Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 63: Mượn công chèn ép



Rất nực cười là, trong đại đường Đông Hán không ngờ có bức họa của Nhạc Phi.

Thời Thành Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ Kỷ Cương mưu phản thất bại, Thành tổHoàng để tru diệt cửu tộc của Kỷ Cương, đồng thời luôn luôn không yêntâm về cánh tay phải Cẩm Y vệ này, vì thế Đông Hán hợp thời mọc lên,danh là một trong một ngoài phụ tá triều chính, trên thực tế Đông Hán có chức trách giám thị chế ước Cẩm Y vệ.

Nhân viên cơ sở của Đông Hán gọi là Phiên tử, từ trong dân gian và quân chọn chiến sĩ có khả năng cao điều động vào trong, mà nhân viên caotầng bình thường do thái giám đảm nhiệm, hoàng đế hoàng đế Đại Minh đốivới thái giám vẫn có chút yên tâm hơn, trong mắt, thái giám vô hậu, mưuphản cũng không có động cơ, hơn nữa là gia nô của hoàng đế, cho nên châu các nơi đều có thái giám trấn thủ để cố thủ thiên hạ cho hoàng đế.

Sự thành lập của Đông Hán khiến cho các thái giám cảm thấy như mùa xuân đã tới, các thái giám nắm giữ quyền lực giống như cây khô gặp mùa xuân, cây già nẩy mầm, có một loại hưng phấn như chim lại mọc ra. Vì thếtrong đại đường Đông Hán treo bức họa Nhạc Phi, bọn họ cảm thấy mình làphía trung thành và chính nghĩa, tấm gương trung nghĩa thiên cổ Nhạc VũMục chính là thần tượng của bọn họ, thần tượng đương nhiên phải cúngvái thật cao.

Về phần Nhạc Vũ Mục liệu có bị đám gia hỏa đoạn tử tuyệt tôn này làm cho từ trong quan tài nhảy ra hay không, chuyện này các thái giám Đông Hánmặc kệ, cho dù Nhạc Phi sống lại, bọn họ cũng có biện pháp kéo hắn vàotrong tù trị một phen, ép hắn phải ký tên nhận tội, công nhận làm thầntượng của đám thái giám này kỳ thật là một chuyện rất vinh hạnh.

Vương Nhạc bộ dạng tuổi già sức yếu, dưới cằm không có râu, sắc mặt cóchút trắng nõn, trên đầu đội mũ sa, lờ mờ có thể thấy được tóc hoa râm,mắt thường xuyên nhắm lại, một khi mở ra, ánh mắt có một loại cảm giácâm hàn khiến cho người ta thấy như mình rơi vào hầm băng.

Đông Hán Hán đốc Khiến người ta nghe mà sợ vỡ mật đều có một loại uynghiêm. Có điều Mưu Bân là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, thân phận cũng khôngthấp, đối với phương thức dọa người trước khi nói thì cười âm hiểm nàycủa Vương Nhạc chẳng thèm để ý, hắn không sợ trò này.

Mắt Vương Nhạc nhíu lại, nhìn Mưu Bân nghiêm nghị mà đứng trong nộiđường, vừa mở miệng thanh âm đã lanh lảnh chói tai, trong cổ họng cònxen lẫn tiếng đờm, quay đầu lườm các phiên tử đang trận trận giằng cotrong nội đường một cái rồi quát lên: "Không có quy củ, Tạp gia thườngngày dạy các ngươi thế nào, quên rồi à? Dám ở trước mặt Mưu đại nhânđộng đao động, truyền ra ra thì cho ngoài lại nói Tạp gia không quảngiáo tốt các ngươi, cút."

Các phiên tử phẫn nộ lui ra, khuôn mặt già nua của Mưu Bân thì đỏ lên,lời này của Vương Nhạc ngoài là răn dạy thủ hạ, kì thực là đang thầmchâm biếm Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ hắn không có giáo dưỡng, chưa thông báo đã xông loạn vào Đông Hán.

" Miếu nhỏ đổ nát này của Tạp gia hôm nay có đại thần tới, Mưu đại nhân, ngươi vừa vào cửa đã không đầu không đuôi nói một đoạn như vậy, Tạp gia già rồi, thực sự không hiểu ý tứ của ngươi cho lắm." Vương Nhạc bất âmbất dương nói.

Mưu Bân nén giận, nói: "Vương công công, Lý học sĩ của nội các nói, công giết Oa của Cẩm Y vệ bách hộ Tần Kham bị ngươi ta ém đi, , đây là cớ gì ??"

