Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 33: Bờ đối diện của biển xanh



Cẩm Y vệ và Đông Hán nói muốn tra Tần Kham, điều Tần Kham có thể làm chỉ có bày tốt tư thế tất cả những gì bọn họ cần thì để họ tra, không được phép chống lại, lại càng không được phép phản kháng, thời đại này giảng nhân quyền căn bản là một chuyện ngu xuẩn.

Có lẽ cũng có người giảng nhân quyền, nhưng đều là đại nhân vật quyền cao chức trọng khiến Cẩm Y vệ và Đông Hán cũng phải kiêng kị mấy phần, Tần Kham tuyệt không ở trong danh sách này.

Từ Bằng Cử tuy rằng mới mười bảy mười tám tuổi, nhưng cũng có chút nhãn lực, liếc thấy vẻ mặt của Tần Kham, cười nói: "Bọn họ tra ngươi, ngươi không vui à?"

Tần Kham vuốt mũi cười khổ nói: "Ta nếu nói vui, không khỏi quá phạm tiện."

Từ Bằng Cử ha ha cười, nói: "Ta từ nhỏ bất hảo, dưới gậy gộc của gia gia học được một đạo lý, làm việc gì cũng phải có quy củ, chỉ cần làm việc tận lực theo quy củ, sẽ không bị đánh."

Tần Kham suy nghĩ một lát, cuối cùng đứng dậy vái thật dài: "Một lời vàng ngọc, thụ giáo."

Từ Bằng Cử hiển nhiên không ngờ mình đức không cao vọng không nặng, không ngờ cũng người hành lễ với hắn, không khỏi hoảng sợ, tiếp theo thì mặt mày hớn hở, đắc ý dào dạt.

Một cái lễ vô tâm, âm soa dương thác thế nào lại khiến tiểu công gia có thêm mấy phần hảo cảm đối với Tần Kham. Bởi vì đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn có được một sự công nhận ngang hàng nhất ngoài thân phận ra.

"Nói đi, lúc trước ngươi rốt cuộc vì chuyện gì mà lại không có mắt như vậy, không ngờ đi đắc tội với con trai của tri phủ?" Trong mắt Từ Bằng Cử lấp lánh hào quang bát quái.

Vấn đề này hỏi cho Tần Kham nghẹn lời.

Từ lúc xuyên qua tới này, chuyện này tựa hồ thành án chưa giải quyết, đến bây giờ cũng không rõ mình rốt cuộc làm sao lại đắc tội với công tử của tri phủ, chuyện gì mà khiến vị tiền nhiệ kia làm ra hành động thiếu sáng suốt như vậy.

Tần Kham cười khổ nói: "Ta không biết..."

Từ Bằng Cử kinh ngạc nói: "Ngươi không biết?"

" Sau khi Treo cổ, rất nhiều chuyện đã quên, giống như đã là chuyện của kiếp trước vậy." Tần Kham nói nửa thật nửa giả.

"Vậy ngươi phải cẩn thận một chút, nha môn tri phủ cũng ở trong thành Thiệu Hưng, cẩn thận ngày nào đó lại chạp mặt với vị công tử tri phủ kia."

Tần Kham nói với vẻ chờ mong: "Nếu gặp phải thì tiểu công gia có đồng ý giúp ta chà đạp hắn không?"

Từ Bằng Cử ngửa mặt lên trời cười to: "Ha ha, nói đùa gì vậy, ta chỉ có ăn mấy con gà của ngươi thôi mà."

Người này tuyệt đối là con sói được nuôi dưỡng thuần thục, hơn nữa còn là chồn, ăn bao nhiêu gà cũng không thấy đủ.

Trì nhật giang sơn lệ, xuân phong hoa thảo hương.

Tần Kham và Đỗ Yên đi ở rìa sông đào bảo vệ thành ngoài thành Thiệu Hưng.

Bờ sông dương liễu lả lướt, dưới ánh nắng xuân ấm áp cỏ mọc xanh mượt, gió nhẹ thổi qua, cành liễu đón gió lắc lư, giống như bàn tay mềm của thiếu nữ đa tình, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt tình lang, buồn buồn, nhưng cũng rất thoải mái.

Tần Kham bị Đỗ Yên từ trong nha môn lôi ra, Tần Kham căn bản không muốn, Đỗ Yên chỉ cho hắn hai lựa chọn, là nguyện ý ngồi yên trong nha môn xử lý những công vụ vĩnh viễn cũng không xử lý xong, hay là nguyện ý ra ngoài sưởi nắng, hưởng thụ một ngày đẹp trời.

Tần Kham không phải thằng ngốc, rất nhanh đã làm ra lựa chọn sáng suốt.

Hắn vốn là người lười nhác, thiên kim của tri huyện cho hắn một cơ hội để lười thì sao có thể không vui vẻ nghe theo? Bà tám này tuy nói tính cách có chút điêu ngoa đáng đánh, có điều tốt xấu gì cũng là một mỹ nữ vóc dáng như người mẫu, đương nhiên so với công văn chồng chất như núi trên án thư thì nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Hôm nay bà tám chơi rất điên cuồng, bộ dạng rất cao hứng, thỉnh thoảng lại kêu oái oái dọa cho vịt bơi quay sông đào bảo vệ thành bỏ chạy, thỉn thoảng lại không để ý tới hình tượng bò lên cây hái quả, các nữ quyến và sĩ tử đi dạo ngoài thành nhìn bộ dạng điên điên khùng khùng của nàng ta, đều lộ ra ánh mắt khinh thường, hoặc là, mang theo nụ cười hâm mộ.

Tần Kham cười khổ đi sau lưng nàng ta, hắn cảm thấy mình hôm nay giống như dẫn theo một con khỉ ra ngoài làm xiếc, bất luận đi tới đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác. Cũng không biết vị đại tiểu thư này hôm nay uống phải thuốc gì, đi dạo vô cùng đơn giản không ngờ lại thấy vui đến vậy.

Vừa nhảy vừa cười Dọc theo bờ sông, chạy qua chạy lại một lúc, Đỗ Yên cuối cùng cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, khuôn mặt trắng nõn ửng đỏ, hơi thở hổn hển, cánh mũi và trán phủ kín mồ hôi, khóe miệng thì vẫn cong lên, vẽ ra nụ cười mỉm.

Tần Kham lúc này mới chú ý thấy, Đỗ Yên khi cười có hai cá má lúm rất xinh đẹp, nụ cười của nàng ta cũng rất tươi mát, rất sạch sẽ.

Khẽ vén váy, Đỗ Yên tùy ý ngồi trên đê, tay đỡ má lẳng lặng nhìn chăm chú nước sông đang chảy xuôi, lông mi dà run run.

Tần Kham lộ ra một nụ cười ôn nhu mà mình chưa từng phát hiện ra.

Nữ nhân này, điên lên thì giống như ma quỷ, khi im lặng thì lại giống như thiên sứ bị thương.

"Tần Kham, mau nhìn kìa! Diều! Diều!"

Vừa im lặng được một lát, Đỗ Yên bỗng nhiên chỉ lên trời rồi hưng phấn hét to.

Trên bầu trờ xanh thẳm, mấy con diều vẽ ưng vẽ yến lả lướt trong gió.

"Chúng ta đi thả diều đi!" Đỗ Yên nhìn Tần Kham với vẻ khẩn cầu.

Tần Kham nhún vai: "Chúng ta không có diều."

Đỗ Yên mím môi, đứng dậy, chạy đến trước mặt một hài đồng đang thả diều, nói nói mấy câu, lại lấy ra mấy văn tiền.

Hài đồng nhận tiền, không nó gì đưa dây diều cho nàng ta.

Đỗ Yên kéo dây diều, chạy như điên dọc bờ sông, vừa chạy vừa phát ra tiếng cười vui vẻ như tiếng chuông bạc.

Tần Kham bất đắc dĩ đành cười theo.

Không biết chạy bao lâu, Đỗ Yên cuối cùng cũng mệt, thở phì phò, ngồi xuống bờ đê, trong tay vẫn nắm chặt dây diều.

"Tần Kham, nó được làm đẹp quá, bay cũng rất cao." Đỗ Yên nhìn chăm chú con diều trên trời, lẩm bẩm như nói mê.

Tần Kham khẽ nhíu mày, hôm nay Đỗ Yên không bình thường, nàng ta rốt cuộc bị làm sao vậy?

"Đáng tiếc, bất kể nó bay bao xa, chủ nhân cầm dây diều chơi chán rồi, nó không thể không hạ xuống, bị chủ nhân mang về nhà, rồi lại bị nhốt trong phòng không có bầu trời."

Thanh âm của Đỗ Yên có chút run run, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ sầu oán, mắt hạnh si ngốc nhìn lên trời, không biết từ lúc nào đã có hai hàng lệ chảy xuống.

Tần Kham không biết vì sao tim như thắt lại, bởi vì vẻ sầu oán của nàng ta, bởi vì nước mắt của nàng ta, tim hắn bỗng dưng thấy đau.

"Đỗ cô nương, ngươi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"

Đỗ Yên không trả lời, vẫn chăm chú nhìn trời: "Nếu không có sợi dây này, nó nhất định sẽ vui hơn, bay xa hơn phải không?"

Nói xong Đỗ Yên bỗng nhiên vươn tay ra, giật đứt dây diều.

Con diều lắc lư mấy cá trên trời, một trận gió xuân thổi qua, con diều càng bay càng cao, chỉ còn lại một chấm đen nho nhỏ.

Đỗ Yên mỉm cười, lẩm bẩm: "Thanh phong như khả thác, chung cộng bạch vân phi. . ."

Đứng lên không chút chú ý tới hình tượng vỗ vỗ đất, Đỗ Yên khôi phục bộ dạng thoải mái, cười nói với Tần Kham: "Chơi mệt rồi, chúng ta về thành đi."

Tần Kham đành phải đứng dậy theo, vừa bước được nửa bước, Đỗ Yên bỗng nhiên gọi hắn lại.

"Tần Kham, đợi đã!"

"Làm sao vậy?"

Đỗ Yên cắn môi dưới, nhìn hắn chăm chú, hai người cách nhau chỉ và thước, ánh mắt của nàng ta lại giống như đang nhìn bờ đối diện của biển xanh, xa xôi mà đau buồn.

Đi đến trước mặt Tần Kham, hai người gần tới mức có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, Đỗ Yên bỗng nhiên nắm lấy vai Tần Kham, cúi đầu cắn mạnh vào vai hắn một cái.

Cắn thật sự rất mạnh, Tần Kham chỉ cảm thấy đầu vai đau nhói, nhưng lại cố nhịn, không tỏ thái độ gì.

Đỗ Yên sau khi cắn xong thì quay đầu chạy đi, cười khanh khách nói: "Không có gì, chỉ muốn cắn ngươi một cái thôi."

Trong nháy mắt Quay đầu, Tần Kham rõ ràng nhìn thấy, hai giọt nước mắt trong suốt đang nhỏ xuống, vỡ toang như băng châu, đông lại trong mùa xuân Giang Nam.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv