Âu Dương Thiển Thiển nhìn Bạch Nghiêu.
‘Không ngờ hắn chính là truyền nhân của Thiên Cơ lão nhân, được giang hồ xưng tụng là y thánh, khó trách Nam Cung Thương có thể sống đến hôm nay, coi như có không ít công lao của Bạch Nghiêu.’
“Ngươi thật có thể giải độc cho sư đệ sao?”
Bạch Nghiêu không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Thương, ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển, vội vàng hỏi.
“Có thể, nhưng với tình trạng thân thể của huynh ấy bây giờ thì sợ là chưa giải được độc đã mất mạng rồi.”
Nam Cung Thương kiên cường che giấu mọi đau đớn bằng vẻ mặt thản nhiên, nhưng dù có che giấu giỏi đến đâu thì cũng không thể lừa gạt được Âu Dương Thiển Thiển.
“Ngươi nói vậy chẳng phải là nói nhảm sao?”
Bạch Nghiêu vốn đang vui vẻ, nghe thấy Âu Dương Thiển Thiển nói vậy thì mặt lập tức lạnh xuống. Bạch Nghiêu đam mê y thuật, không hề chú ý đến dung nhan khuynh thành của Âu Dương Thiển Thiển.
“Thiển Thiển, không sao, vết thương của ta đã không thể nào khỏi hẳn được, không sao đâu…”
“Câm miệng, đối với ta thì việc chữa khỏi thương thế cho huynh không phải là việc khó, chỉ là dược liệu khó tìm mà thôi, quá trình trị liệu hết sức phức tạp, phải mất thời gian chuẩn bị, quan trọng nhất là sự đau đớn đó còn vượt qua cả sự đau đớn mà huynh từng phải chịu đựng lúc bị thương, đó mới là điều khó khăn nhất. Với nội lực của ta, ngăn chặn nhiệt độc trong cơ thể huynh đã vô cùng miễn cưỡng rồi, nếu như động vào những loại độc khác thì cùng lắm chỉ đảm bảo khống chế được hai tháng, thậm chí còn ngắn hơn.”
Bao lâu thì chính nàng cũng không có cách nào xác định được.
Nàng không kiểm tra vết thương cũ của Nam Cung Thương, chỉ nhìn qua vết sẹo trên cổ tay Nam Cung Thương là đã có thể kết luận, vết thương lúc trước của Nam Cung Thương là do một lưỡi dao sắc bén có bôi độc gây ra, nên mới khiến vết thương lâu lành, vết thương trên cổ tay đã được xử lý cẩn thận, đã khỏi hẳn, bây giờ phải kiểm tra vết thương trên hai chân thì nàng mới có thể đưa ra được một phương án cụ thể.
“Thiển Thiển, ta thật sự có thể khỏi hẳn sao?”
Nam Cung Thương nhớ Âu Dương Thiển Thiển đã từng nói, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện.
‘Thiển Thiển, nàng sẽ là kỳ tích của sao? Ta có thể thực hiện được lời hứa hẹn nắm tay nhau cả đời, bên nhau đến già sao?’
“Về phòng trước, ta kiểm tra vết thương của huynh đã.”
Bắt mạch thì chưa thể xác định chính xác được đến tột cùng thì vết thương của Nam Cung Thương trầm trọng đến mức nào, phải tận mắt nhìn thấy thì mới xác định được. Ít nhất, nàng có lòng tin. Y thuật của Biển Thước có thể cứu trị được đến tận xương, có thể cải tử hồi sinh, nàng là truyền nhân duy nhất của Biển Thướt, vốn đã am hiểu thuật trị liệu, tất nhiên là rất tự tin.
Trở lại phòng, Nam Cung Thương vốn định cởi tất ra, nhưng tay lại run lên không nghe sai khiến. Âu Dương Thiển Thiển đi đến bên cạnh Nam Cung Thương, khẽ mỉm cười.
“Để ta làm cho.”
“Thiển Thiển…”
Nam Cung Thương vốn muốn ngăn cản, ai ngờ nàng đã ra tay, Âu Dương Thiển Thiển ngắt lời Nam Cung Thương, nhẹ nói:
“Hãy tin tưởng ta.”
Cởi giày xong, Âu Dương Thiển Thiển nhìn chân giả được chế tác rất sống động, nhíu mày.
Chân giả gắn vững vàng trên bắp chân Nam Cung Thương, có lẽ vì đã gắn lâu năm nên trên bắp chân xuất hiện một dấu vết nhìn thấy mà giật mình. Chân giả được gắn rất chặt, khiến máu và dịch trong vết thương không thể lưu thông được, càng không thể chảy xuống phần chân bị thương ở phía dưới. Miệng vết thương đã khép lại, nhưng vết thương cũ khiến trong lòng Âu Dương Thiển Thiển căng thẳng, nhìn vết thương của Nam Cung Thương, ngực nàng đau nhói.
“Phế phẩm.”
Âu Dương Thiển Thiển vừa tháo xuống vừa đau lòng nói.
Thứ này đúng là không thể nào sánh bằng đồ của thế kỷ hai mươi mốt.
“Đây chính là tuyệt phẩm của Cơ Quan cốc, nếu ngươi xem thường, chẳng lẽ ngươi có thể làm được thứ tốt hơn?”
Từ lúc đầu Bạch Nghiêu đã vô cùng tức giận.
‘Đến tột cùng thì nữ nhân này là ai mà Nam Cung Thương lại tình nguyện để nàng sắp xếp?’
“Nếu ta muốn.”
Âu Dương Thiển Thiển không để ý đến Bạch Nghiêu, lạnh lùng nói.
“Ngươi…”
Bạch Nghiêu chưa bao giờ gặp một nữ nhân nào tự đại đến thế, chẳng lẽ bởi vì trông cũng có vài phần tư sắc mà lại tự đại như vậy.
“Ta rất ổn, nếu ngươi bất mãn, thì cứ rời khỏi phòng, không nên quấy rầy ta.”
Từ đầu đến giờ có vẻ như Bạch Nghiêu rất bất mãn với nàng. Mặc kệ, nàng cũng chẳng thèm để ý đến những người không quan trọng, nên nói thẳng một cách không hề khách khí.
“Sư huynh, nàng là Vương phi của đệ, nếu sư huynh không thích thì có thể rời đi.”
Nam Cung Thương cảm nhận được cảm xúc không vừa lòng của Âu Dương Thiển Thiển, lập tức nói.
“Đệ nói nàng là Âu Dương Thiển Thiển, không phải là nàng bị bệnh đậu mùa sao?”
‘Vương phi.’
Bạch Nghiêu kinh ngạc nhìn Âu Dương Thiển Thiển.
Hai mươi lăm năm qua, không ai có thể đến gần Nam Cung Thương, hiện giờ nữ nhân này còn là do Tần Cảnh Hạo tứ hôn, Bạch Nghiêu sao có thể yên tâm được.
Không ngờ bệnh đậu mùa chỉ là giả bộ, đầu óc của nữ nhân này thật đúng là sâu nặng, ánh mắt Bạch Nghiêu nhìn Âu Dương Thiển Thiển lại càng thêm đề phòng.
“Nếu muốn ở lại thì câm miệng, còn nếu muốn đi thì mau đi đi.”
Nàng muốn tập tâm kiểm tra vết thương cho Nam Cung Thương, không thể qua loa được.
Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy vết thương nặng như thế, nếu vậy thì lúc ban đầu chắc chắn là vết thương còn nặng hơn tưởng tượng của nàng nhiều.
“Ngươi…”
Bạch Nghiêu đang định nói thì lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Nam Cung Thương, đành khẽ thở dài một tiếng rồi yên tĩnh ngồi ở một bên, ánh mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển vẫn tràn đầy vẻ đề phòng.
“Có cảm giác gì không?”
Âu Dương Thiển Thiển rút kim bạc trong lòng ra, đâm vào lưng bàn chân của Nam Cung Thương, hỏi.
“Không có.”
“Chỗ này thì sao?”
“Không có.”
“Có cảm thấy đau không?”
Âu Dương Thiển Thiển dùng kim bạc đâm vào miệng vết thương cũ trên mắt cá chân của Nam Cung Thương, nhỏ giọng hỏi.
“Trên vết thương có một chút cảm giác nhưng không rõ ràng lắm.”
“Thương, thỉnh thoảng có cảm thấy đau ở miệng vết thương không?”
Nơi này không có những chùm dây thần kinh phức tạp nên Âu Dương Thiển Thiển hỏi một cách đơn giản.
“Trước kia thì có, bây giờ thì không cảm nhận được.”
Nam Cung Thương cười khổ, nói.
Vết thương đã từng vô cùng đau nhức khiến hắn khó có thể ngủ được. Hiện giờ, hai chân lại giống như không phải là của hắn nữa, mối thù này, mối hận này, hắn không biết nói thế nào cho hết.
“Từ khi nào thì bắt đầu không còn cảm nhận được?”
Âu Dương Thiển Thiển không ngờ Nam Cung Thương lại không còn cảm thấy đau, xem ra, độc đã ăn mòn dây thần kinh, nghiêm trọng hơn nàng nghĩ rất nhiều.
“Ước chừng là từ hai năm trước.”
Những ký ức đó lần lượt hiện lên trong đầu Nam Cung Thương, dường như vừa mới xảy ra từ hôm qua, khiến hắn không sao quên được.
Trong một đêm vào hai năm trước, đau đớn bỗng không ập đến nữa, nhưng cảm giác đau đớn đó vẫn còn rõ mồn một ngay trước mắt hắn.
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Nam Cung Thương, khẽ mỉm cười, tự tay đi tất vào cho Nam Cung Thương, không chỉ vì nàng là đại phu, mà là vì sự đau lòng nữa.
Nhất cử nhất động của nam nhân này đều khiến nàng đau lòng, đến tột cùng thì vì sao hắn lại chịu đựng được sự đau đớn mà không một ai chịu nổi, lại tiếp tục sống sót, có lẽ hắn sống sót là để đợi nàng, để hai người gặp nhau.
Âu Dương Thiển Thiển cầm tay Nam Cung Thương, nói khẽ:
“Thương, huynh không cảm nhận được sự đau đớn trên vết thương là vì độc tố đã ăn mòn thần kinh, chân hoàn toàn không có cảm giác, một mặt là miệng vết thương đã chặn máu lưu thông, mặt khác là vì huynh dùng chân giả nhiều năm khiến máu không thể nào lưu thông được. Ta vốn định xử lý vết thương của huynh trước, hiện giờ chỉ đành cùng đồng thời tiến hành, đau đớn sẽ tăng lên gấp bội. Thương, tin tưởng ta, được chứ?”
Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển thầm thề.
Nàng nhất định phải tìm ra cách chữa trị cho Nam Cung Thương, bù đắp đau đớn cho hắn, nàng sẽ đích thân khiến kẻ thù cảm nhận được thế nào là đau đớn đến tận linh hồn.
“Thiển Thiển, ta tin tưởng nàng, vì nàng, ta nhất định sẽ sống sót.”
Nam Cung Thương cầm tay Âu Dương Thiển Thiển, nói khẽ.
“Không phải ngươi vừa nói thân thể của sư đệ không thể nào chịu đựng được hay sao?”
Bạch Nghiêu nghi vấn.
“Nếu không vì vài kẻ lang băm thì Thương đã không phải chịu thêm một lần đau đớn như vậy.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng nhìn thoáng qua Bạch Nghiêu, lạnh lùng nói ra, trong lời nói hoàn toàn không còn một chút dịu dàng nào nữa.
“Nếu ngươi đã nói ta là lang băm, ngươi… ngươi…”
“Ta rất ổn, không phải là lang băm thì là cái gì, dù cho ngươi không có cách nào giải độc cho Thương thì ngươi cũng cần phải biết là tuyệt đối không được để độc xâm nhập vào thần kinh, thần kinh không giống những thứ khác, rất khó chữa, thế mà ngươi còn dám nói ngươi không phải là lang băm. Ta hỏi ngươi, ngươi không phải là lang băm thì là cái gì?”
“Ta… Ta….”
Hai năm qua, hắn đã hao tổn toàn bộ thời gian và tinh lực để tìm kiếm dược liệu kéo dài tính mạng cho Nam Cung Thương, hắn không có cách nào phản bác, đúng là hắn đã mắc sai lầm.
“Thương, không cần lo lắng.”
Âu Dương Thiển Thiển không để ý tới Bạch Nghiêu nữa mà quay sang nói với Nam Cung Thương.
“Thiển Thiển, ta tin tưởng nàng.”
Nam Cung Thương dịu dàng nói.
“Ừ, ta sẽ bảo Lục Nhụy chuẩn bị dược liệu, nhưng ta còn thiếu một bộ kim bạc rỗng ruột, huynh có thể cho người chế tạo được không?”
Kim bạc phải thật mảnh, nhìn chân giả của Nam Cung Thương thì chỉ có người của Cơ Quan cốc mới chế tạo được loại kim bạc mà nàng cần. Nàng chưa từng nghĩ đến chuyện cứu người nên không chuẩn bị trước.
“Được.”
‘Chỉ cần nàng muốn, ta đều sẽ làm được cho nàng.’
Trong lòng Nam Cung Thương thầm nghĩ.
“Ta sẽ đưa bản vẽ cho huynh.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, cầm bút lông trên bàn bắt đầu vẽ, cũng viết rõ các yêu cầu, sau đó đưa bản vẽ cho Nam Cung Thương.
“Sáng mai sẽ đưa cho nàng.”