Ngày mai đã là hôn kỳ, từ sau đêm gặp và nói chuyện với Nam Cung Thương, mỗi khi ở một mình, Âu Dương Thiển Thiển đều mỉm cười nhàn nhạt. Đến chính nàng cũng không hề biết Nam Cung Thương đã tồn tại trong lòng nàng từ bao giờ, nghĩ tới hôn kỳ vào ngày mai và sự yên tĩnh giờ này, nàng luôn cảm thấy có gì đó không chân thực. Quá yên tĩnh, ngược lại còn khiến nàng lo lắng hơn.
“Tiểu thư, kỳ thực, muội cảm thấy con người Chiến Vương cũng không tệ, chỉ có điều sự tồn tại của phủ Chiến Vương quá phức tạp, sợ là hôn lễ của tiểu thư sẽ không được bình yên. Nhưng muội nghĩ Chiến Vương sẽ thu xếp ổn thỏa, hẳn là tiểu thư không cần phải lo lắng.”
Trong Kinh thành, gió nổi mây vần, từ đêm hôm trước đến nay, đêm nào Vấn Cầm cũng ở bên bảo vệ Âu Dương Thiển Thiển, đặt sự an toàn của Âu Dương Thiển Thiển lên hàng đầu.
Từ mấy hôm trước, mỗi ngày Chiến Vương đều phái người đem đến cho Âu Dương Thiển Thiển một số đồ trang sức, hình thức đơn giản phóng khoáng, nhưng thứ nào cũng đều vô giá. Vấn Cầm đã trải qua mưa gió, chưa bao giờ gặp một nam nhân nào cẩn thận như thế, chỉ tiếc, năm năm trước Chiến Vương bị hãm hại, dung nhan tuấn tú đã bị phá hủy, nhưng Vấn Cầm cũng chẳng lo, chỉ cần Âu Dương Thiển Thiển muốn thì có thể dễ dàng khôi phục được dung mạo của Nam Cung Thương.
“Sợ là tối nay sẽ không được bình yên.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn bầu trời tối đen như mực, dường như cả những ngôi sao và vầng trăng cũng cảm nhận được sự không yên bình nên đều trốn sau những đám mây không hề xuất hiện.
“Tiểu thư, có người đến đây, võ công không thấp, trước hết tiểu thư hãy vào trong phòng nghỉ ngơi đi đã.”
Vấn Cầm cảm giác được người lạ tới gần, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng, nói với Âu Dương Thiển Thiển.
Âu Dương Thiển Thiển đã đốt một loại hương do nàng đặc chế ở trong vườn, dù có khinh công thượng thừa thì chỉ cần đến gần sân vườn thì sẽ phá vỡ không khí lưu động của mùi hương đó, thế là có thể phát giác ra ngay, điều này chỉ có những người bên cạnh Âu Dương Thiển Thiển mới biết được.
“Không cần.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong, nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, lớn tiếng nói:
“Các hạ đã tới gϊếŧ ta, vì sao lại phải trốn trốn tránh tránh như thế?”
Tuy người này đã che giấu hơi thở nhưng Âu Dương Thiển Thiển vẫn cảm nhận được sát ý, khinh công cực nhanh, sợ là sát thủ hạng nhất trên giang hồ, đương nhiên Ngục môn sẽ không nhận đơn đặt hàng tới gϊếŧ Môn chủ là nàng, nếu nàng đoán không sai thì nếu người này không thuộc Ma môn thì cũng thuộc Thiên Sát môn, hơn nữa cấp bậc còn không hề thấp.
“Không ngờ thiên kim khuê các mà lại lợi hại như thế này, nếu không có người trả một vạn lượng hoàng kim thì ta còn rất luyến tiếc đấy?”
Một nam tử đeo mạng che mặt màu đen tay cầm cây quạt xuất hiện trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, bước chân cực nhanh khiến đến Vấn Cầm cũng hơi kinh ngạc.
Trong Ngục môn, trừ Âu Dương Thiển Thiển thì chỉ có khinh công của Tư Kỳ và Họa Mị có thể sánh với người này.
“Công tử Vô Tâm của Thiên Sát môn đích thân tìm đến, thật đúng là vinh hạnh của ta.”
Tuy Thiên Sát môn không lớn mạnh bằng Ngục môn và Ma môn, nhưng công tử Vô Tâm của Thiên Sát môn lại là sát thủ hạng nhất. Nghe đồn, người này vô cùng kiêu ngạo phách lối, để hắn nhận đơn đặt hàng thì hoặc là phải có vạn lượng hoàng kim, hoặc là tâm trạng của hắn đang vui. Nếu có thể, nàng rất muốn lôi kéo hắn về Ngục môn.
“Ta cảm thấy rất hứng thú với tiểu thư, nhưng ta đã nhận của người ta một vạn lượng hoàng kim rồi, chỉ có thể nói lời xin lỗi tiểu thư, ta sẽ cho tiểu thư được chết một cách thoải mái.”
Âu Dương Thiển Thiển gặp chuyện không hề sợ hãi, Vô Tâm vô cùng kinh ngạc, hắn đã gϊếŧ rất nhiều người, nhưng chưa từng có ai sau khi biết thân phận của hắn mà còn có thể bình tĩnh như thế, hắn đã có chút không đành lòng tra tấn Âu Dương Thiển Thiển.
Công tử Vô Tâm gϊếŧ người, không sẽ trực tiếp lấy mạng đối phương mà sẽ làm cho đối phương đau đớn vô cùng rồi mới chết. Từ trước đến nay, duy chỉ có mình Âu Dương Thiển Thiển là khiến hắn có suy nghĩ khác thường này.
“Ngu ngốc, khuê phòng của tiểu thư là chỗ để ngươi tùy tiện đi vào hay sao? Ngươi dám chắc là ngươi có thể dùng được cái quạt sắt vụn trong tay ngươi chứ?”
Lục Nhụy đứng một bên thật sự không nhịn nổi nữa, cười cười nói.
Vô Tâm lập tức vận công, phát hiện nội lực đã bị mất hết, thân thể có gì đó khác thường. Hắn có thể chắc chắn là hắn đã bị trúng độc, nhưng sao lại không cảm nhận được bất kỳ một dấu hiệu trúng độc nào? Hắn thành danh nhiều năm, đây là lần đầu tiên gặp hạn lớn thế này. Khóe môi dưới tấm mạng che nhếch lên một nụ cười khổ.
Hiện giờ hắn chỉ đành để mặc người ta xử lý.
“Nghe đại danh công tử Vô Tâm đã lâu, không ngờ lại hồn nhiên như thế. Hay là từ nay trở đi ngươi đi theo tiểu thư nhà chúng ta nhé? Chúng ta đều là nữ tử, sợ thấy máu. Tiểu thư, người cảm thấy có được không?”
Vấn Cầm thấy Âu Dương Thiển Thiển vẫn chưa ra lệnh cho mình hạ sát thủ, lập tức hiểu được ý đồ của nàng, nhưng có cơ hội để đả kích công tử Vô Tâm tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ thì nàng cũng không buông tha.
Ba chữ ‘sợ thấy máu’ được nói ra từ miệng Vấn Cầm khiến xém chút nữa thì Vô Tâm tức giận đến nỗi hộc máu.
Vừa bước chân vào cửa, mặc dù hắn không cảm nhận được sát khí trên người Vấn Cầm nhưng ánh mắt của Vấn Cầm thì sắc bén như dao, có thể đâm thấu trái tim người ta.
“Trà tuyết sơn ngân châm thượng hạng, công tử Vô Tâm có muốn ngồi xuống uống với tiểu thư một chén không?”
Sơ Tình bưng bộ đồ trà, chậm rãi đi vào, cười nói.
“Tiểu thư quý mến, lẽ nào Vô Tâm có thể cự tuyệt?”
Vô Tâm cười khổ nói.
‘Hiện giờ ta còn năng lực để cự tuyệt sao?’
Đưa tay giật mạng che mặt xuống, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mắt mọi người, đôi mắt sáng lạnh, hai hàng lông mi cong cong, đôi mày rậm như mực, trông phóng đãng bất kham nhưng lại khiến người ta không dám xem nhẹ.
“Mời.”
Sơ Tình rót một chén trà đặt trước mặt Vô Tâm, Âu Dương Thiển Thiển mở miệng nói.
Vô Tâm khẽ cười khổ, nâng chén trà lên, uống ực một hơi, sau đó nói:
“Trước khi chết có thể được nhấm nháp trà tuyết sơn ngân châm pha bằng nước tuyết đọng trên lá trúc, cũng coi như không uổng cuộc đời này.”
“Nếu hạ độc trong trà quý hiếm như thế này thì có phải là thật có lỗi với nước tuyết đọng trên lá trúc xanh và trà tuyết sơn ngân châm một chút.”
Âu Dương Thiển Thiển nhấp một ngụm, chậm rãi mở miệng nói.
