Lưu Cẩn mặt sầm xuống hừ lạnh: "Tạp gia mặc kệ cái gì nhầm hay không nhầm, chuyện này Tạp gia nếu bỏ qua, sau này văn võ cả triều ai cũng có thể mượn rượu đốt nhà Tạp gia, bảo Tạp gia còn sống làm sao được? Người đâu."
Tiểu hoạn quan cuống quít từ trong ngực lấy ra một phần danh mục quà tặng đưa lên, cười nói: "Lão tổ tông, Lưu Tổ Tu biết mình gây ra họa, hắn cũng sợ, nhờ người từ ngoài cung gửi danh mục quà tặng bồi tội cho ngài, một vạn lượng bạc..."
Vừa nghe thấy có một vạn lượng bạc, vẻ tham lam trong mắt Lưu Cẩn chợt lóe, sắc mặt giận dữ vơi dần, nhíu mày trầm ngâm.
Tiểu hoạn quan nói tiếp: "Lão tổ tông, Lưu Tổ Tu đó còn nói, đêm mai ở Phúc Tân tửu lâu thành đông thiết yến mời lão tổ tông, Lưu Tổ Tu muốn ở trước mặt lão tổ tông dập đầu bồi tội, xin lão tổ tông đừng tính toán lầm lỗi nhất thời của vãn bối."
Lưu Cẩn cười lạnh: "Đạp mũi lên mặt à? Tạp gia f thân phận gì? Lưu Tổ Tu hắn là thân phận gì? Cũng xứng mời Tạp gia à? Cha hắn mời ta còn chưa chắc đã đi."
Trương Thải vẫn Trầm mặc không nói bỗng nhiên lên tiếng: "Lưu công, danh mục quà tặng chỉ là thứ yếu, hiện giờ Lưu công thi hành tân chính, đại thần trong triều có rất nhiều người phản đối, quan hệ của các đại thần và Lưu công cũng khẩn trương chưa từng có, Binh bộ thượng thư Lưu Đại Hạ cũng là một trong số đó, đêm nay con Lưu Đại Hạ đốt nhà Lưu công, hạ quan cảm thấy không phải là chuyện xấu, nếu Lưu công bỏ qua chuyện này, cũng coi như biểu lộ thiện ý với Lưu Đại Hạ, tương lai chưa chắc đã không thể mở thông lỗ hổng này, cũng phá vỡ cục diện cả triều đều là địch của Lưu công hiện giờ."
Lưu Cẩn do dự nói: "Ý của ngươi là, Tạp gia đêm mai đi phó yến của Lưu tiểu tử đó?"
"Đúng, hạ quan chính là ý này, Lưu công chí hướng cao xa, nhưng cũng cần có người ủng hộ, cô ưng khó xuyên trường không, đàn nhạn mới có thể bay xa. Trước mắt làm dịu quan hệ với chúng thần cũng là rất tất yếu, xin Lưu công châm chước."
Lưu Cẩn cũng không nghĩ nhiều, cười nói: "Trái phải chẳng qua chỉ là một bữu tiệc, thu mua lòng người mà thôi, đêm mai Tạp gia sẽ hạ mình đi một chuyến."
Sáng sớm hôm Lưu Cẩn quyết định dự tiệc, nha môn Cẩm Y vệ Bắc trấn phủ ti truyền ra tin tức.
Thông chính ti tả tham nghị Nhậm Lương Bật Thỉnh cầu lượng sản pháo Phật Lãng Cơ sau khi bị bắt vào ngục, Chỉ huy sứ Tần Kham hạ lệnh dụng hình đối với người này, nghe nói đêm đó trong chiếu ngục tiếng hét thê lương liên miên không ngớt, có lời đồn Nhậm Lương Bật chỉ còn nửa cái mạng, cũng sắp tắt thở đến nơi rồi.
Tin tức truyền ra, cả triều xôn xao.
Các đại thần phẫn nộ, các ngự sử phẫn nộ, Tần Kham bị gán quý danh quốc tặc sau Lưu Cẩn, bài danh phân trước sau.
Vô số tấu chương hạch tội như tuyết bay vào trong hoàng cung.
Ti lễ giám Lưu công công Chính nghĩa bỗng nhiên bạo tăng giận tím mặt, liên tiếp dùng danh nghĩa của ti lễ giám và Tây Hán hạ lệnh cho Cẩm Y vệ, lập tức phóng thích đại thần vô tội, ra lệnh cưỡng chế cho người thân ở địa vị cao nà đó chớ có lợi dụng quyền lực trong tay mà ngang ngược, càng chạy càng xa trên còn đường lầm lỗi.
Lưu công công hạ lệnh, các phiên tử Tây Hán tinh thần cũng chấn hưng, một hành động với tên gọi "Giải cứu trung thần" Nhanh chóng được triển khai, các phiên tử như lang như hổ xông vào chiếu ngục, sau một phen đấu với các Cẩm y Giáo úy, cuối cùng cứu được Nhậm Lương Bật cả người vết máu loang lổ đi ra.
Lưu công công làm nhiều việc bất nghĩa cuối cùng cũng làm ra một chuyện tốt, thế là dưới sự tán tụng của đám nanh vuốt do Tiêu Phương, Trương Thải dẫn đầu, văn võ cả triều khen ngợi như nước, hoặc thật lòng hoặc giả ý đều khen cả.
Từ lúc lên làm nội tướng Đại Minh tới nay, Lưu Cẩn chưa từng dc người ta khen như vậy? Trong nhất thời cảm giác hạnh phúc cực lớn bao trùm lấy hắn, Lưu Cẩn cảm thấy hả hê chưa từng có, tín niệm "Ta kỳ thật là người tốt" đã ăn sâu vào trong lòng hắn.
Rèn sắt phải nhân lúc nóng, làm người tốt cũng phải nhân lúc còn nóng.
Cho dù đối với cái gọi là pháo Phật Lãng Cơ chẳng biết chẳng hay, nhưng logic của Lưu Cẩn rất đơn giản, Nhậm Lương Bật là trung thần, đề nghị trung thần đưa ra tất nhiên tất nhiên chính xác, bằng không lấy cái gì để chiếu ra quang mang của trung thần? Dùng cái gì để biểu hiện Lưu công công dũng cảm cứu trung thần là chính xác? Dùng cái gì để thể hiện tài liệu phản diện Tần Kham này đen tới không thể đen hơn được nữa?
Cấm cung ti lễ giám truyền ra một mệnh lệnh.
Nội khố bốn mươi vạn lượng, triệu tập hai trăm vạn cân thép trong quốc khố, quan viên công tượng dân phu trên dưới của , cục mở khuông khai lò luyện sắt, bắt đầu toàn lực phỏng chế pháo Phật Lãng Cơ.
Lưu công công Vừa làm một chuyện tốt hạ mệnh lệnh này lại chọc giận một đám đại thần triều đình.
Một đám lão thần lấy Lưu Đại Hạ làm đầu hóa vui thành giận, kịch liệt phản đối lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, trong bảng xếp hạng gian nịnh trong lòng chúng, Tần Kham vừa dùng ưu thế mỏng manh đi lên đầu, kết quả lại bị Lưu Cẩn phấn khởi đuổi kịp và vượt qua, cuối cùng cái mũ gian nịnh chụp trên đầu hai người lại thay đổi.
Lưu Cẩn đang Hứng trí bừng bừng rất bất ngờ đối với tiếng động phản đối của cả triều, không ngờ một phen hảo tâm của mình lại thành mất mặt, không khỏi thẹn quá hóa giận, thế là ti lễ giám bắn tiếng.
Pháo Phật Lãng Cơ phải lượng sản! Ai phản đối cũng vô dụng, không muốn ăn đình trượng thì tất cả giải tán về nhà đi!
Giả vờ làm người tốt không khó, khó là phải giả vờ cả đời cơ.
Biểu hiện của Lưu Cẩn đã chứng minh đầy đủ những lời này là chân lý không thể bàn cãi.
Chưa tới thời gian Một ngày, người tốt Lưu công công liền giả vờ không nổi nữa, lộ ra bộ mặt dữ tợn, vừa mắng vừa dọa cho các đại thần muốn gây chuyện phải về nhà.
Buổi trưa, điện Văn Hoa hoàng cung.
Trong điện im ắng, ba vị nội các Đại học sĩ mỗi người chiếm một bàn, cúi đầu ngưng thần phê duyệt tấu chương.
Trong điện tràn ngập mùi đàn hương, tiếng ho khan già nua thỉnh thoảng lại truyền ra, tiểu hoạn quan trực điện vội vàng đưa ống nhổ tinh xảo tới trước mặt Tiêu Phương, nhìn Tiêu Đại học sĩ gần tám mươi tuổi ho khan kịch liệt, tiểu hoạn quan cười nịnh vỗ lưng cho Tiêu Phương.
Ho một lúc, Tiêu Phương nhổ một cục đờm vào ống nhổ, lại nhận chén trà đưa vào miệng, rồi mới thở hổn hển cười xin lỗi Lý Đông Dương và Dương Đình Hòa ở hai bên.
"Thân già vô dụng, quấy nhiễu sự thanh tĩnh c hai vị, thứ tội thứ tội."
Dương Đình Hòa cường cười hai tiếng, gật gật đầu với Tiêu Phương rồi lại cúi đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
Lý Đông Dương thì nhiệt tình hơn, vuốt râu cười nói với Tiêu Phương: "Tiêu lão vì nước mà làm lụng vất vả, nhưng phải chú ý sức khỏe, chuyện thiên hạ là vĩnh viễn làm không xong được đâu, giữ sức khỏe mới là đúng đắn."
