Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 310-2: Mượn binh phạt Minh (2)



Tần Kham không phải hạng tham ăn, hắn rất thiếu cảm giác an toàn, cho nên hai ngàn người phải dắt vào lưng quân mang theo chạy khắp nơi.

Nhìn Tần Kham và tướng cùng vào thành, ánh mắt Tháp Na nổi lên mấy phần hận.

Hai gã hán tử Mông Cổ còn lại cả giận nói: "Tháp Na, Hán nhân không có kẻ nào tốt cả, nhìn bộ dạng hòa thuận của chúng, làm gì có ý giải oan cho Đóa Nhan?"

Tháp Na cắn chặt răng, nói: "Chúng ta về bộ lạc! Minh đình rõ ràng đã khinh thường Đóa Nhan ta, cho rằng chúng ta thế yếu thì không làm gì được họ à?"

"Tháp Na, Đóa Nhan chúng ta làm như thế nào?"

"Trở về ta sẽ nó với Ngạch trực cách, chúng ta kết minh với Hỏa si, mượn binh, phạt Minh."

"Tháp Na không thể đâu! Hỏa si là ma quỷ, hắn sẽ không vô duyên vô cớ mà cho mượn binh, Đóa Nhan chúng ta nếu muốn mượn binh, phải trả giá rất lớn, Hỏa Si từng mấy lần sai sứ, thỉnh cầu ngươi làm thê tử thứ tám của hắn."

Tháp Na quết đoán nói: "Vậy ta sẽ làm thê tử thứ tám của hắn! Vì sự tôn nghiêm của bộ lạc Đóa Nhan, ta nguyện đem linh hồn làm lợi thế, đính hạ khế ước với ma quỷ."

Lúc Tần Kham và Lý Cảo ở trong thành Liêu Dương chén chú chén anh, Diệp Cận Tuyền ngoài thành lại phụng mệnh lệnh của Tần Kham, trăm người tiểu đội trăm người lặng lẽ ly khai doanh địa vừa dựng, đuổi theo Tháp Na.

Nữ nhân Mông Cổ có thể ngu một chút, có thể thiếu tâm nhãn một chút, nhưng Tần Kham thì không thể.

Trước mặt mọi người chọc thủng hành vi phạm tội của Lý Cảo, sỏa nữ nhân ngốc này không ngờ còn dám nghênh ngang dẫn hai tùy tùng về bộ lạc, thật sự là người không biết thì không sợ, dùng mông cũng có thể đoán được, sát thủ Lý Cảo phái ra đã ở giữa đường chờ Tháp Na.

Bảo hộ Tháp Na không có mục đích gì, người Lý Cảo muốn giết, chính là người Tần Kham phải bảo vệ, như vậy mà thôi. Ngáng chân nhau là nghĩa vụ cơ bản nhất giữa kẻ địch.

Tiệc Đón gió rất náo nhiệt, đương nhiên, có lẽ là hai ngàn quân sĩ Tần Kham dẫn theo mang đến tác dụng, Lý Cảo không thể không làm người cao thượng một hồi, dưới hành lang không mai phục đao phủ thủ, trên yến hội Lý Cảo kính một chén rượu đầu cũng bị Đinh Thuận vẻ mặt nịnh nọt đoạt trước uống, uống xong rồi thì không ngừng bồi tội. Nói cái gì tái ngoại nóng quá nên khác nước.

Lý Cảo ngây ra một lúc, sau đó mỉm cười, không vạch trần, tựa hồ để chứng tỏ tấm lòng, tự mình uống cạn chén thứ hai.

Tần Kham hung hăng mắng Đinh Thuận vài câu là không hiểu quy củ, trong mắt không có tôn ti, Đinh Thuận cười ha ha khom người lui ra.

Trong tiệc tiếng cười ròn dã, mấy vị danh kỹ không biết mời đến từ đâu như bước bay lượn qua lại giữa các quan viên, hồng tụ châm rượu cũng thêm thơm. Về phần mị nhãn hoặc trắng trợn hoặc lén lút ném về phía khâm sai đại nhân anh tuấn trẻ tuổi thì lại càng nhiều đếm không xuể, làm Tần Kham bận rộn tiếp nhận, chích hận không thể lắp trả lời tự động.

Chỉ nói phong nguyệt không luận quốc sự, đây là quan điểm cơ bản của yến hội.

Chuyện gặp Tháp Na Ngoài thành giống như bị mọi người quên đi, thậm chí căn bản như chưa từng phát sinh.

Không khí rất cổ quái. Tần Kham tựa hồ hồn nhiên không coi chuyện giết Đóa Nhan giả công quá nghiêm trọng, mà Lý Cảo cũng vẻ mặt bình tĩnh, vân đạm phong khinh.

Đều hiểu nhau quá rõ rồi, mấu chốt của sự việc đã không còn là có giết người Đóa Nhan hay không, mà là ngươi chết ta sống, nghĩ biện pháp giết chết đối phương mới là bổn ý, về phần cái gọi là đạo lý trắng đen, cái gọi là chứng cớ lời chứng, những thứ này không vội. Sau khi kẻ địch chết rồi có rất nhiều thời gian có thể để thu thập, không có chứng cớ cũng sẽ rất kỳ diệu biến có chứng cớ.

Yến hội chấm dứt khi Tần Kham tay ôm trán giả vờ say, khách và chủ đều vui.

Quan dịch Khâm sai an bài ở trong một tọa đạo quán gọi là Đạo Tể cung ở thành tây, Lý Cảo và các quan viên sau khi đưa Tần Kham vào đạo quan mới chắp tay cáo từ.

Lý Cảo vừa đi, Tần Kham liền bỗng nhiên tỉnh rượu, vừa mở mắt ra, Đinh Thuận đã vẻ mặt tươi cười cầm ly trà đặc tới.

"Đại nhân. Đạo quan này đã lục soát trong ngoài mấy lần rồi, không có mật thất ngầm, cũng không có cơ quan mai phục, đại nhân cứ yên tâm."

Tần Kham cười khổ nói: "Thân ở trong hang hổ hang sói, làm sao mà yên tâm được? Đinh Thuận, thám tử đã rải ra chưa?"

"Rải rồi, qua mấy ngày nữa, tin rằng mười tám đời tổ tông của Lý Cảo và quan lại trong thành đều sẽ bị Cẩm Y vệ chúng ta tra rõ ràng."

Tần Kham lắc đầu nói: "Đừng quá tự phụ, Lý Cảo là nhân vật lợi hại, tình báo của hắn sẽ không dễ dàng chúng ta chúng ta tra được đâu, nếu muốn đấu thắng bại với Lý Cảo, binh quyền là thứ mấu chốt nhất, đoạt được binh quyền của Lý Cảo, hắn chính là một con hổ không răng, mặc cho chúng ta nhào nặt."

"Đại nhân, Lý Cảo kinh doanh Liêu Đông nhiều năm, đoạt binh quyền của binh quyền chỉ sợ không dễ dàng đâu, mềm không được thì chúng ta dứt khoát chơi cứng đi, trực tiếp hạ lệnh cho tám ngàn huynh đệ dưới trướng vào thành đánh chiếm phủ Liêu Đông đô ti, đợi một đao chém chết Lý Cảo rồi tìm tội danh và chứng cớ về hắn là được."

Tần Kham bật cười nói: " thực sự dễ dàng như vậy, ta cần gì phải mỗi ngày vắt óc tính kế hắn? Đinh Thuận, trên đời không phải tất cả mọi chuyện đều có thể dùng bạo lực để giải quyết."

"Đại nhân, không thể phủ nhận, bạo lực có thể giải quyết được phần lớn mọi việc."

"Cũng đúng, có điều chuyện của Lý Cảo thuộc về bộ phận nhỏ còn lại, người ta là quan Tổng binh tay nắm mấy vạn binh, luận binh pháp thao lược thì bỏ xa ngươi mấy con phố, chủ ý ngươi có thể nghĩ đến hắn há có thể không biết?"

Đinh Thuận giận dữ nói: "Chẳng lẽ chúng ta thực sự không làm gì được người này ư?"

Tần Kham cười cười, ánh mắt ném về phương xa: "Có lẽ biện pháp là ở Đóa Nhan Vệ."

Đinh Thuận nghĩ nghĩ, tiếp theo như Phật Đà ngộ đạo: "Thuộc hạ minh bạch rồi, đại nhân dụ dỗ Tháp Na kia, sau đó ngủ với nàng ta, sau khi kết thành thân gia với Đóa Nhan, hai binh hợp nhất, uy bức Lý Cảo, không tin người này không chết."

Tần Kham không ngờ Đinh Thuận có thể nghĩ ra chủ ý như vậy, ngây ra một lúc rồi chậm rãi gật đầu nói: "Quả thật là ý kiến hay, làm như vậy trừ hơi có chút không biết xấu hổ ra, cơ bản không có sơ hở gì/..."

"Đại nhân cũng thấy kế này rất diệu à?"

Tần Kham vẻ mặt ôn hoà nói: "Đinh Thuận, ngươi chẳng lẽ không cảm thấy việc nam nữ rất thần thánh à? Để đạt được mục đích cá nhân mà dụ dỗ nữ nhân, ngươi coi ta là người gì vậy? Hai vị phu nhân nhà ta, có ai không phải là ta lâu ngày sinh tình mới ở cùng một chỗ?"

Đinh Thuận vội vàng nói: "Không cần quá lâu đâu, thật đấy, thuộc hạ lấy đầu bảo đảm, sau hai ba lần là có thể sinh tình."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv