Các Quan lại kinh nghi bất định thấp giọng thảo luận suy đoán, Tần Kham thì sửa sang lại xiêm y, từ tửu lâu đi ra.
Vương Tùng Linh tiến lên nói: "Tần đại nhân. Quân sĩ nói Tiền Hiến tạo phản. Hạ quan cho rằng việc này không đáng tin, xin đại nhân suy xét."
Tần Kham gật gật đầu: "Tiền Chỉ huy sứ xuất thân tướng môn, nhiều đời trung thành, nếu nói hắn tạo phản, bản quan cũng không tin, các vị đại nhân cứ bình tĩnh, chờ chân tướng rõ ràng đã..."
Nói xong Tần Kham sầm mặt với quân sĩ báo tin, trầm giọng nói: "Chuyện rốt cuộc là như thế nào, ngươi đi thăm dò thêm rồi trở về báo cáo thật chi tiết."
"Vâng."
Nghe thấy Tần Kham nói như vậy, sắc mặt Vương Tùng Linh mới tốt hơn một chút, kỳ thật hắn đối với Tiền Hiến cũng rất phản cảm, mấy năm nay cách làm việc của Tiền Hiến đã khiến mâu thuẫn giữa văn quan võ tướng Nghĩa châu càng sâu, cơ hồ thế bất lưỡng lập, nhưng mà phản cảm thì phản cảm. Trong mắt khâm sai, văn quan võ tướng Nghĩa châu là một thể, nếu Tiền Hiến quả thực tạo phản, đám quan văn bọn họ chắc cũng không thoát được trách nhiệm.
Vương Tùng Linh không quên, Tần Kham trừ danh hiệu "Khâm sai" này ra, bản thân còn là Cẩm Y vệ Chỉ huy sứ, Cẩm Y vệ là làm gì? Chuyên trị những kẻ không phục vương triều Đại Minh. Nếu Tiền Hiến tạo phản, Tần Kham sẽ bỏ qua cho quan văn thành Nghĩa châu sao?
Các Quan văn tụ tập trước cửa Hồng Tân lâu, không ai dám rời khỏi, vẻ mặt rất khó coi, mọi người cũng không là hạng ngu xuẩn. Cũng nghĩ được giống như Vương Tùng Linh, nếu như Tiền Hiến tạo phản là thật, chỉ sợ các quan văn Nghĩa châu cũng không thể sống yên.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của các quan lại lại bắt đầu trở nên cổ quái.
Tri phủ Lưu Bình Quý vừa từ lầu hai ngã xuống đất, ngất xỉu tại chỗ, được đưa về phủ, quan đứng đầu một phủ hôn mê bất tỉnh, tướng đứng đầu một vệ thì tự dưng cử binh tạo phản, cộng thêm một cú đẩy cố như mà như vô tình vừa rồi của khâm sai đại nhân ở trên lầu.
Hương vị âm mưu đậm quá.
Khi mỗi người đang mang tâm tư riêng, bất tri bất giác đã nửa canh giờ qua đi, mấy thớt khoái mã chạy như bay tới, mà cùng đi với bọn họ còn có một phó Thiên hộ và hai ba bách hộ của Nghĩa châu vệ, trong tay trên ngựa còn mang theo một cái bọc máu chảy đầm đìa, bên trong bọc là đầu của Chỉ huy sứ Tiền Hiến.
Phó Thiên hộ và các bách hộ đều có chung một cách nói, cuối cùng khiến quan lại lớn nhỏ của phủ Nghĩa châu tuyệt vọng.
Tiền Hiến nghe nói triều đình muốn xóa bỏ Nghĩa châu vệ, hơn nữa xưa nay không hợp với tri phủ Nghĩa châu Lưu Bình Quý, lòng mang oán hận, thế là sinh ra lòng làm phản, từ đó kích động tướng sĩ vệ sở công thành, muốn phá thành trì Nghĩa châu giết hết quan lại, rồi báo với triều đình là Thát tử phạm biên, như vậy triều đình sẽ công nhận Nghĩa châu không yên, Nghĩa châu vệ không thể xoá bỏ, Chỉ huy sứ cùng với đám võ tướng vệ sở tiền đồ hơn phân nửa có thể giữ được.
