Nghiêm Tư Nhuệ trốn trong nhà thêm hai ngày, cậu suy nghĩ lại toàn bộ vấn đề. Nếu đã về đây hoạt động, cậu chắc chắn phải thường xuyên đụng trúng Quân Hạo. Dù không có lịch trình chung, nhưng cậu cảm thấy Quân Hạo sẽ vẫn chạy đến gặp cậu ở bất cứ nơi nào. Cho nên, nếu muốn không khó xử, cậu vẫn nên tìm cách để cả hai có thể gặp nhau trong sự tự nhiên nhiều hơn mà kẻ đi đường Tây, người về đất Bắc.
"Tiểu Nghiêm."
Nghiêm Tư Nhuệ nghe tiếng gọi thì giật mình quay lại, cậu mỉm cười rạng rỡ với người kia.
"Thầy Quách."
Quách Kính Thanh ôm chầm lấy Nghiêm Tư Nhuệ, ông hỏi "Em ngẩn người làm gì vậy?"
"Em suy nghĩ về kịch bản, chắc là thất thần xíu thôi ấy mà." Nghiêm Tư Nhuệ mỉm cười, lịch sự kéo ghế cho Quách Kính Thanh "Thầy Quách, thầy ngồi xuống trước đi."
Quách Kính Thanh ngồi xuống.
Ông nhìn kịch bản, sau đó lại nhìn Nghiêm Tư Nhuệ, trong ánh mắt không che giấu được kinh ngạc và hiếu kì. Ông nói "Tiểu Nghiêm, thầy không ngờ em lại nhận bộ phim này nha."
Nghiêm Tư Nhuệ chậm rãi ngồi xuống.
"Em cũng không ngờ tới mình sẽ nhận."
"Em nói vậy là sao? Lẽ nào, kịch bản này là em bị ép buộc nhận ha?" Quách Kính Thanh có chút ngờ nghệch, ông hỏi lại.
"Có thể nói là như thế, kịch bản này là có kim chủ đứng sau chỉ đích danh em nhận." Nghiêm Tư Nhuệ thành thật trả lời.
Quách Kính Thanh cau mày.
"Tiểu Nghiêm, em là học trò của thầy. Em đáng ra nên nhớ rõ, nghề của chúng ta kỵ nhất là ép buộc nhận kịch bản." Quách Kính Thanh có chút không hài lòng, ông trầm giọng "Nếu em không có tâm trong kịch bản này, em chắc chắn không thể diễn ra được tâm lý của nhân vật em nhận."
Nghiêm Tư Nhuệ thở dài.
Cậu không trả lời ngay, cậu hiểu tâm trạng và sự lo lắng của thầy Quách dành cho cậu. Thầy Quách là giảng viên diễn xuất mà cậu kính trọng, là vị giảng viên dẫn dắt cho cậu trong suốt những năm theo học ở Bắc Điện. Thầy Quách vô cùng kính nghiệp, thái độ làm việc cũng rất nghiêm khắc nên yêu cầu các học trò của thầy cũng phải thật sự yêu thích ngành diễn. Việc thầy Quách nổi giận khi nghe cậu nói, vai diễn này là do cậu bị ép nhận là điều hiển nhiên sẽ xảy ra mà thôi. May là thầy chưa dùng gậy đánh, nếu không khi đó cậu chạy cũng không được.
"Ban đầu em là bị ép, nhưng sau khi xem kịch bản thì em nghĩ em làm được." Nghiêm Tư Nhuệ chậm rãi giải thích "Em nghĩ, em có thể hiểu được nhân vật này 8 phần."
Quách Kính Thanh hơi đâm chiêu.
"Tại sao em chắc chắn như vậy?"
Nghiêm Tư Nhuệ lắc đầu "Em cũng không nói rõ được, em chỉ cảm thấy là nhân vật này với em có tính cách khá tương đồng nên sinh ra cảm giác khá thân thuộc."
"Em chắc không?"
Nghiêm Tư Nhuệ gật đầu khẳng định.
"Vậy thì tốt, thầy mong chờ vào biểu hiện của em trong ngày khai máy chính thức." Quách Kính Thanh mỉm cười, vỗ nhẹ vai Nghiêm Tư Nhuệ một cái. Ông uống một ngụm trà, sau đó đặt xuống bàn, ông đột nhiên nhớ đến một vấn đề khác "Tiểu Nghiêm, thật ra thầy còn một việc muốn hỏi em về dàn diễn viên lần này."
"Dạ?" Nghiêm Tư Nhuệ nghiêng đầu khó hiểu, cậu không biết thầy có chuyện gì mà sắc mặt lại tỏ ra nghiêm trọng như thế.
"Bạn diễn nam lần này, em và cậu ta có phải đã thương lượng trước không? Em nhận vai vì lý do ép buộc, sau đó yêu thích thì thầy có thể hiểu được đó. Nhưng mà,... người kia thầy thật sự không nghĩ ra được lý do nào."
"Thầy Quách, người kia mà thầy nói là ai vậy ạ?"
"Em không biết à?"
Nghiêm Tư Nhuệ cau mày, cậu lắc đầu.
"Em chỉ xem qua kịch bản của phim, còn chưa xem sẽ diễn với ai nữa." Anh thành thật trả lời.
"Aiz, vậy thì lạ thật đó." Quách Kính Thanh càng lúc càng thắc mắc, ông lại lần nữa nói tiếp "Thầy còn tưởng em mời cậu ta nhận vai."
"Em thật sự tò mò." Sự hiếu kì của Nghiêm Tư Nhuệ nổi lên "Thầy có thể cho em hỏi tên người bạn sẽ diễn cùng em không a~"
"Người này với em rất thân thiết, em và cậu ấy đều lặn biệt tâm trong suốt 3 năm đó." Quách Kính Thanh không che giấu "Cậu ấy là..."
Cốc.. cốc... cốc...
Tiếng gõ cửa chen ngang cuộc trò chuyện, Quách Kính Thanh không nói tiếp mà nói vọng ra bên ngoài "Mời vào..."
Cạch~
Cửa mở ra... thiếu niên bước vào ăn mặc kín đáo, che chắn hết gương mặt của cậu.
"Thầy Quách." Thiếu niên cúi chào.
Nghiêm Tư Nhuệ lùi ra phía sau, anh cảm thấy bản thân chắc chắn điên rồi. Sao lại cảm thấy vóc dáng người kia, giọng nói của người kia đều giống Quân Hạo vậy? Lẽ nào, cậu bị sợ hãi và căng thẳng quá độ rồi sao?
Quách Kính Thanh sững người một lúc, sau đó phản ứng lại. Ông niềm nở đi đến khoác vài người mới, kéo đến trước mặt Nghiêm Tư Nhuệ, để hai người đối diện nhau.
"Tiểu Nghiêm, bạn của cháu tới rồi nè."
Nghiêm Tư Nhuệ ngờ vực đứng dậy, mùi nước hoa của người này càng giống với Quân Hạo.
"Chào cậu, lần đầu hợp tác. Hi vọng chúng ta sẽ có thể hòa thuận và ăn ý diễn." Cậu chào hỏi.
"Không phải lần đầu." Người kia vừa nói, vừa gỡ bỏ những thứ đang che chắn "Tư Nhuệ, hợp tác vui vẻ nhé. Mong anh chỉ giáo em nhiều hơn."
"Sao... sao em lại." Nghiêm Tư Nhuệ kinh hãi tột độ, anh cảm thấy máu huyết sắp chảy ngược.
Lưu Quân Hạo đang đứng trước mặt cậu.
Còn chưa kịp phản ứng lại, Lưu Quân Hạo đã trực tiếp ôm lấy Nghiêm Tư Nhuệ, anh thầm đắc ý vô cùng "Tư Nhuệ, sau này chỉ giáo nhiều hơn."
Quách Kính Thanh nhìn thấy cảnh tượng này, không cảm thấy kì quái mà còn rất vui vẻ. Tốt thật, cả hai đều là người chung nhóm. Chắc chắn sẽ hiểu tính cách nhau, diễn xuất dễ dàng ăn ý và tạo hiệu ứng hóa học bùng nổ cho xem.