Khảo sát một vòng địa điểm quay, cả hai đều ghi vào giấy note những điểm cần phải thay đổi. Khai máy vừa xong, cả hai liền đem ý kiến của bản thân nói cho thầy Quách biết. Thầy cũng đồng tình với đề xuất, nhanh chóng nói cho hậu kì sửa đổi để đẩy nhanh tiến độ quay cảnh đầu tiên.
Lưu Quân Hạo và Nghiêm Tư Nhuệ là song nam chủ, cho nên ngày khai máy sẽ quay cảnh của hai người trước để lấy may mắn cho các cảnh sau.
Cảnh quay đầu của Lưu Quân Hạo khá nhàn, anh chỉ việc ngồi ở xe và nhìn ra ngoài cửa sổ theo dõi Nghiêm Tư Nhuệ chạy ở bên ngoài.
Cảnh quay kết thúc khá thuận lợi, chỉ có Nghiêm Tư Nhuệ là mệt thở không ra hơi. Dưới cái nắng điên đầu này, anh có thể chạy hơn chục lần ở ngoài trời, liên tục lên xuống bậc thang thì cũng quá mức trâu bò luôn rồi. Thầy Quách vừa hô cắt, anh cũng chính thức gục ngã, ngồi bệt xuống tại vị trí cảnh quay mà thở dốc.
"Thầy Quách, diễn viên chính của thầy bị dị ứng tia cực tím thầy cũng biết rõ. Không ngờ ngày đầu đã chọn cảnh chạy ngoài trời, thầy quả thực là âm thầm mưu sát người ta mà." Lưu Quân Hạo ngoài mặt thì cười như đang đùa, nhưng giọng nói lại mang đậm sự khó chịu khó che giấu.
Quách Kính Thanh cười cười: "Sớm cũng quay, muộn cũng phải quay. Cho nên tôi cho quay ngày đầu luôn, về sau sẽ không phải khổ."
"Về sau còn cảnh như thế, tôi trực tiếp kéo thầy Quách cùng chạy chung." Lưu Quân Hạo cười nói.
Quách Kính Thanh muốn nói thêm, người đã chạy đi xa về phía của Nghiêm Tư Nhuệ.
"Nghiêm lão sư, bộ dạng của anh bây giờ thảm thật đó. Không khác nào mèo hoang bị ướt sủng, đáng thương kinh khủng." Lưu Quân Hạo vừa đi đến vừa nói, giọng điệu đậm chất gợi đòn "Đưa tay cho tôi, tôi giúp anh bước lên."
Cậu giơ tay ra.
"Không cần, tôi tự mình đứng lên được." Nghiêm Tư Nhuệ từ chối sự giúp đỡ, tự thân đứng lên.
Tay của Lưu Quân Hạo trơ vơ giữa không trung.
Động tác của Nghiêm Tư Nhuệ khá chật vật, xoay người tìm chỗ trèo, anh không cẩn thận lại khiến tay trúng vào cạnh thép mà chảy máu. Kiềm nén không phát ra tiếng kêu, anh vội che giấu đi vết thương mà leo cao thêm vài bậc.
Lưu Quân Hạo ở trên bị ánh nắng chiếu đến rát da, lòng anh càng lo lắng hơn, anh tìm cách hối thúc "Nghiêm lão sư, anh còn không mau leo lên thì tôi sẽ cùng mọi người về khách sạn trước đó."
"Vậy thì về trước đi." Nghiêm Tư Nhuệ nói lớn.
Tốt nhất là cậu nên về trước, nếu không để cậu thấy được vết thương thì sẽ lớn chuyện hơn thôi.
"Anh quát tôi?" Lưu Quân Hạo hỏi lại.
Nghiêm Tư Nhuệ không trả lời.
Anh tưởng rằng làm thế thì cậu sẽ giận dỗi mà bỏ đi, nhưng giây sau thì đã thấy cậu nhảy xuống chỗ của anh với gương mặt hầm hầm.
"Sao.. sao lại xuống đây? Không phải em sẽ đi về sao? Em mau đi lên đi, mặc kệ tôi." Nghiêm Tư Nhuệ gấp gáp, hai tay chấp sau lưng che giấu.
Lưu Quân Hạo nghênh ngang tiến tới, thanh âm trầm vang lên: "Tôi không thích về nữa, anh kêu tôi về thì tôi sẽ làm trái ý của anh."
Nghiêm Tư Nhuệ: "...."
"Có thể đừng vô lý thế không?"
"Tôi chính là vô lý thế đó, anh làm gì tôi?"
Lưu Quân Hạo nói một câu, chân lại tiến thêm một bước dồn nén Nghiêm Tư Nhuệ về phía sau.
"Em lại làm gì?"
Lưu Quân Hạo không trả lời, không động tác dư thừa mà vác Nghiêm Tư Nhuệ lên vai. Cậu mặc kệ anh kháng cự, cậu cưỡng chế đem người leo lên khỏi khu vực diễn, bước dài đi ra xe.
"Lưu Quân Hạo, em bỏ tôi xuống." Nghiêm Tư Nhuệ đánh nhẹ vào vai cậu "Em không sợ người ta sẽ chụp được hình ha? Chúng ta sẽ lên hotsearch luôn đó, Lưu Quân Hạo."
"Nghiêm lão sư, anh không la thì sẽ không ai phát hiện ra chúng ta đâu." Lưu Quân Hạo nói.
Cậu mở cửa xe.
Cậu đem Nghiêm Tư Nhuệ đặt vào vị trí ghế lái phụ, cẩn thận thắt cả dây an toàn vào. Sau đó, cậu vòng qua ghế lái, ngồi vào khởi động xe.
"Nghiêm lão sư, anh muốn ăn món pháp hay là món trung? Chúng ta đi ăn trước, sau đó về khách sạn nhận phòng."
"Tôi muốn về khách sạn trước."
"Anh lại muốn bỏ bữa à?"
Nghiêm Tư Nhuệ quay sang, nhìn chằm chằm vào người bên cạnh "Cả người tôi đều đầy mồ hôi, em không cho tôi cơ hội thay đồ à? Em nghĩ tôi có thể ăn ngon miệng hay sao?"
"Vậy về khách sạn." Lưu Quân Hạo đánh tay lái, chuyển hướng xe về khách sạn mà thầy Quách đã gửi trước đó cho cậu vài ngày.
Nghiêm Tư Nhuệ ngồi trên xe, che giấu tay vẫn còn đang chảy máu. Cậu phải nhanh chóng xử lý vết thương, không thôi sẽ nhiễm trùng mất.
- -------------
Spoil: chap sau là Tư Nhuệ tới công chuyện