Sau khi Tiếp quản đại quyền quân chính Nghĩa châu, Tần Kham vẫn giao trả lại quyền lực tri phủ Nghĩa châu cho Lưu Bình Quý, để hắn xử lý tất cả chính vụ dân sự lớn nhỏ của Nghĩa châu, mà hơn ba ngàn quan binh của Nghĩa châu vệ thì cùng đội nghi trượng của hắn hợp binh với nhau, như vậy, nghi trượng khâm sai đi theo Tần Kham liền phát triển tới quy mô hơn năm ngàn người.
Quan trường Nghĩa châu sau khi trải qua lần chỉnh đốn này, bãi quan, lưu đày, thậm chí bắt giam bỏ tù có ước chừng hơn hai mươi người, khoái mã tấu về Lại bộ triều đình, xin Lại bộ phái quan viên dự khuyết bổ sung, từ đó, sức khống chế của Lưu Bình Quý đối với phủ Nghĩa châu tăng lên không ít.
Tất cả đã an bài thỏa đáng, Tần Kham đã không còn hứng thú với Nghĩa châu, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm.
Trong không khí sáng sớm của Quan ngoại giống như xen lẫn bão cát, nghi trượng Năm ngàn người chậm rãi khởi hành, sau khi cáo biệt Lưu Bình Quý thì tiến thẳng về hướng bắc.
Lưu Bình Quý ra khỏi thành đưa tiễn, tiên tới hơn mười dặm vẫn không nỡ quay về, Tần Kham khuyên mấy lần hắn vẫn lưu luyến không rời.
Không phải lưu luyến đối với Tần Kham, mà là lưu luyến với con hắn.
Đúng vậy, Tần Kham vẫn mang theo con trai độc nhất của Lưu Bình Quý khởi hành, lời hứa của người trong quan trường là không đáng tin cậy, điểm này Tần Kham rất minh bạch, một quan văn mặc dù không nắm binh, nhưng hắn nếu muốn ở sau lưng Tần Kham giở trò thì thật sự dễ dàng dễ dàng, nên mang theo con hắn bên cạnh là an tâm nhất.
Thế là trong hai hàng nước mắt của Lưu Bình Quý, nghi trượng khâm sai rầm rộ mà đi, tiến về phía trước đầy hung hiểm.
trên lưng ngựa xóc nảy, Tần Kham một đường nhớ lại hai đề nghị mà Lưu Bình Quý nói với hắn.
Hai đề nghị này rất quan trọng, kết Đóa Nhan mà tru Lý Cảo, điều này vừa hay không mưu mà hợp với suy nghĩ của Tần Kham trước khi xuất quan, càng xác minh phán đoán của mình là chính xác, tuy nói Đóa Nhan tam vệ cũng không phải là thứ tốt lành gì, thường giả dạng quân đội của Thát Đát, Ngoã Lạt quân đội nhập Đại Minh giết người cướp của, nhưng nếu so sánh thì nội hoạn lớn hơn ngoại xâm, Lý Cảo không trừ, Liêu Đông không có ngày yên lành, mà Liêu Đông không yên, xâm phạm biên giới sẽ không ngừng, kết Đóa Nhan tru Lý Cảo là chính xác.
Về phần "Liêu Đông đô ti không có kẻ nào tốt", câu này càng diệu hơn, kìm lòng không đậu kìm lòng không đậu mà nghĩ đến đến một câu nói nổi danh kiếp trước là " trong huyện Hồng đồng không có người tốt."
Liêu Đông đô ti... rốt cuộc là tồn tại tà ác như thế nào?
Chẳng lẽ nha môn Đô Ti từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài đều thối nát hết sao? Tất cả tướng lãnh quan viên Nắm giữ toàn bộ đại quyền sinh sát của Liêu Đông nếu tập thể làm ác, đối với Liêu Đông chính là sức phá hoại không thể tưởng tượng tới thế nào? Rất khó tưởng tượng, Liêu Đông dưới sự ngang ngược của Lý Cảo mà lại không có phản quân, thực sự là không thể lý giải.
Đinh Thuận cưỡi ngựa cách Tần Kham vài thước, vẻ mặt hắn có chút đắc ý.
Mai phục tru sát Tiền Hiến hoàn thành rất hoàn mỹ, Tần đại nhân nói, sẽ ghi việc này vào quân công, sau khi trở lại kinh sư sẽ tấu xin bệ hạ phong thưởng.
Có này phần quân công này, chuyến đi tới Liêu Đông đối với Đinh Thuận mà nói càng tràn ngập chờ mong hơn, nếu chuyến này lại lập thêm mấy công lao nữa, sau khi trở về ít nhất chắc cũng lên tới Nam trấn phủ ti thiêm sự đi nhỉ?
Về phần phong tước, Đinh Thuận cũng chưa từng nghĩ tới, Đại Minh ban tước thực sự rất keo kiệt, trừ mấy vị lão soái khai quốc và mấy vị đại nhân vật có công Tĩnh Nan tòng long ra, Đại Minh hơn trăm năm qua phong tước cực ít, ngược lại lịch đại đế vương rảnh rỗi lại đi tìm cớ lột bỏ mấy tước vị, loại đời đời con cháu tương truyền này đối với đế vương mà nói thì không phải thứ tốt gì, nó không giống như chức quan, cho dù làm không xứng chức, triều đình nuôi mình ngươi thì cũng được, nhưng cái thứ tước vị này còn phải nuôi cả nhà người đời này sang đời khác, hơn nữa phàm là người được phong tước đều là nhân vật rất có phân lượng và uy tín trong quân đội hoặc là triều đình, làm đế vương không thể không kiêng kị, đế vương sợ nhất chính là loại tước vị có uy tín đi theo cứ truyền từ đời này sang đời khác, thậm chí càng truyền càng thịnh..
Nhìn trộm Tần Kham, Đinh Thuận tâm niệm khẽ động.
Lần này đại nhân thi triển thủ đoạn lôi đình tru Tiền Hiến, tiếp nhận Nghĩa châu vệ, tiếp theo sắp thu thập quan Tổng binh Liêu Đông Lý Cảo, trấn an Đóa Nhan tam vệ đang ngo ngoe muốn động, hung hiểm và dữ dội trong đây không nói đến hắn, nếu chuyện này làm tốt, sau khi đại nhân về kinh liệu có được bệ hạ phá lệ phong tước hay không? Tiêu trừ xâm phạm biên giới, thanh lý môn hộ, hai kiện công lao này cũng không nhỏ, bệ hạ và đại nhân có giao tình thâm hậu như vậy, lại có công lao rất lớn này trước mặt, tựa hồ phong cho đại nhân một tước vị cũng là điều nê làm. ... Đinh Thuận càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn, điều mà hắn hiện tại đang đắn đo là, phong bá hay là phong hầu thì thích hợp hơn.
Đinh Thuận đang ở trên lưng ngựa bỗng nhiên duỗi thẳng người, phân biệt phương hướng rồi vội vàng nói: "Tần soái, chúng ta đi lầm đường rồi."
" Đi lầm đường gì cơ? Ngươi cảm thấy nên đi đường nào?" Tần Kham tựa cười mà như không phải cười liếc hắn, vẻ mặt rất lười biếng.
Đinh Thuận chỉ về phía đông: "Tần soái, chúng ta nên đi theo hướng đông chứ, nơi đó mới là phương hướng của Liêu Dương, phủ Liêu Đông đô ti chính là ở Liêu Dương."
Tần Kham cười nói: "Ta nếu cứ muốn kiên trì đi về hướng bắc thi sao?"
Đinh Thuận ngẩn ra: "Tần soái làm vậy là sao?"
Tần Kham cũng từ trên lưng ngựa ngồi thẳng dậy, ánh mắt ném về phía hướng bắc xa xôi: "Mục tiêu kế tiếp, Nghiễm Ninh trung truân vệ!"
Đinh Thuận cả kinh nói: "Tần soái còn muốn thu cả Nghiêm Ninh vệ?"
"Có phải là cưới vợ đâu, sao phải kinh ngạc như vậy?" Tần Kham lườm hắn một cái rồi nói tiếp: "Phủ Liêu Dương chính là phúc địa của Liêu Đông đô ti, dưới trướng Lý Cảo đóng quân hơn vạn, mấy ngàn người chúng ta chạy đến Liêu Dương thì nắm được mấy phần thắng? Lợi thế Trong tay càng nhiều, ta mới có thể phóng tay chơi với hắn một cuộc, trước mắt mà nói, chúng ta đang trong quá trình thu thập lợi thế."
Đinh Thuận lập tức minh bạch toàn bộ ý đồ chiến lược của Tần Kham đối với Liêu Đông, không khỏi cười khổ nói: "Tần soái, không phải thuộc hạ hắt bát nước lạnh cho ngài đâu, nếu muốn thu tướng sĩ c Nghiêm Ninh trung truân vệ, một chiêu ngài dùng ở Nghĩa châu không dễ thực hiện đâu."
"Làm việc làm người cứ lặp lại là rất vô vị, thu Nghĩa châu vệ ta dùng âm mưu quỷ kế, thu Nghiêm Ninh vệ ta tất nhiên không thể dùng phương pháp tương tự, Tần Kham là loại người có thể tùy tiện để người ta nhìn thấu à?"
"Đại nhân tính dùng biện pháp gì?"
Tần Kham lạnh lùng cười, mặt nhìn về phương xa, nói: "Xảo thủ không thành thì đoạt công khai, năm ngàn người bao vây Nghiêm Ninh vệ, ta lại lấy ra thánh chỉ, Nghiêm Ninh vệ Chỉ huy sứ nếu như không nghe theo, thì công vào giết cho hắn một mảnh giáp cũng chẳng còn."
Năm ngày sau, Nghiêm Ninh trung truân vệ mạc danh kỳ diệu bị nghi trượng khâm sai phụng hoàng mệnh tuần tra Liêu Đông bao vây.
Hành động rất vô lý, khâm sai tay giơ cao đoàn long hoàng kỳ, nghi bài tiết trượng không thiếu thứ gì, quan binh của đội nghi trượng thì tinh thần sục sôi, đằng đằng sát khí, càng làm người ta kinh hoàng là, hai khẩu pháo tinh xảo vừa nhìn đã biết là hỏa pháo Phật Lãng Cơ được đẩy ra trước cửa đại doanh vệ sở, nòng pháo tỏa ra ánh sáng lạnh, nhắm thẳng vào soái trướng của Chỉ huy sứ trong vệ sở.
Chẳng ai ngờ rằng Tần Kham lại làm ra chuyện bố láo như vậy, khâm sai cho dù muốn thanh trừng địa phương, vậy trước tiên cũng phải thông báo, cho dù trong lòng đầy sát ý, theo quy củ vẫn phải cười tủm tỉm chào hỏi nhau đã, rồi thử văn hoặc võ, cuối cùng mới là hai bên thi triển cơ mưu và cùng thi triển thần thông.
Tên gia hỏa họ Tần này từ đâu thò ra vậy? Chẳng chào hỏi ai đã phái binh bao vây vệ sở, rất có ý một lời không hợp thì máu chảy năm bước, làm người ta ngay cả phòng bị cơ bản nhất cũng chưa kịp bố trí, ai ngờ được khâm sai thay thiên tử tử Liêu Đông chẳng nó chẳng rằng bao vây đối tượng tuần sát?
Rất nằm ngoài dự kiến của người ta!
Nghiêm Ninh trung truân vệ Chỉ huy sứ ở trong soái trướng tay chân lạnh ngắt, ngồi phỗng ra như cọc gỗ, hai mắt vô thần nghe tiếng hét cực kỳ kiêu ngạo của Đinh Thuận ngoài vệ sở.
"Phụng lệnh của Tần Kham Tần đại nhân, khâm sai thay thiên tử thú Liêu Đông: quan giá của Khâm sai đã tới Nghiêm Ninh trung truân vệ, vệ Chỉ huy sứ Ngụy Dương may ra nghênh giá, cũng tập kết tướng sĩ toàn vệ, khâm sai đại nhân muốn thay thiên tử khao thưởng chư tướng sĩ!"
Hô hào ba lượt, trong soái trướng vẫn không hề có động tĩnh, tướng sĩ vệ sở không rõ tình huống, dưới mệnh lệnh của Thiên hộ âm thầm tập kết, nhưng lại cũng không dám manh động.
Bốn phía tinh kỳ như rừng, đón gió phần phật, nghi trượng khâm sai mài đao soàn soạt, ngo ngoe sắp động, ngoài vệ sở một đám tướng sĩ Nghiêm Ninh vệ vẻ mặt kinh nghi, do dự đi tới đi lui. Đợi chừng một nén hương, soái trướng vẫn không có động tĩnh, Tần Kham ngồi trên lưng ngựa hơi nhíu mày.
Đinh Thuận vẫn đang quan sát sắc mặt của Tần Kham, thấy hắn có chút không kiên nhẫn, Đinh Thuận lập tức mang theo sát ý hướng về soái trướng quát to: "Khâm sai đại nhân đợi đã nửa canh giờ rồi, Ngụy Chỉ huy sứ sao dám chậm trễ tiếp đãi khâm sai? Chẳng lẽ ngươi đã không tuân vương hóa của Đại Minh, muốn ủng binh tự lập sao? Ta Ta đếm tới mười, sau tiếng thứ mười mà không ra, bắn tan vệ sở của ngươi! Một!"
Trong soái trướng Vệ sở, Ngụy Dương vẻ mặt thống khổ, hai tay ôm mặt, nước mắt từng giọt chảy xuống qua kẽ tay, bi phẫn mà đau thương thì thào: "... Bố láo ép người quá đi."