"Tần Kham? Người nào là Tần Kham?" Vương Nhạc thở dài: "Mưu đại nhân,Tạp gia tuổi già rồi, trí nhớ thật sự không tốt, mỗi ngày xử lý chuyệnlớn chuyện nhỏ tới sứt đầu mẻ trán, lúc này ngươi lấy chuyện của một Cẩm Y vệ bách hộ ra tới hỏi Tạp gia. Tạp gia không muốn qua loa với ngươi,nhưng thực sự là không nhớ nổi."

Mưu Bân nhìn chằm chằm Vương Nhạc lạnh lùng nói: "Vương công công quýnhân hay quên, chuyện huyện Sùng Minh kháng Oa chỉ vừa mới qua, thế màcũng không nhớ à?"

Vương Nhạc giật mình: "Thì ra là việc này. . ."

Mắt liếc một cái, Vương Nhạc vẫn dùng ngữ khí bất âm bất dương: "ChuyệnSùng Minh kháng Oa, bệ hạ và nội các đã có định luận, Thiệu Hưng vệ lâmtrận không sợ, Thiên hộ Lữ Chí Long trung dũng tuẫn quốc, truy phongkhen thưởng, cho con cháu nối nghiệp, Chỉ huy sứ Trương Khuê lãnh binhcó cách, thượng ý khen ngợi và khuyến khích, ban thưởng trăm lượngvàng..."

Mưu Bân càng phẫn nộ: "Thiệu Hưng vệ 'Lâm trận không sợ' ? Trương Khuê còn 'Lãnh binh có cách' ? Cẩm Y vệ ta thì sao?"

"Cẩm Y vệ đốc chiến công, bệ hạ và các học sĩ nội các cũng nhớ rõ, không có tội thì là có công rồi." Vương Nhạc nhẹ nhàng bâng quơ cho quachuyện Tần Kham tử chiến giết Oa.

"Vương Nhạc, ngươi khinh người quá đáng!"

" Lời này của Mưu đại nhân là sao? chuyện Sùng Minh kháng Oa là bệ hạ và nội các quyết định, liên quan gì tới Tạp gia?" Vương Nhạc trợn mắt.

Mưu Bân hít sâu một hơi, đã nói tới nước này, có cãi cọ cũng vô ích,trong đại đường Đông Hán cãi nhau tới mặt đỏ tai hồng với một tên lưỡngtính không ra nam không ra nữ, Mưu Bân hắn không chịu nổi.

Cười oán giận tới Cực độ, Mưu Bân ngay cả lễ cũng không làm, quay đầu bỏ đi.

Vương Nhạc nhìn chằm chằm bóng lưng của Mưu Bân, vẫn ngoài cười nhưngtrong không cười, khách sáo nói: "Mưu đại nhân đi thong thả, Hán Vệ vốnlà một nhà, rảnh rỗi thì lại tới chơi."

Ra khỏi đại môn Đông Hán, sắc mặt Mưu Bân xanh mét, thân hình phẫn nộ tới phát run.

Chuyện đã tới nước này, đã không còn là vấn đề khen thưởng công lao củabách hộ nho nhỏ kia nữa, nó đã thăng lên tới độ cao tranh đấu giữa HánVệ, công thần của Cẩm Y vệ Đông Hán nói liền thì áp chế, lần này thỏahiệp, sau này Cẩm Y vệ thấy Đông Hán thì sao ngẩng đầu lên được? ngườicủa Cẩm Y vệ từ trên xuống dưới nhìn hắn ra sao?

Mưu Bân không thể lui!

Thiên tử không thưởng, triều đình nội các không thưởng, Mưu Bân tathưởng! Ta sẽ để đám cho Đông Hán nhìn thấy, trắng vĩnh viễn là trắng,làm sao vẽ cho nó đen được!

Thuận tay kéo một Cẩm Y vệ tùy tùng lại, Mưu Bân xanh mặt phân phó: "Gửi tin nhắc cho Kinh lịch ti Dương Thiên Thọ, bách hộ thành đông Nam KinhTần Kham trung dũng giữ nước, dương danh cho quốc gia ta, là công thầncủa Cẩm Y vệ, tức thăng chức Thiên hộ thành đông Nam Kinh, nguyên Thiênhộ thành đông Lôi Hồng thăng làm trấn phủ Nam trấn phủ ti, tám mươithuộc hạ dưới trướng Tần Kham thưởng hai trăm lạng bạc."

