4.
Ở trạm bảo hộ có một phòng nhỏ dùng làm nhà tắm, có trang bị vòi hoa sen và lắp bình nóng lạnh nhưng điện áp không ổn định, nguồn nước ngọt khan hiếm, không cung cấp được nước nóng 24/24, việc tắm cần phải tốc chiến tốc thắng, còn phải chọn thời gian.
Cảm giác dội nước nóng lên người lúc mệt mỏi không thoải mái, Lệ Trạch Xuyên đơn giản mở van nước lạnh ở mức tối đa. Làn nước lạnh như băng quấn lấy cường độ gió xối da thịt khiến anh bị lạnh cứng một hồi, nhưng cả người đều tỉnh táo, thậm chí có chút hưng phấn.
Trong hơi nước mờ ảo, anh nhớ đến cảnh Ôn Hạ đẩy đám người đó chạt tới ôm lấy anh, đôi môi mềm mại lướt qua khóe miệng, ánh mắt yên tĩnh chỉ chăm chú nhìn anh.
Cô không nói lời nào, nhưng anh có thể hiểu rằng cô đang bảo vệ anh.
Thượng đế giao hòa bình thế giới này cho anh, anh giao phó bản thân cho cô, cô sẽ tới bảo vệ anh.
Anh đã từng cho rằng những lời cô nói chỉ là nhất thời, nhưng cô đã dùng toàn lực của mình để chứng minh lời nói đó.
Lệ Trạch Xuyên hai tay chống đỡ vách tường, cúi thấp đầu, bắp thịt trên lưng căng chặt, chằng chịt những vết sẹo trên đường cong tuyệt đẹp. Anh vốn có dáng người rất tốt, vai rộng eo hẹp cùng đôi chân dài với những cơ bắp bao phủ, thẳng tắp gợi cảm.
Anh nhớ lại quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời mình, khi mọi người nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
Vị giáo sư quý mến anh nhất lại đề nghị anh đi giám định tâm thần hoặc cần phải can thiệp tâm lý, người trong trường to nhỏ sau lưng anh, họ nói anh là kẻ điên, có khuynh hướng bạo lực là con quái vật không thể khống chế được chính mình.
Những lời nói đó, những tin đồn đó giống như những nhát dao từ từ lăng trì anh, anh chỉ có thể thờ ơ lạnh nhạt.
Thời gian đổi dời, khi anh nghĩ rằng anh có thể bình tĩnh chấp nhận những lời chỉ trích này, liền có người đứng trước mặt anh nói với anh rằng, anh không phải kẻ điên cũng không phải quái vật, anh là một người tốt rất đáng được yêu thích.
Nước lạnh rơi xuống như mưa xối xả, Lệ Trạch Xuyên thở dài trong lòng – Là anh đã đánh giá thấp cô, cô đến cùng sẽ mang đến cho anh bao nhiêu bất ngờ, bao nhiêu kinh hỉ nữa đây...
Lệ Trạch Xuyên mặc lại quần áo, đầu tóc ướt sũng bước ra ngoài, thấy Liền Khải đang ngồi trên bậc thang nhỏ trước cửa, miệng ngậm điếu thuốc, tàn thuốc loé lên tia lửa đỏ.
Lệ Trạch Xuyên lắc lắc mái tóc ướt nửa đầu của mình, nhét khăn lông vào túi quần, ngồi xuống cạnh Liền Khải, sờ soạng điếu thuốc ngậm vào miệng, nói: "Kha Liệt đã báo cáo cho cậu chưa?"
Xung quanh không có đèn, chỉ có ánh sáng của chiếc bật lửa như một ngôi sao treo trên tay.
Liền Khải nhìn chằm chằm anh một lúc lâu mới nói: "Kha Liệt nói, hôm nay cậu có chút khác thường, tức muốn hộc máu mà hù doạ một cô gái. Cậu ta lo lắng trạng thái của cậu, bảo tôi tới thuyết phục cậu."
Lệ Trạch Xuyên cười nói: "Nào có nghiêm trọng như vậy, họ Kha cáo trạng quá lên!"
Liền Khải cũng mỉm cười nói: "Nói một chút xem, cậu rốt cuộc nghĩ như thế nào."
"Tôi là muốn tốt cho cô ấy." Lệ Trạch Xuyên phun ra một vòng khói mang theo mùi thơm nhẹ nhàng: "Cậu cũng thấy đấy, cô ấy quá bốc đồng, quá thiên về cảm xúc. Tôi sợ cô ấy đánh mất mạng sống vì tôi, thật sự không đáng. Tôi phải để cô ấy bình yên ở nơi này, cũng phải yên ổn trở về nhà, tuyệt đối không thể phát sinh bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn."
Liền Khải vỗ vai anh nói: "Đại Xuyên, gánh nặng trên người cậu đã đủ nặng rồi, đừng tự tạo thêm áp lực cho bản thân."
"Đây không phải gánh nặng." Lệ Trạch Xuyên nheo mắt, giữa ngón tay bóp nát tàn thuốc, sáng lên chút tia đỏ: "Là trách nhiệm. Cô ấy đến đây vì tôi, chính là trách nhiệm của tôi. Tôi không thể để cô ấy phải chịu thiệt thòi. Loại sự việc như hôm nay chỉ một lần là quá đủ. "
Liền Khải ánh mắt trở nên hài hước, cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu dành nhiều tâm tư cho người khác như vậy. Cô gái nhỏ họ Ôn này cũng có chút năng lực."
Một tiếng thở dài, vừa khó xử lại ái muội.
Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn anh ta một cách bất lực, khôn khéo tránh chủ đề này: "Người chăn gia súc chỉ đường trước khi tới huyện An Khang đã biến mất, huyện Thành Trung rất có thể là nơi trú tạm của bọn săn trộm. Tôi tính toán định kiểm tra xem, có thể đào được một số tin tức. "
"Cũng tốt." Liền Khải suy nghĩ một chút: "Hai người bắn chết bò hoang Tây Tạng đã bị bắt trước đó, Tây Trát với tôi lần lượt thay nhau thẩm vấn vẫn một mực chắc chắn lời khai lúc trước, thế nào cũng không chịu nói, trong xe cũng không có hàng cấm nào khác. Ngày mai chỉ có thể đưa bọn họ đến Cục An ninh Công cộng rừng Golmud, sau đó sẽ thông báo với gia đình, tạm thời giam giữ nộp phạt tiền."
"Bò hoang, loài động vật được bảo vệ cấp một, chỉ còn một vài con thôi." Lệ Trạch Xuyên cảm thấy chua xót trong lòng, nhàn nhạt nói: "Hôm nay là bò hoang, linh dương, linh miêu, báo tuyết, ai biết được ngày mai sẽ là ai? Một ngày nào đó sẽ đến lượt con người. Trước đây tôi có đến tá túc tại nhà một lão thợ săn, lão thợ săn nói rằng gia đình ông ta đã săn bắn qua nhiều thế hệ có thỏ, lừa hoang cái gì cũng săn. Nhưng họ chưa bao giờ săn bắt động vật quý hiếm, huống chi là động vật mang thai. Tây Tạng có ngạn ngữ tát ao bắt cá, làm hại không chỉ bản thân, còn có con cháu đời sau."
Liền Khải đưa tay lên đè lấy bả vai Lệ Trạch Xuyên: "So với tình hình trước khi thành lập khu bảo tồn thì bây giờ tốt hơn rất nhiều. Ngay cả những người chăn nuôi cũng có ý thức bảo vệ động vật, lập tức tới trạm bảo hộ báo cáo ngay, không cho bọn săn trộm có cơ hội. Đừng nản lòng, lão trạm trưởng đi rồi, còn có tôi có cậu sẽ còn có nhiều người đứng lên lựa chọn bảo vệ. Một ngày nào đó, tiếng súng sẽ không bao giờ cất lên trên mảnh đất này nữa."
Bầu trời đầy sao ở vùng Tây Tạng sáng trong giống như dòng nước được thanh tẩy, chiếu sáng linh hồn.
Lệ Trạch Xuyên đem hai tay về phía sau, chống trên bậc thang, đôi mắt đen láy cùng đôi lông mày đứt sắc nét, sáng tỏ toàn bộ khuôn mặt anh.
Ôn Hạ đêm nay ngủ không yên giấc, cô đặt áo khoác cùng áo bông lên chăn, lúc ngủ vẫn cảm thấy lạnh. Đầu rất đau, sau đầu như nhảy dựng lên.
Ôn Hạ ở cùng phòng cùng một người phụ nữ tên là Đỗ Quyên, là nhân viên hậu cần tại trạm bảo hộ, cô ấy từ xa gả tới đây, chồng cô ấy làm việc ở Golmud. Đỗ Quyên đứng dậy rót cho Ôn Hạ một cốc nước nóng, lại đưa thêm một túi chườm nóng để cô cầm. Ôn Hạ choáng váng đến mức không có sức nói lời cảm ơn.
Trời vừa hửng sáng, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức, giọng Nặc Bố vội vàng phát ra ở ngoài cửa: "Chị Tiểu Hạ, chị có ở đó không?"
Lúc đứng dậy, đầu óc choáng váng suýt nữa đập vào mép bàn, Ôn Hạ lấy lại tinh thần, mặc quần áo vào rồi mở cửa, Nặc Bố vẻ mặt đau khổ: "Chị Tiểu Hạ, chị mau qua đây xem một chút."
Ngồi trong phòng tiếp khách là một bà lão mặc áo choàng Tây Tạng, trên tay ôm một đứa nhỏ tầm một hai tuổi, đứng bên cạnh là một người phụ nữ cũng mặc áo choàng Tây Tạng, dưới chiếc tạp đề bụng phình to.
Trên đường đi đến, Nặc Bố vội vàng giải thích chuyện với Ôn Hạ rằng một trong hai người bắn chết bò hoang tên là Thố Mỗ, mẹ của Thố Mỗ đưa con dâu đến trạm bảo hộ để tìm người, nói rằng cô nhi quả phụ không có chồng nhà không có đàn ông không thể sống được.
Ôn Hạ xoa xoa thái dương đau nhức, hỏi Nặc Bố: "Lệ Trạch Xuyên đâu?"
Nặc Bố tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Trạm trưởng Mã ra ngoài đi họp. Anh Tang Cát với anh Liền Khải sáng sỡm đã đưa hai người đàn ông đó đến Cục An ninh Công cộng Rừng ở Golmud. Anh Kha Liệt với anh Tây Trát được giao nhiệm vụ đi đón tình nguyện viên mới, đều ra ngoài hết rồi, trong trạm không có ai. Em thật sự không biết tiếp phụ nữ thế nào, chỉ có thể tìm chị."
Những người phụ nữ này đều không nói được tiếng Trung, họ chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Ôn Hạ bằng một đôi mắt sầu khổ. Ôn Hạ chỉ cảm thấy da đầu tê dại, dời tầm mắt nhìn đứa nhỏ trong tay bà lão.
Đứa trẻ khoảng hơn một tuổi, được quấn trong một chiếc áo len cashmere, tròn như quả bóng, đôi mắt ngấn nước, trên gò má có hai vệt đỏ hồng bắt mắt.
Ôn Hạ đưa tay sờ cái trán của đứa trẻ, quả thực nóng như lửa đốt.
Ôn Hạ túm tay áo Nặc Bố nói: "Cậu nói với bọn họ là đứa nhỏ đang bị sốt, nên đưa nó đến bệnh viện càng sớm càng tốt, nếu nó phát bệnh viêm phổi thì sẽ rất phiền toái." . ngôn tình tổng tài
Nặc Bố trao đổi vài câu với bà lão bằng tiếng Tây Tạng, rồi quay sang Ôn Hạ: "Bà ấy nói trong nhà không có người đàn ông nào, không ai biết lái xe, hơn nữa cũng không biết đường. Muốn cứu đứa nhỏ, nhà phải có đàn ông."