Tiêu Phương cười cười gật đầu: "Tây Nhai nói rất có đạo lý, quốc sự là làm mãi không xong, lão phu mặc dù đã tám mươi, nhưng vẫn muốn sống lâu thêm vài ngày, phân ưu giải sầu cho bệ hạ của chúng ta."
Một tiểu hoạn quan đi vào trong điện, thấp giọng nói với Tiêu Phương: "Tiêu đại nhân, Lưu công công cho mời."
Tiêu Phương bình tĩnh hạ bút, đứng dậy sửa sang lại y quan, cười cười cáo lỗi với hai người Lý Dương rồi chậm rãi ra khỏi điện Văn Hoa."
Tiêu Phương vừa đi, Dương Đình Hòa vv trầm mặc không nói gì đứng lên đi đến bên cạnh Lý Đông Dương, trầm giọng nói: "Tây Nhai tiên sinh, Tiêu Phương này và Lưu Cẩn là cùng một giuộc, người như thế ngươi quan tâm tới hắn làm gì?"
Lý Đông Dương cười nhạt, nói: "Vì sao cứ nhất định phải giương cung bạt kiếm mới có thể thể hiện được trung gian trắng đen rõ ràng? là tốt hay xấu, chung quy cũng vẫn là bề tôi cùng điện, hiện giờ trong triều đình, đại thần dựa vào Lưu Cẩn vẫn chưa đủ nhiều sao? Ngươi có thể làm gì được họ?"
Dương Đình Hòa thở dài: "Quyền hoạn cầm quyền, triều đình này càng lúc càng rối loạn. Hôm nay vừa tan tảo triều, Lưu Cẩn liền gửi lời vào nội các, nói là chế tạo cục phỏng chế lượng sản hỏa pháo Phật Lãng Cơ, muốn chúng ta sau khi phiếu nghĩ thì đưa cho ti lễ giám phê hồng, hoạn quan này chuyện gì cũng thích thò chân vào, hắn chẳng lẽ không biết pháo Phật Lãng Cơ này một khi lượng sản, phải hao phí bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân hay soa? Tây Nhai tiên sinh, phiếu nghĩ này có phê hay không?"
Lý Đông Dương vuốt râu trầm ngâm, như lão tăng nhập định không nói gì.
Dương Đình Hòa đợi cả nửa ngày, thấy Lý Đông Dương không có phản ứng, không khỏi nóng nảy: "Tây Nhai tiên sinh, có cho phép hay không, ngài lên tiếng đi chứ."
Lý Đông Dương chậm rãi mở mắt, trong mắt hiện lên quang mang cơ trí.
"Giới Phu à, ngươi nói đi, chủ ý lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, thật sự là xuất phát từ Lưu Cẩn sao?"
Dương Đình Hòa ngẩn người, nói: "Lưu Cẩn gửi lời nhắn, không phải hắn thì là ai?"
Lý Đông Dương từ chối cho ý kiến, mỉm cười hai tiếng rồi nói: "Lão phu mấy ngày trước đây có nghe nói, Sơn Âm Hầu Tần Kham gặp mặt Lưu Đại Hạ, yêu cầu lượng sản pháo Phật Lãng Cơ, kết quả ở chỗ Lưu thượng thư húc phải đinh, ngày thứ hai liền mạc danh kỳ diệu kết thù oán với Nhậm Lương Bật, rõ ràng là chủ động chủ động lượng sản, Tần Kham lại lập tức thay đổi khẩu phong, biến thành phản đối kịch liệt, lại qua một ngày, Nhà của Lưu Cẩn ở Linh Xuân phường bị cháy, người phóng hỏa là con trai độc nhất của Lưu Đại Hạ."
" Ý tứ của Tây Nhai tiên sinh là..."
"Giới Phu, ngươi không thấy những chuyện này rất kỳ quái hay sao? Tần Kham trong mắt Lão phu không phải là loại người nông cạn vì thù oán cá nhân mà giận chuyện nước, ngoài trạch tráng lệ của Lưu Cẩn lại đúng vào lúc mấu chốt này cháy, ha ha."
Dương Đình Hòa có thể lên làm Đại học sĩ nội các, tất nhiên không phải kẻ ngu dốt, Lý Đông Dương nói mấy câu, Dương Đình Hòa lập tức mở to hai mắt, ngẩn ra không nói gì.
Mắt Lý Đông Dương híp lại thành một đường: "Việc này tất có nguyên nhân bên trong, vị Lưu công công này của chúng ta sợ là bị người dùng làm súng mà không biết, con tiểu hồ ly này, càng lúc càng thành tinh, ha ha."