Phẫn nộ nắm chặt quyền đầu, khớp xương kêu răng rắc, Mưu Bân hung hănggiậm chân, giận dữ hét: "Nói với Tần Kham kia, nhất định phải tranh khẩu khí cho bản Chỉ huy sứ."

Bách hộ sở thành đông Nam Kinh.

Tần Kham ngồi trong Bách hộ sở nhàn đến buồn ngủ.

Sau khi Kháng Oa trở về, uy tín của Tần Kham trong lòng các huynh đệBách hộ sở cao đến cực điểm, một bách hộ đại nhân không hút máu lính,chia cho các huynh đệ lợi ích lớn nhất, vào thời khắc mấu chốt tồn vongkhông rụt đầu, nghênh địch xông lên quyết không khuất phục, quả thựcngàn năm khó gặp, các huynh đệ rất minh bạch điểm này, cho nên sự kínhphục và khâm phục cho nên đối với Tần Kham cũng là một loại hiếm có khógặp của thuộc hạ Cẩm Y vệ.

Tần Kham cảm thấy mình giống như được các thủ hạ cúng như thần, mỗingày việc phải làm chỉ có điểm mão, sau đó thì bày ra tư thế ngồi ngayngắn phòng trong, để các huynh đệ cúi đầu cung kính như bái thần trongmiếu, quỳ một gối rồi lui ra.

May mà họ không dâng hương, nếu không Tần đại nhân thực sự sẽ vung đao đánh họ.

Nhiệm vụ bình thường do hai vị Tổng kỳ Đinh Thuận và Lý Nhị truyền đạtcho các huynh đệ, chuyện Bách hộ sở phải làm không nhiều lắm, đơn giảnlà tuần phố, thu thập tin tức, gián điệp nha môn mà thôi, hiện giờ danhđầu của Tần Kham ở thành Nam Kinh mặc dù không tới mức hào quang vạntrượng, như sấm bên tai, nhưng cũng có danh khí không nhỏ, hình dung như thế nào nhỉ? Trong phạm vi một dặm của Bách hộ sở, Tần bách hộ ăn cơmkhông cần trả tiền, mặt hắn có thể dùng để quẹt thẻ.

Đây là cuộc sống hạnh phúc ở Minh triều.

Đương nhiên, cũng có lúc không hạnh phúc, ví dụ như hiện tại.

Tổng kỳ Đinh Thuận có chút thấp thỏm đi vào nhà, lúng ta lúng túng nói:"Đại nhân, thuộc hạ mới từ nha môn Nam Kinh Binh bộ thăm hỏi về, ngheđược một tin tức."

" Đinh tổng kỳ Trước kia không phải nghe ngóng ở Hộ bộ nha môn à?"

"Ặc, cái đám quan của Hộ bộ rất thô lỗ, lần trước không biết vì chuyệngì mà mà ra tay đánh nhau, mấy vị đại quan của Hộ bộ đánh tới tối tămmặt mũi, thuộc hạ chỉ là đi ngang qua tiền đường, không biết bị tên giahỏa chết đâm chết chém nào ném đúng cái bình hoa trúng đầu, vì thế thuộc hạ xin được điều tới Binh bộ làm gián điệp."

"Ngươi từ Binh bộ nghe được tin tức gì?"

"Thuộc hạ sáng sớm đi qua, nghe được Binh bộ Tần thượng thư và hai vịThị Lang đại nhân đang nghị luận công báo của triều đình, nói nội cáctruyền chỉ, phong Thiệu Hưng vệ Lữ thiên hộ, đề bạt phong thưởng Chỉ huy sứ Trương đại nhân, khen lúc Sùng Minh kháng Oa Thiệu Hưng vệ lâm trậnkhông lùi, anh dũng giết địch."

"Thiệu Hưng vệ lâm trận không lùi? Còn anh dũng giết địch? Ai định quanđiểm này?" Tần Kham nhíu mày: "Cẩm Y vệ chúng ta thì sao? Thiệu Hưng vệkia còn được thưởng, Bách hộ sở chúng ta chắc cũng không kém chứ?"

Đinh Thuận cẩn thận nhìn Tần Kham một cái, giận dữ nói: "HÌnh như không có Cẩm Y vệ chúng ta."

Tần Kham ngây ra, im lặng một lúc lâu không nói gì.

Đinh Thuận cắn chặt răng, mắng: "Nghe nói là đám không chim Đông Hánchèn ép công lao của chúng ta. Cái đám đẻ con không có lỗ đít này đúnglà đồ ghê tởm."

Mắng rất hay, có điều không được logic cho lắm thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv