Minh Triều Ngụy Quân Tử

Chương 142: Trẻ già đều không bắt nạt



Bác sát Đánh nhau là truyền thống quang vinh của quan trường Đại Minh, là một quang cảnh độc đáo nhất trong mấy ngàn năm của Trung Quốc.

Sau khi phát giác mình cũng có tư cách động quyền cước, Tần Kham yêu quang cảnh này muốn chết luôn, thì ra tư vị của khoái ý ân thù tuyệt vời như vậy, chẳng trách các quan văn thích dùng quyền cước để phân định chân lý.

Trên quảng trường Đông cung, theo một trọng quyền của một cái đánh ra, Quang lộc tự khanh Ngả Phác bị đánh cho lảo đảo, sau đó hét lên một tiếng và ngã gục, trên thượng lập tức f một mảng yên tĩnh, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mãi lâu sau không nói gì. Một trọng quyền này của Tần Kham dường như không chỉ đánh vào mặt Ngả Phác, cũng đồng thời đánh vào mặt mấy chục quan văn, đánh cho mọi người trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn ngây đơ.

Quan võ đánh quan văn, tuyệt đối là tội nặng, truyền ra ngoài các ngôn quan ngự sử dùng nước miếng thôi cũng có thể làm Tần Kham chết đuối rồi.

Nhưng mà Thái tử Chu Hậu Chiếu vào lúc rất thỏa đáng nói ra một câu cũng rất thỏa đáng, những lời này đã chặn kín đường lên tiếng phê phán của mọi người.

Đổi góc độ, người đọc sách đánh người đọc sách, tính chất của chuyện sẽ khác đi, chuyện như vậy tất cả mọi người ở đây đều trải qua, vì sự bất đồng chính kiến nào đó, vì phe phái của mình, vì không thể cho ai tranh lợi ích của mình, có ai không mắng chửi người ta? Có ai chưa từng động thủ?

Có lòng muốn truy cứu, nhưng mà Ngả Phác Ngả đại nhân lúc trước tự mình từng nói, hắn không phải là dùng quyền thế ép người, mà là dùng thân phận người đọc sách thân phận Tần Kham, như vậy Tần Kham cũng là người đọc sách nếu phản kích thì tựa hồ... Không có gì là không phải cả.

Mọi người đang do dự, đang cân nhắc đen trắng đúng sai của sự việc thì trong quan viên ở đây, có mấy người có giao hảo với Ngả Phác hoặc quan viên đồng niên đồng bảng với Ngả Phác bắt đầu trao đổi ánh mắt.

Thái tử điện hạ Đơn thuần vô tội rất hợp thời bổ sung một câu.

"Các ngươi đánh nhau bản cung không xen vào, nhưng không thể lấy nhiều khinh ít. Làm như vậy thì có chút không hậu đạo, bản cung cũng nhìn không vừa mắt."

Mấy vị quan viên Rục rịch định quần ẩu Tần Kham lập tức từ bỏ chủ ý này, buồn bã đứng yên không nói gì.

Tần Kham quay đầu cảm kích nhìn Chu Hậu Chiếu một cái, Chu Hậu Chiếu lặng lẽ nhếch mép cười với hắn, mắt thì lại hướng sang nơi khác, giống như hắn chỉ thực sự là một người bàng quan không liên quan gì.

Thật không biết nên vui mừng hay là nên lo lắng, Chu Hậu Chiếu có vẻ như đang có xu thế phát triển theo phương hướng hắc thiếu niên.

Thái tử Chu Hậu Chiếu lên tiếng. Mọi người tất nhiên không dám vây công, có mấy quan viên trẻ tuổi đã sắn tay áo, định đánh tay đôi với Tần Kham. Vừa bước ra một bước thì lại vội vàng rụt chân về.

Chỉ thấy Tần Kham mỉm cười, trong tay cầm vỏ đao của Tú Xuân đao. Tay như bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt ve vỏ đao làm bằng da cá mập, trong nụ cười lộ sát khí, giống như Đông Phương Bất Bại đang thêu hoa trên Hắc Mộc nhai, bộ dạng đó khiến người ta run rẩy sợ hãi.

Trong sự Trầm mặc giằng co, Tần Kham thản nhiên mở miệng: "Ta xuất thân bần hàn thô bỉ, các ngươi không nên tìm tới cửa lãnh giáo học vấn gì cả, dụng ý của các vị đại nhân mọi người trong lòng biết rõ, ta chính là trị thủ đông cung, thân phụng hoàng mệnh, không có thời gian dây dưa với các ngươi. Nếu thực sự muốn bàn học vấn với ta, có thể, vẫn là cách nói vừa rồi, một lời năm ngàn lượng, một chữ một vạn kim. Đừng mắng ta vũ nhục tư văn, mọi người để tay lên ngực tự hỏi, rốt cuộc là ai đang vũ nhục tư văn."

Những lời này khiến mọi người á khẩu không trả lời được, lời nói của Tần Kham mặc dù không điểm thấu, nhưng đã lờ mờ nói ra mấy phần tâm tư của mọi người, còn nói rõ hơn nữa thì chính là trực tiếp xé rách da mặt. Dưới sự chột dạ, trong nhất thời không ngờ không ai nói ra câu gì.

Không biết qua bao lâu, Quang lộc tự khanh Ngả Phác bị Tần Kham một quyền đánh bại dưới sự nâng đỡ của các đồng nghiệp lảo đảo đứng dậy, má trái hắn sưng to, răng rụng mất một cái, miệng chảy đầy máu, hết sức oán độc nhìn chằm chằm Tần Kham.

"Hay, một lời năm ngàn lượng chứ gì? Lão phu giờ trở về lệnh cho hạ nhân mang bạc đến, bất tài bất tài, sẽ bỏ một vạn lượng mua hai câu của ngươi, trước mặt đồng nghiệp trong triều, lão phu muốn ước lượng học vấn của ngươi, hai câu! Nếu lời của ngươi là vô vật, lão phu muốn ngươi phải quỳ gối trước cửa Thừa Thiên thừa nhận mình chính là lừa đời lấy tiếng, ngươi có dám hay không?"

Một quyền đó của Tần Kham đã kích phát lửa giận của Ngả Phác, hắn quyết định chơi tới cùng với Tần Kham rồi.

Chu Hậu Chiếu vừa nghe không ngờ thực sự có người nguyện bỏ một vạn lượng, không khỏi có chút lo lắng nhìn Tần Kham, nhưng muốn thiên vị cũng không tìm ra lý do.

Ai ngờ Tần Kham nghe vậy vui sướng không thôi, vội vàng chắp tay: "Ngả đại nhân quả thực hào phóng như vậy ư?"

"Đương nhiên!"

"Hạ quan đa tạ trước, một vạn lượng, hai câu, thành giao! Hạ quan ở đây chờ đại nhân về nhà lấy bạc."

Ngả Phác cả người run run chỉ vào Tần Kham: "Tốt, thằng nhãi ranh, ngươi chờ đó."

Ngả Phác hung hăng phất tay áo, xoay người bỏ đi, vừa bước được hai bước thì trong đầu tự dưng hiện ra nụ cười âm hiểm trên mặt Tần Kham vào sát na hắn quay đi đó, cước bộ Ngả Phác khựng lại, mồ hôi lạnh sau lưng lập tức túa ra.

Ác độc quá! Nguy hiểm thật! Thằng nhãi ranh này sớm đã lập bẫy chờ hắn rồi, thiếu chút nữa thì dính bẫy của hắn.

Xoay người rầm rập chạy lại, Ngả Phác chỉ vào Tần Kham vừa sợ vừa giận nói: "Ngươi, ngươi ngươi. . . Khá lắm ác tặc, lão phu không có một vạn lượng! Tuyệt đối không có! Lão phu chỉ ăn gạo bổng lộc hàng năm của triều đình, một năm mấy trăm lượng bạc nuôi sống già trẻ cả nhà, lấy đâu ra một vạn lương mua hai câu vớ vẩn của ngươi? Việc này thôi, ngươi chớ có hòng hãm hại lão phu!"

Vẻ mặt Tần Kham lập tức trở nên thất vọng: "Ngả đại nhân, ngươi sao có thể nói mà không giữ lời?"

Ngả Phác cười lạnh: "Ta nếu bỏ ra một vạn lượng, ngươi tất sẽ ra lệnh cho Cẩm Y vệ tới lục soát nhà ta, trị ta tội tham ô, có đúng hay không? Lão phu tuyệt đối sẽ không mắc lừa ngươi đâu."

Mấy chục quan viên trên Quảng trường nghe vậy lập tức cũng toát mồ hôi lạnh, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nghĩ mà sợ không thôi, thì ra tên gia hỏa họ Tần này không ngờ có chủ ý này, quá âm hiểm.

Làm quan, hơn nữa làm kinh quan, ai mà không có mấy món thu nhập mờ ám? Biếu than biếu đá biếu lửa Bao năm qua đã tính là hợp lý hợp pháp, còn có hàng năm môn sinh, quan địa phương các nơi đều mang đồ tới hiếu kính, rồi các cửa hàng kinh sư hiếu kính, quan lại thuộc hạ trong nha môn đưa tới hiếu kính, kẻ nào tham một chút thì động chút tay trên sổ sách nha môn, trực tiếp tham ô bạc trong quốc khố.

Đại Minh quan không chịu được tra xét, không tra được, vừa tra sẽ có chuyện, mấy chục quan viên trên quảng trường này tất nhiên chẳng ai sạch sẽ gì cho cam.

Ánh mắt nhìn Tần Kham của Mọi người đã thay đổi.

Bộ dạng Rõ ràng rất vô hại rất tư văn, vì sao tâm địa ác độc nham hiểm như vậy? Nếu Ngả Phác thực sự về nhà cầm bạc tới, chỉ sợ không phải mua được hai câu của Tần Kham, mà là phán thư (lệnh bắt) của Đại Lý tự.

Tần Kham thấy Ngả Phác đã hạ quyết tâm tuyệt đối sẽ không mắc mưu. Không khỏi thở dài buồn bã, vịt đã vào nồi rồi không ngờ lại để nó bay mất, đúng là con vịt không có tiết tháo.

Đảo mắt nhìn, đôi mắt tội ác liền quan sát mấy chục quan văn trên quảng trường, các quan văn bị nhìn đều thần sắc e ngại, động tác rất đều nhịp cùng lui về phía sau một bước.

Chắp tay, Tần Kham cười ôn hòa với mọi người. Lộ ra hàm răng trắng bóng, trong gió lạnh trở nên đặc biệt sáng.

"Các vị đại nhân còn có ai muốn mua một câu của ta không? Một lời năm ngàn lượng, thật ra đúng là cái giá nhảy lầu tự thiến, với ai cũng vậy, mua bán công bình. . ."

Nói còn chưa dứt lời, mọi người đều quay đầ bỏ đi, để lại những tiếng mắng chửi.

" Tiểu nhân Hèn hạ!"

" Cực kỳ Âm hiểm."

"Phì!"

Trong thoáng chốc, các quan viên trên quảng trường tốp năm tốp ba ly khai, Tần Kham rất không phúc hậu hô to sau lưng họ: "Các vị đại nhân, có thể hạ giá mà, một lời ba ngàn lượng cũng không phải là không thể thương lượng, mọi người đềulà người đọc sách, tính toán chi li chuyện tiền nong là cái gì, không khỏi quá tục rồi."

Không có ai để ý đến hắn, người trên quảng trường đã tản đi sạch, gió lạnh thổi qua, trên nền đá quảng trường chỉ còn lại một bãi nước mũi. Đó là nước mũi của mấy chục vị quan văn trong mấy canh giờ chịu gió lạnh chảy xuống.

Chu Hậu Chiếu tiến lên vỗ vỗ vai hắn, không nói đã cười, cười tới nghiêng ngả.

"Thống khoái! Tần Kham, ngươi rất xấu xa.."

Tần Kham chắp tay vái Chu Hậu Chiếu, nói: "Đa tạ điện hạ vừa rồi đã lên tiếng giải vai."

"Ta vừa rồi không nhắc nhở ngươi, chẳng lẽ ngươi cũng quên ngươi đã được khôi phục công danh tú tài rồi ư?"

"Thần có tội, thần là võ quan, cả ngày ở chung với đám thô lỗ, thực sự quên mất chuyện là lúc này đã là tú tài."

Chu Hậu Chiếu cười hì hì, có chút tiếc nuối chép chép miệng: "Đáng tiếc ngươi vừa rồi diễn không tốt, để Ngả Phác từ trên mặt ngươi nhìn ra manh mối, Nếu không hắn nếu thực sự từ trong nhà đưa đến một vạn lượng bạc, ngươi trị hắn tội tham ô, chẳng phải càng náo nhiệt hơn ư? Đáng tiếc quá."

"Thần là cố ý để lộ manh mối..."

Chu Hậu Chiếu mở to hai mắt: "Vì sao?"

Tần Kham cười khổ, né trán không đáp.

Kinh sư đã bị những tấm lưới quan hệ lợi ích bao trùm tầng tầng lớp lớp, nếu thực sự vì thống khoái nhất thời mà lập bẫy bắt Ngả Phác, không biết sẽ kéo ra bao nhiêu thế lực quyền quý, đắc tội với bao nhiêu quý nhân quan to, Tần Kham chỉ là Thiên hộ nho nhỏ, hắn không dám làm như thế, ít nhất thì trước mắt không dám.

Tần Kham nhiều lắm cũng chỉ là thỉnh thoảng không biết xấu hổ thôi, chứ không muốn làm một cây gậy chọc cứt, quá kinh tởm.

Trường phong ba trên quảng trường Đông cung kết thúc, các quan văn muốn giẫm lên đầu Tần Kham mà nổi danh đụng phải đinh, phẫn nộ vô công mà về.

Không ngoài dự kiến, thanh danh của Tần Kham trong tập đoàn quan văn đã xấu xa tới đỉnh điểm, các quan văn phẫn nộ mà về này ở khắp nơi mắng chửi Tần Kham bướng bỉnh bất tuân, ngạo mạn vô lễ, dưới mắt không còn ai, tất cả từ xấu xa nhất đều bị bọn họ dùng trên người Tần Kham, thanh danh của Tần Kham trong bất tri bất giác đã bị những cái miệng của đám quan văn này nói cho thối hoắc, cơ hồ là tới mức ai nghe thấy cũng phải bịt mũi.

Không để họ giẫm lên là đại nghịch bất đạo, một tiểu tú tài tư lịch nông cạn phải thành thật nằm xuống đất, để những quan văn có tư lịch cao này giẫm đi lên trên, bọn họ đi lên rồi, tiểu tú tài mới có ngày cất đầu giận, giờ các quan văn đều già rồi, trí sĩ hồi hương, tiểu tú tài mới có cơ hội ngồi ở vị trí của bọn họ.

Đây chính là logic của tập đoàn quan văn, đây chính là quy tắc trò chơi của bọn họ, người không tuân thủ quy tắc sẽ bị loại.

Tần Kham đã phá hủy quy tắc của bọn họ, hắn biết, mình đã bị tập đoàn quan văn bài trừ ra ngoài, bi phẫn, lại bất đắc dĩ, nhưng đây là sự thật.

Màn đêm buông xuống, điện Ngân An đông cung đèn đuốc sáng trưng.

Lưu Cẩn quỳ gối cạnh chân Chu Hậu Chiếu, vừa bóp chân cho hắn vừa sầu mi khổ kiểm kể khổ với Thái tử điện hạ.

"Điện hạ, ánh mắt Tần Thiên hộ nhìn lão nô mấy ngày nay lạ lắm, lão nô, lão nô bị hắn làm cho sợ tới mức tâm thần không yên..."

Chu Hậu Chiếu thờ ơ nói: "Người ta nhìn ngươi mấy cái thì có sao? Ngươi hiếm lạ lắm à? Người khác không thể nhìn ngươi à?"

"Không phải, điện hạ à, ánh mắt đó của Tần Thiên hộ thực sự khiến cho người ta trong lòng sợ hãi, hắn còn kéo tay lão nô nói những lời thấm thía, vẻ mặt rất thành khẩn."

"Hắn nói cái gì?"

"Hắn nói, Lưu công công phải cố gắng, học bản sự hại người nhiều vào, thù của ta hoàn toàn dựa vào ngươi giúp ta báo trong tương lai. Điện hạ, ngài cứu lão nô đi, hắn có phải điên rồi hay không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv