Kinh sư đã vào mùa đông.
Bất tri bất giác, Tần Kham đã tới thời đại này được một năm.
Lúc trước là thư sinh nghèo túng của Tần trang Sơn Âm, hiện giờ đã làm Thiên hộ, phú quý đường hoàng, dần dần đến gần trung tâm thống trị của thời đại này, dần dần lại ở trong cố đô phồn hoa lộng lẫy này bộc lộ tài năng, đi cho tới một bước này hắn chỉ tốn có một năm.
Không dễ dàng kỳ thật cũng rất dễ dàng, có đôi khi ngẫm lại đều cảm thấy như đang nằm mơ, hi lý hồ đồ nghiêng ngả lảo đảo đi tới như vậy, giống như sau lưng có một đôi tay vô hình, bất kể hắn có nguyện ý hay không, đôi tay này vẫn mãnh liệt bá đạo kéo hắn đi về phía trước, bò lên trên, sau một năm nhớ lại giấc mộng cả đời làm phú ông gia kia, bất giác có chút nực cười.
Kiếp trước là một người chỉ lo thân mình, hiển nhiên nguyên tắc xử thế của loại người này ở thời đại này là không thể thực hiện được, bất luận nghèo hay giàu, chỉ muốn chỉ lo thân mình vĩnh viễn sẽ trầm luân trong thế giới này, thế đạo như vậy không thể cho phép chỉ lo thân mình, hoặc là liều mạng đi lên trên, hoặc là chết.
Mấy ngày liền mưa dầm không ngớt, nước của sông đào bảo vệ thành kinh sư đã lên tới hơn hai thước, Công bộ điều phái hơn ba ngàn tượng hộ một ngày một đêm lấy bùn lắng, củng cố đê, trong trời đông lạnh giá rét, các tượng hộ lạnh tới chân tay tê cóng, nhưng lại không dám nói gì, hơn trăm người để tay trần nhảy vào trong sông, qua không đến hai nén hương lại cả người run rẩy lên bờ, vội vàng uống một chén canh gừng, ôm lấy cánh tay đang run, hơn trăm người khác lại nhảy xuống sông tiếp tục làm việc, vòng đi vòng lại.
Vạn vật như chó rơm.
Khi Tần Kham cưỡi ngựa đi ngang qua Triêu Dương môn vào thành, không khỏi nhìn những hán tử khổ cực này với vẻ thương xót. Thở dài, xuống ngựa vào thành, phía sau là hơn mười thuộc hạ Cẩm Y vệ khênh kiệu đi theo.
Đinh Thuận đã tìm một tòa nhà ở ngoại ô kinh sư, tòa nhà rất lớn, bốn phòng, chiếm hơn mười mẫu, bên trong có hoa viên giả sơn. Nội viện thậm chí còn có một hồ nước, trên mặt nước xây thuỷ tạ lương đình, phong cảnh rất u nhã thanh tĩnh.
Tần Kham lần này là dẫn Đỗ Yên ra khỏi thành xem tòa nhà này. Đỗ Yên vừa vào đa thích nó, vẻ mặt rất khoa trương, hưng phấn tới nói năng lộn xộn. Dùng tốc độ nhanh nhất xem đại khái từ ngoài vào trong, Đỗ Yên quả thực mừng rỡ như điên, nắm chặt lấy tay áo Tần Kham, nhìn hắn với vẻ vạn phần chờ mong, vẻ mặt tựa như một con chó đi lạc rất đáng thương.
Tần Kham biết, nữ nhân lộ ra loại vẻ mặt này, tiếp theo chắc là nam nhân trả tiền, nếu không nam nhân này ngày sau khẳng định không được sống yên, nếu là lão bà thân mang võ công thì kết cục của nam nhân này càng thê lương hơn.
Tòa nhà chào giá năm ngàn lượng. Trong thành kinh sư Tấc đất tấc vàng nếu muốn dùng năm ngàn lượng mua được một tòa nhà to và đầy đủ như vậy thì không khác gì người si nói mộng, may mắn là tòa nhà này mặc dù nằm ở ngoại ô nhưng cũng không xa, hơn nữa cho dù ở ngoại ô thì giá cũng rất hợp lý.
Bởi vì chủ nhân tiền nhiệm của nó từng là quan viên kinh sư. Về sau phạm tội phải vào chiếu ngục của Cẩm Y vệ, cả nhà bị lưu đày sung quân, tòa nhà này cũng bị Hộ bộ tiếp thu sung công, Đinh Thuận ngầm đút hai trăm lượng bạc cho chủ sự Hộ bộ, chủ sự lập tức vỗ bàn, bán ngay căn nhà của phạm quan với giá năm ngàn lượng bạc.
Tòa nhà không cần phải sửa sang gì. Nhân phẩm của chủ nhân Tiền nhiệm có lẽ không ra gì, nhưng thẩm mỹ thì xem ra vẫn rất không tồi, ít nhất cũng hơn mạnh hơn Tần Kham, vô luận lầu các đình đài, hay là sương phòng hành lang, không gì không tinh trí, tinh xảo tới mức khiến Tần Kham không nhịn được muốn tát cho chủ sự Hộ bộ đó ấy cái, một tòa nhà đẹp như vậy mà bán với giá năm ngàn lượng, tuyệt đối thuộc loại người làm xói mòn tài sản quốc hữu. Những nghĩ tới người được lợi là mình, Tần Kham lại quyết định tha thứ cho hắn.
Khát vọng và hưng phấn của Nữ nhân đối với nhà mới tuyệt đối lớn hơn so với nam nhân, cho dù nam nhân này chỉ là mua nhà second hand. Đỗ Yên trên đường đi từ trong kiệu líu ríu nói không cho Tần Kham yên, chủ mẫu Tần gia đã đắm chìm trong sự bài trí và bố cục của nhà mới tới không thể tự kềm chế, một lúc thì nói mua một chục hai chục hạ nhân mới xứng với tòa nhà này, lúc thì lại nói muốn xin quan viên của Khâm thiên giám thay đổi phong thuỷ một chút, chủ nhân tiền nhiệm phạm sự, rất rõ ràng phong thuỷ của tòa nhà này có vấn đề, rất là xui, tuyệt đối không thể để Tần gia vạ lây.
Tòa nhà nhìn thấy thì cảm thấy mỹ mãn, còn lại chính là chuẩn bị vào ở, Tần Kham và Đỗ Yên lúc này mới trở về thành.
Sự hưng phấn của Đỗ Yên hiển nhiên vẫn chưa hết, dọc theo đường đi vẫn không ngừng nói tíu tít. Tần Kham câu được câu không đáp lại, việc này hắn thực sự không chõ miệng vào được, trừ móc tiền ra mua, bố trí nhà mới như thế nào không phải việc của hắn.
Đoàn người đi qua sông đào bảo vệ thành vào Triêu Dương môn trở về thành, thuộc hạ dắt ngựa cho hắn chậm rãi đi, Tần Kham thì không nhanh không chậm đi cạnh cỗ kiệu, hôm nay đều là thường phục xuất hành, nhân số mặc dù đông nhưng không gây chú ý.
Ngoài thành so với nội thành thì náo nhiệt hơn, nhưng cũng lộn xộng hơn nhiều, không có chợ cố định, các thương hành tiểu phiến dùng vải rải ra đất, bên trên bày bán, có thể nói là rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có. Nha dịch rất ít khi đuổi, người bày hàng cũng tự giác, một chỗ nhiều lắm chỉ bày một hai canh giờ liền chủ động dọn hài, đổi chỗ khác bày bán.
Không thể không nói, tình vị của người cổ đại so với kiếp trước thì mạnh hơn nhiều, ít nhất cũng không có trật tự hung thần ác sát xua đuổi khiến các tiểu phiến phải chạy đầy đường, trông như bọn cướp đường xuống núi.
Đoàn người Tần Kham đi rất nhàn nhã, Đỗ Yên ngồi bên trong kiệu thỉnh thoảng lại không an phận vén rèm, tò mò nhìn thương phẩm khiến nàng ta cảm thấy hứng thú ven đường, thấy hợp ý liền vươn tay ra chỉ chỉ, Tần Kham mỉm cười đi tới mua.
Phía trước có một cỗ kiệu quan nóc xanh đi tới, trước kiệu treo nghi bài "tránh đường", hai bên kiệu là hộ viện và gia phó, trông rất khoa trương.
Tần Kham ra lệnh cho thuộc hạ lui sang một bên, để cỗ kiệu đối diện đi qua.
Vào sát na hai bên giao nhau, bất ngờ đột sinh.
Trên con đường người qua lại đông đúc, không biết từ đâu phóng ra mấy mũi ám tiễn, một mũi trong đó sượt qua mặt Tần Kham, mục tiêu của ám tiễn không phải hắn mà là cỗ kiệu quan đối diện.
Phập phập phập.
Mấy mũi ám tiễn bắn trúng vách gỗ của kiệu, ngập tới hơn nửa, có thể thấy được lực đạo của người kéo cung lớn cỡ nào.
Bốn gã hộ viện bên cạnh kiệu quan kinh hãi, đều nâng kiệu lên, rút đao ngưng thần đề phòng. Người đi đường đi cạnh kiệu quan cũng sợ tới mức hét lên, bốn phía là một mảng hỗn loạn, tay kéo chân đạp, người bị thương vô số.
Hai má Tần Kham đau rút, mũi ám tiễn đó chỉ suýt nữa thôi là trúng vào cổ họng hắn, tuy rằng nhìn ra được mục tiêu của thích khách không phải hắn, nhưng trong lòng Tần Kham vẫn không nhịn được mà bốc lửa giận.
Ở Minh triều, điều kiện tất yếu để làm quan là dung mạo tuấn tú, nói đơn giản, Tần Kham còn phải nhờ vào khuôn mặt này để kiếm cơm, tên nào mà lớn gan thế, thiếu chút nữa đã hủy đi tiền đồ của hắn.
"Vương bát đản! Các ngươi, chia ra một nửa bảo vệ phu nhân, một nửa còn lại thì đi bắt tên thích khách đáng chém ngàn đao đó cho ta." Tần Kham xanh mặt, chỉ vào hơn mười tên thuộc hạ hạ lệnh.
"Vâng!"
Thuộc hạ tuân mệnh, đều rút đao ra khỏi vỏ, Cẩm Y vệ so với mấy hộ viện bên cạnh cỗ kiệu quan còn gấu hơn, chẳng nói chẳng rằng đá cho người đang hoang mang chạy qua đường ngã sấp, quát to: "Cẩm Y vệ làm việc! Không ai được phép cản trở, tránh hết qua một bên cho lão tử."
Tần Kham nhíu mày, vừa định khai triển một chút giáo dục tố chất Lấy đức phục người" với đám quê mùa này thì tình thế đã xảy ra biến hóa.
Ám tiễn Vừa rồi không thu được hiệu quả, trên lầu các trà tứ bên đường, mười mấy hán tử áo đen che mặt nhảy xuống, mỗi người trong tay cầm một thanh phác đao sáng như tuyết, sau khi hạ xuống đất thì lăn một vòng, ánh đao phô thiên cái địa bổ tới kiệu quan.
Bốn gã hộ viện đứng cạnh kiệu quan trong hiệp đã kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống chết ngắc.
Cuối cùng kiệu quan liền trở thành mục tiêu công kích của các thích khách.
Nhìn ra được những thích khách này hạ quyết tâm muốn giết người trong kiệu quan, cũng không biết có cừu hận lớn thế nào với người bên trong kiệu, không ngờ bày ra tư thế không chết không ngừng.
Tần Kham đang do dự xem có nên giúp hay không thì thấy hai gã thích khách che mặt mắt lộ hàn quang, cương đao nhoáng lên một cái đánh tới hắn và mấy tên thuộc hạ, hiển nhiên đám gia hỏa này đã coi Tần Kham là coi Tần Kham là là cùng bọn với người trong kiệu quan.
Tần Kham lắp bắp kinh hãi, trong lòng không khỏi bi phẫn vạn phần, thế đạo kiểu gì vậy? Ta chỉ là tiện đường đi ngang qua mục tiêu đuổi giết của các ngươi thôi mà?
"Các ngươi mắt mù rồi à! Bên kia mới là..." Tần Kham chỉ vào kiệu quan, còn chưa nói hết thì ánh đao sáng như tuyết đã bổ tới đầu hắn.
Thời khắc Nguy cấp, một đạo thân ảnh linh hoạt như gió lướt qua, keng keng hai tiếng, hai gã thích khách giết tới Tần Kham cương đao trong tay rơi xuống đất, tiếp theo thì hai tiếng kêu đau đớn vang lên, thích khách ngã xuống đất.
"Tướng công, ngươi không bị thương chứ?" Đỗ Yên lo lắng nhìn Tần Kham.
Tần Kham không khỏi vui mừng quá đỗi, vẫn là cưới được lão bà có võ công tốt hơn, chẳng những chân, thời khắc mấu chốt còn có thể giữ mạng.
Nguy cơ đã qua, trong mắt Tần Kham lại bốc lên lửa giận, chỉ vào kiệu quan nói: "Yên nhi, đi giúp tướng công bắt cái đám kia."
Quay đầu quát hơn mười tên thuộc hạ: "Các ngươi cũng lên."
Thích khách thấy đột nhiên mọc ra hàng cứng, nhoáng cái đã đánh ngã hai gã đồng bọn thì ánh mắt cũng có chút kinh sợ, Đỗ Yên như hổ cái xuống núi xông tới, mấy tên thích khách cắn răng vung đao xông lên, lại một hiệp, căn bản không nhìn rõ Đỗ Yên có động tác thế nào, thích khách đã ngã xuống đất không dậy nổi.
Đám thích khách Còn lại kinh hãi, sau khi ngơ ngác nhìn nhau thì huýt sáo rồi quay đầu chạy xa.
"Trói toàn bộ đám thích khách đã ngã lại mang về Thiên hộ sở, còn nữa..." Tần Kham chỉ vào kiệu quan đang dựng giữa đường, lạnh lùng nói: "Vén rèm kiệu lên, ta muốn xem bên trong rốt cuộc là ai, không ngờ để nhiều thích khách như vậy người trước ngã xuống, người sau tiến lên ám sát, thế này phải khiến người ta hận cỡ nào."
Thuộc hạ còn chưa nhúc nhích thì vèn kiệu đã được vén lên, trong kiệu một người đang ngồi ngay ngắn, mặc quan bào nhị phẩm, khuôn mặt gầy mà đoan chính, dưới cằm là một chòm râu bạc không gió tự lay.
"Ha ha, được người ta hận chứng tỏ lão phu làm quan không vô ích. Lão phu Lại bộ thượng thư, Mã Văn Thăng."