. Chẳng phải chỉ vì muốn gặp lại huynh để nói một câu tạ lỗi hay sao? Nếu ta nói bản thân luôn nhớ về người tên Lạc Minh, con trai của Lạc thượng bảo ti thì huynh có tin không?
Đối phương mím môi, trong lòng đầy hỗn loạn. Lần trước xuất hiện, y đã gặp kiếp sau của mình. Tên ngốc đó thích Nguyễn Nhã, nói nhiều thứ về hắn. Vẫn là bộ mặt si tình mà trước đây bản thân từng có. Chỉ là lời cậu ta nói ra, câu nào cũng có ý trách cứ y tại sao đến giờ vẫn còn hận hắn.
Hiện tại, người cần gặp cũng đã tận mắt nhìn thấy, Nguyễn Nhã đã thay đổi rất nhiều, ánh mắt của đối phương không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa. Lạc Minh đưa tay che mặt, không dám nghĩ đến người từng oán hận bao nhiêu năm qua đã sống ra sao. Liệu bấy lâu nay y có thật sự căm hận hay tất cả chỉ vì bản thân đã quá yêu nên không thể gạt bỏ được Nguyễn Nhã.
- Thật ngu ngốc! Ta không ngờ huynh và ta đều có thể ngu ngốc như vậy. Chật vật, dây dưa lâu như vậy chỉ đổi lại được thế này thôi sao? Ta mệt rồi, cũng không muốn tiếp tục ôm gánh nặng nữa. Mọi chuyện.. cứ chấm dứt đi! Ta sẽ chờ huynh ở cuối đường!
Sau đấy khoé môi của Lạc Minh cong lên nở ra một nụ cười, chính là dáng vẻ mà lần đầu tiên Nguyễn Nhã nhìn thấy và đã yêu ngay vị thiếu niên ấy. Anh xúc động ôm lấy Lạc Minh, ôm thật chặt như muốn níu kéo dù bản thân biết rõ là vô vọng.
Lạc Minh nhắm mắt, ý thức dần dần thế chỗ cho chủ của cơ thể này. Y không còn hận nữa, vì biết được đối phương đã thay đổi rồi. Dù là ngoại hình, hay tính cách cũng đã thay đổi. Tuy không còn dáng vẻ trước đây từng thấy, nhưng thế này mới chính là Nguyễn Nhã mà y đã dành hết tâm ý của mình để yêu thương!
Không biết đã trôi qua bao lâu, Nhã lần nữa cảm nhận được người trong lòng dường như đưa tay siết lấy lưng của anh. Ít giây sau thì nhỏ giọng nói:
- Đừng khóc nữa, chú Lê đang nhìn anh cười kìa!
Nhã đẩy nhẹ cậu ấy ra, đưa tay áo lên lau nước mắt. Trở lại bộ dáng nghiêm túc, hỏi Minh:
- Em ổn chứ, có thấy không khỏe ở đâu không?
Minh lắc đầu, lau giọt nước mắt vương trên khóe mi của anh sau đó vươn vai ngáp một cái:
- Có chút mệt, nhưng không sao nghỉ ngơi một tí là được!
Nhã đưa ly nước trên bàn cho cậu uống, sau đó nhẹ nhàng đỡ Minh nằm xuống ghế. Đến tận khi người đó đã đều đều nhịp thở, anh mới im lặng theo chú Lê ra ngoài.
Ngay lúc Lạc Minh nói những lời cuối, vị trí ngực trái của Nhã cảm giác như có thứ gì đó đang len lỏi khắp lồng ngực. Tất cả những cái có được bỗng dưng tan biến, rồi lại xuất hiện cứ như một giấc mộng dài vậy.
Chú Lê bật quẹt châm một điếu thuốc, nhìn người bên cạnh liền đưa một điếu khác cho Nhã nhưng anh từ chối. Chú mỉm cười cho điếu thuốc trở lại vào bao rít một hơi rồi thở ra, nói với giọng từng trãi:
- Trước đây, lúc còn trẻ chú và thím Liễu của mấy đứa cũng đã từng trải qua ba kiếp tương tự. Chú đi theo bà ấy, cũng chỉ vì muốn trả món nợ tình duyên. Nhưng mấy đứa tốt hơn chú, bởi ông già này không thuyết phục được người mà bản thân từng nghĩ là hiểu rõ. Cuối cùng, phải nhờ đến Diêm La Vương thương tình thì cả hai mới được đoàn tụ. Cái giá để có được tình cảm của bà ấy, chính là con số tám trăm năm. Bà lão nhà chú, đúng là một đứa cứng đầu!
Ông móc trong túi ra vài viên kẹo, đưa cho Nhã, sau đấy nói tiếp:
- Tính ra Lạc Minh, nó vốn dĩ vẫn luôn thương cháu nên mới dễ dàng tha thứ như vậy. Ngày tháng sau này, coi như do hai đứa cố gắng rồi. Đừng có làm thằng cháu của chú buồn nữa đó có biết chưa?
Nhã nhận kẹo, bóc một viên cho vào miệng, nhìn người phụ nữ trung niên có khuôn mặt rạng rỡ đầy phúc hậu đang tưới hoa ngoài vườn. Sau đấy nở nụ cười với chú Lê.
- Vâng ạ, nếu cháu gặp chú sớm hơn, có thể giúp chú thuyết phục bà ấy rồi. Cảm hóa một người, ngoài chân tình còn phải có một chút diễn xuất nữa!
Nhã nháy mắt một cái với ông, sau đó bỏ lại đối phương lững thững đi vào gặp Minh. Chú Lê ngẫm lời của cậu thanh niên trẻ tuổi ấy, sau đó chợt vỗ trán một cái hiểu ra vấn đề.
- Thằng nhóc này, đúng là mưu mô thật!
Nhã thấy Minh đã say giấc, anh cúi xuống nhẹ nhàng bế cậu từ phòng làm việc của chú Lê trở về nơi dành riêng cho khách. Nhìn khuôn mặt sớm đã thân quen, trong lòng thầm biết ơn cậu đã giúp hai người tháo gỡ được nút thắt. Bởi như chú Lê đã nói từ trước đến giờ, dù ở trong hình dáng nào, con người này cũng đều sẽ có tình cảm với anh. Chỉ là do từ sâu bên trong, tiềm thức vẫn luôn cố gắng tìm cách đối chọi với mớ tình cảm đó.
Nhã vén tóc mái của Minh qua một bên, nâng người chồm đến hôn vào trán của cậu một cái.
Lần đầu tiên sau mấy trăm năm, cuối cùng anh cũng lại có cảm giác rung động khi yêu một người. Biết được khi cúi đầu hôn người mình trân trọng, nhịp tim sẽ đập mạnh ra sao. Cuối cùng anh cũng đã có lại được những cảm xúc đó. Một trăm năm cùng Lạc Minh ở âm ti, cố gắng thêm ba kiếp quả thật xứng đáng!
Minh đang ngủ, mơ hồ nhận ra môi bị ai đó áp lên. Cậu mở mắt ra thì thấy đối phương là Nhã, quả thật có hơi bất ngờ. Không nghĩ đến anh lại chủ động hôn cậu như vậy. Chợt nhớ ra sự việc bản thân từng chứng kiến, Minh sợ ngực anh lại phát đau, vội vàng đưa tay tính đẩy ra thì bị Nhã giữ lấy.
Anh túm tay cậu đặt lên ngực trái của mình, luyến tiếc rời khỏi đôi môi mềm mại của người vừa tỉnh giấc. Từ từ nâng đầu lên nhìn cậu, trong mắt hoàn toàn là ý cười.
- Tôi trở lại rồi, tôi là Lạc Văn Nhã! Cảm ơn em!
Thình thịch.. Thình thịch..
Minh có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim của người đối diện, rõ ràng, nhanh và mạnh. Anh ta đang vui vẻ sao? Người mà cậu ngỡ cả đời này sẽ không thể yêu cậu, cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng của cậu rồi.
Khoé mắt Nhã tuôn ra một giọt nước mắt nóng hổi, Minh đưa tay lên giúp lau đi. Sự cố gắng bao nhiêu năm qua của người đàn ông này, có lẽ cuối cùng cũng đã được đền đáp.
Hạnh phúc quá!
Minh vòng tay lên cổ Nhã, nâng đầu hôn anh. Cảm giác bốn cánh môi mềm mại, ấm nóng áp vào nhau làm cho nhịp thở trở nên gấp gáp. Cả khuôn mặt cậu nhanh chóng nóng bừng, cứ nghĩ đến tình cảm của một kẻ yêu đơn phương lại được người ta chấp nhận, tinh thần không tránh khỏi việc vui vẻ mà hưng phấn. Nhã nhẹ nhàng đỡ lấy gáy của cậu, sau đó tách ra. Anh nhìn Minh khoé môi lập tức cong lên tạo thành đường lượn sóng tuyệt đẹp, sau đó lại tinh nghịch hôn phớt qua hai cái. Ánh mắt tràn đầy ý cười nâng người ngồi dậy, nháy mắt nói nhỏ với Minh:
- Đừng gấp, cứ để về nhà rồi tính. Đến lúc ấy, toàn bộ cho em hết ha ha ha!