Vấn Cầm rất thích Vô Tâm, nếu người này đầu quân cho Ngục môn, lại thay đổi được thói quen của hắn thì vẫn có thể coi như một nhân tài.
Lời của Âu Dương Thiển Thiển khiến Vô Tâm hơi kinh ngạc. Hắn có thể cảm giác được, Âu Dương Thiển Thiển không phải hạng người nhân từ nương tay, trong bốn chủ tớ, nhìn qua thì Vấn Cầm có võ công cao nhất, tiếp đến là Sơ Tình, võ công của Lục Nhụy chỉ có thể coi như thường thường, nhưng lại không biết sợ là gì. Khí chất của Âu Dương Thiển Thiển thì rất lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu biết võ công, hoặc là võ công rất cao, hoặc là hoàn toàn không có võ công, hắn tình nguyện tin vào khả năng thứ hai, nhưng lúc này, khả năng thứ nhất là rất cao.
“Mục đích của ngươi?”
Vô Tâm hỏi thẳng luôn.
“Làm việc cho ta, nói cho ta biết kẻ nào phái ngươi đến gϊếŧ ta, làm giúp ta một chuyện, chọn hai trong ba, tự ngươi chọn đi.”
Âu Dương Thiển Thiển lạnh nhạt nói.
Vạn lượng hoàng kim thì không phải nhà bình thường trong Kinh thành có thể bỏ ra được. Sau khi về kinh, nàng vẫn chưa đắc tội với bất cứ kẻ nào, chỉ duy nhất là nhằm vào việc ngày mai nàng xuất giá mà thôi. Khó có thể là Âu Dương Hạo và Tần Cảnh Hạo, rốt cuộc đối phương là kẻ nào, nhất thời nàng chưa thể xác định được.
‘Chọn hai trong ba, đúng là mình chẳng còn đường để chọn, thay vì nói chọn hai trong ba thì nói luôn là mình chọn giữa sống và chết cho xong.’
“Nếu ta không chọn thì sao?”
“Ngươi là người thông minh.”
“Tiểu thư đại hôn, thấy máu mà không sợ xui xẻo à?”
“Màu đỏ thể hiện niềm vui, ta không để ý.”
Lời của Âu Dương Thiển Thiển rõ ràng là đã động sát khí, hoặc là làm việc cho nàng, đồng ý với điều kiện của nàng, hoặc là chết.
“Tiểu thư không sợ đắc tội với Thiên Sát môn sao?”
“Chỉ là một môn phái nhỏ, có gì đáng để sợ?”
Ngục môn muốn tiêu diệt Thiên Sát môn thì rất dễ dàng, cho dù một mình nàng cũng có thể tiêu diệt được Thiên Sát môn. Nàng làm việc, vốn không để ý tới thủ đoạn, cứ đạt được mục đích là được.
“Được, ta đồng ý với điều kiện của tiểu thư, ta chọn một và ba.”
Vô Tâm không đoán được thân phận của Âu Dương Thiển Thiển, tuy hắn là người của Thiên Sát môn, nhưng lại là người tự do, cũng không chịu trói buộc gì, Thiên Sát môn chẳng qua chỉ là nơi cư trú tạm thời của hắn, huống hồ, hắn cảm thấy đi theo Âu Dương Thiển Thiển thì sẽ thú vị hơn nhiều.
“Được, ngươi thông minh đấy. Trước bình minh, đút viên thuốc này cho kẻ chi tiền mua ngươi gϊếŧ ta.”
Âu Dương Thiển Thiển đưa cho Vô Tâm một cái bình sứ, nói.
Vô Tâm nhếch môi, tiếp nhận bình sứ.
‘Mình biết là chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy, thì ra vẫn là một cái bẫy. Dù mình không nói ra kẻ mua mình gϊếŧ người là ai, nhưng ăn viên thuốc này rồi, sau đêm nay, Âu Dương Thiển Thiển sẽ biết rõ kẻ đó là ai.’
“Được.”
“Dược tính đã được giải, đi thong thả không tiễn.”
Đã quá nửa đêm, Âu Dương Thiển Thiển có chút mệt mỏi, lạnh nhạt nói.
“Tiểu thư không sợ ta sẽ một đi không trở lại sao?”
‘Mình trúng độc từ khi nào, được giải độc từ khi nào?’
Trong lòng Vô Tâm tràn đầy nghi vấn.
“Ngươi sẽ không làm vậy.”
Vô Tâm nhìn Âu Dương Thiển Thiển, rồi phi thân biến mất trong màn đêm.