Ôn Hạ tức giận đến mức muốn đập bàn, nghiến răng nghiến lợi nói với Nặc Bố: "Bệnh viện gần nhất ở đâu? Bao xa? Lái xe mất bao lâu?"
"Ở quanh đây hoang tàn vắng vẻ. Bệnh viện lớn gần nhất là ở Thị trấn Khúc Mã. Đi đường dọc theo Quốc lộ 109, mất khoảng 2-3 giờ mới đến nơi." Nói tới đây, Nặc Bố đột nhiên phản ứng, lo lắng nói: "Chị Tiểu Hạ, chị không phải muốn đưa họ đến bệnh viện chứ? Không được, không được, nguy hiểm lắm!"
"Có gì nguy hiểm, trên đường quốc lộ có rất nhiều xe cộ, không phải cậu sợ tôi gặp sói đấy chứ?" Ôn Hạ kéo khóa áo khoác lên: "Tôi sẽ mang theo điện thoại vệ tinh, sẽ luôn giữ liên lạc với trạm."
Nặc Bố nói: "Vẫn nên để em đi, em biết đường."
Ôn Hạ giơ tay gõ vào đầu cậu: "Lệ Trạch Xuyên, Liền Khải, Kha Liệt, Tây Trát đều ra ngoài hết. Cậu là người đàn ông duy nhất trong trạm, nếu cậu cũng rời đi, các cô gái ở đây phải làm sao? Yên tâm đi, chỉ mất 2-3 giờ thôi, nếu không, tôi cho cậu xem bằng lái xe của tôi?"
Trong gara chỉ còn lại một chiếc xe việt dã Đông Phương cũ kỹ, chân ga cùng phanh xe đều hoạt động tốt. Nặc Bố muốn thuyết phục cô lần nữa, Ôn Hạ đã lái xe ra ngoài, dừng ở lối vào phòng tiếp khách.
Trước khi đón bà cụ lên xe, Ôn Hạ gọi Nặc Bố tới nói: "Cậu nói với hai người họ, ý nghĩa của việc thành lập trạm bảo hộ là để trừng phạt nạn săn trộm. Con trai của bà ta sẽ bị phạt nếu làm điều gì sai trái. Nhưng mà nếu người đàn ông duy nhất trong nhà phạm sai lầm, nếu như bọn họ gặp phiền toái, trạm bảo hộ sẽ không đứng nhìn. Đừng nói rằng muốn cứu đứa nhỏ phải cứu đàn ông trước, đứa nhỏ chúng ta sẽ cứu. Đàn ông mắc sai lầm đã có pháp luật xử lý!"
Nặc Bố đem những lời nói của Ôn Hạ dịch sang tiếng Tây Tạng cho hai người phụ nữ nghe, cô con dâu chỉ gật đầu lia lịa, bà cụ nhìn thật sâu vào mắt Ôn Hạ, đôi mắt đen tuyền lộ ra tia nhìn dò xét.
Ôn Hạ không né tránh bà đối diện nhìn hồi lâu, mở cửa ghế sau xe ra.
Trước khi khởi hành, Nặc Bố không chỉ đổ đầy bình xăng cho xe việt dã Đông Phương mà còn để thêm cả thùng xăng 60 lít vào cốp, cậu sợ Ôn Hạ bị bỏ lại trên đường vì không đủ xăng.
Ôn Hạ ngồi trong xe, hạ cửa sổ xuống chạm vào đầu Nặc Bố nói: "Nói câu 'thuận buồm xuôi gió' tôi nghe!"
Nặc Bố ngoan ngoãn nói: "Chị Tiểu Hạ đi thuận buồm xuôi gió, sớm trở về!"
Ôn Hạ cười nói "thật ngoan", liền giẫm mạnh chân ga, chiếc xe vòng qua mấy khúc cua phóng ra đường quốc lộ 109.
_Hết chương 5_
Editor: Vitamino