Các quan binh Nghĩa châu vệ vốn không muốn làm ra chuyện tru diệt cửu tộc này, có điều Tiền Hiến dùng oai của Chỉ huy sứ mạnh mẽ hạ lệnh, các quan binh không dám không theo, may mắn có tham tướng Tôn Anh của dũng sĩ doanh nghi trượng khâm sai đóng quân cách đó không xa phát hiện manh mối, lãnh binh bình diệt trận phản loạn này, Tiền Hiến bị thị vệ khâm sai Diệp Cận Tuyền chém đầu bên trong loạn quân, quan binh Nghĩa châu vệ vốn không có ý chí chiến đấu, sau khi Tiền Hiến chết thì đều từ bỏ chống cự. . .
Trước mặt các quan lại, phó Thiên hộ và các bách hộ lời chứng nhất trí, mọi người nghe mà hít một hơi lạnh.
hay cho Tiền Hiến, quả thực vô pháp vô thiên!
Giết hết quan lại Nghĩa châu, ai còn biết chân tướng của thành Nghĩa châu? Còn không phải là tùy ý để Tiền Hiến trong tấu chương nói hưu nói vượn, vừa giết được các quan văn xưa nay không hợp với hắn, vừa lập công lớn bảo vệ thành Nghĩa châu không rơi vào tay Thát tử, Nghĩa châu vệ cũng không cần phải xóa bỏ, hay cho kế một cục đá hạ ba con!
Đám quan lại cố nén sự sợ hãi, đều chỉ vào cái đầu máu chảy đầm đìa của Tiền Hiến mà lớn tiếng quát mắng không ngừng.
Trong tiếng mắng chửi, khâm sai đại nhân Tần Kham vẻ mặt lạnh lùng đứng dậy.
"Không ngờ Nghĩa châu nho nhỏ lại thối nát tới mức này, bản quan phụng hoàng mệnh tuần tra Liêu Đông, đại ác như vậy sao có thể không xử lý? Việc làm phản nghịch như vậy sao có thể không tra? Hoạ từ trong nhà, biên trấn không tĩnh, Đại Minh sao có thể an?"
Các quan lại trong lòng trầm xuống, kinh nghi nhìn Tần Kham.
Tần Kham mặt hướng về phía kinh sư rồi chắp tay, nói: "Bản quan trước khi đi nhận phó thác của bệ hạ và triều đình, lệnh cho bản quan tuần tra Liêu Đông, đêm nay Nghĩa châu vệ Chỉ huy sứ Tiền Hiến tạo phản làm loạn, tri phủ Lưu Bình Quý hôn mê bất tỉnh, Nghĩa châu như rắn mất đầu, bản quan bất tài, nhưng đành nắm quyền điều động văn võ quan Liêu Đông, bắt đầu từ lúc này chính thức tiếp quản Nghĩa châu, chư vị đại nhân tạm thời vẫn ai làm chức nấy, không cần phải hoang mang, Cẩm Y vệ dưới trướng bản quan sau khi điều tra rõ ràng tất cả, chư vị là trong hay đục, là trắng hay đen, bản quan sẽ có định luận."
Đồng tri Vương Tùng Linh vẻ mặt nghiêm lại, còn chưa kịp nói gì thì đã nghe Tần Kham cao giọng quát to: "Dương Chí Dũng!"
"Có." Dương Chí Dũng nghiêm nghị ôm quyền.
"Truyền lệnh của bản quan, phái binh tiến đóng nha môn tri phủ Nghĩa châu, quan binh Nghĩa châu vệ đóng ở ngoài thành, dũng sĩ doanh tiếp quản phòng thành Nghĩa châu."
"Vâng."
Lập kế hoạch Một ngày một đêm, cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch.
Trong mấy câu nói, Tần Kham đã thuận lý thành chương tiếp quản quân chính sự vụ Nghĩa châu, quan lại lớn nhỏ sắc mặt khó coi, chỉ có điều lý do của Tần Kham vô cùng chính đáng, Tiền Hiến lãnh binh làm loạn cũng là sự thật, Nghĩa châu nho nhỏ mà xảy ra loại chuyện này, bảo triều đình làm sao còn tin được văn quan võ tướng của Nghĩa châu?
Dương Chí Dũng dẫn các thiếu niên binh lĩnh mệnh mà đi, đồng tri Vương Tùng Linh lại thủy chung cảm thấy loạn đêm nay rất không bình thường, giống như tất cả đã được tính toán trước, trong lòng lờ mờ có chút nghi vấn, há miệng định lên tiếng thì thấy Tần Kham mỉm cười nhìn hắn, sát khí trong mắt chợt lóe rồi biến mất.
Vương Tùng Linh rùng mình một cái, bỗng nhiên minh bạch tất cả, thế là đành ngậm chặt miệng, không dám nói một câu.
Nghĩa châu đã bị Tần Kham tiếp quản hoàn toàn, trong thành không biết từ lúc nào có thêm một số người lạ, những người này mặc áo vải, vẻ mặt thậm thụt dò xét chung quanh, đến buổi chiều thì lại có một số hán tử đi vào hành dinh của khâm sai, không lâu sau lại đi ra.
Các tiểu lại hạ cấp thì không rõ, nhưng mấy vị tri huyện và đồng tri của Nghĩa châu thì nghe nói đến việc này đều biến sắc.
Những bố y hán tử này chắc là mật thám Cẩm Y vệ trong truyền thuyết, thành Nghĩa châu trải qua một phen thanh tẩy này, quan lại lớn nhỏ không biết có bao nhiêu người gặp xui, bao nhiêu người bị bãi quan, những năm này chẳng phân biệt nội địa hay biên trấn, gốc gác người làm quan thế nào? Ai từng làm những chuyện mờ ám? Khâm sai đại nhân vận dụng Cẩm Y vệ tra một cái, ai trắng ai đen, việc nào việc nấy liền rõ ràng, xử trí quan viên Nghĩa châu như thế nào, chỉ trong một ý niệm của Tần Kham.
Mấy vị quan viên treo chức vụ giám sát ngự sử lòng đầy căm phẫn định viết cáo trạng khâm sai Tần Kham ở Nghĩa châu làm trái chức trách, ngang ngược thiện quyền, nhưng sau khi nghe được tin tức vô số cẩm y mật thám vào thành Nghĩa châu, các quan viên ngây ra hồi lâu, ai nấy đành bỏ bút thở dài, không cam lòng nhưng đành đốt đi bản tấu chương vừa viết xong không lâu.
Thời tiết Nghĩa châu thay đổi rồi, quyền chủ động đã không còn nằm trong tay các quan viên, trong sớm chiều đã lọt hết vào tay Tần Kham, đây là sự thật không thể không thừa nhận.
Nội viện nha môn Tri phủ, Lưu Bình Quý đầu quấn băng, mặt trái sưng vù, hữu khí vô lực nằm trên giường rên rỉ.
Tần Kham ngồi ở đầu giường vẻ mặt đồng tình nhìn hắn.
"Lưu tri phủ chịu khổ rồi,, đêm đó tình thế quá mức nguy cấp, mọi người đều hoảng loạn, có điều khí tiết của Tri phủ đại nhân thực sự làm bản quan phải kính nể, Nghĩa châu còn chưa bị tặc binh công phá, đại nhân đã lòng đầy trung nghĩa nhảy lầu tuẫn quốc, thật sự bản quan kính phục sát đất, tuy rằng khiêu chỉ là nhảy từ lầu hai, hiềm hơi thấp một chút, nhưng tâm ý thì vẫn được.
mặt Lưu Bình Quý run run mấy cá, gian nan quay đầu nhìn hắn: "Xin hỏi khâm sai đại nhân, tấu chương ngươi đưa tới kinh sư triều đình là viết như vậy à?"
"Đương nhiên rồi, bản quan cố ý dùng bút nặng mực đậm tiến cử đại nhân khí tiết đáng khen, thà chết chứ không chịu làm tù binh, có thể nói là điển phạm của quan văn Đại Minh ta, tin rằng Lại bộ triều đình rất nhanh sẽ đề bạt Tri phủ đại nhân."
Sắc mặt Lưu Bình Quý lập tức hết trắng lại đỏ, giống như giận mà lại giống như mừng, biến ảo khó lường.
Tốt, có phần công lao này báo tới triều đình, cừu hận gì cũng bỏ qua.
Thở dài, Lưu Bình Quý nhìn Tần Kham, buồn bã nói: ". . . Là ngươi đẩy ta xuống."
"Khụ khụ khụ. . ." Tần Kham đành phải lớn tiếng ho khan, vừa họ vừa chột dạ quay đi.
"Lưu đại nhân ngã bị thương nên nhất định là đầu óc chưa bình thường, ngươi là nhảy lầu tuẫn quốc. . ."
Lưu Bình Quý ngữ khí u oán nhưng bướng bỉnh: "Không, là ngươi hạ độc thủ đẩy ta xuống."