Nhà của Yan có điều muốn nói: ừm... tui sẽ chuyển cảnh của truyện về 3 năm tiếp theo nha, đợi khi hai người gặp lại thì mới dần phát hiện việc của quá khứ đã trải qua những gì nhen.
...****************...
Sân bay Bắc Kinh 2026...
Lưu Quân Hạo vừa từ chuyến bay Pháp trở về Bắc Kinh, cậu đi đến tham dự tuần lễ thời trang. Trợ lý của cậu có việc cần xử lý với đối tác, nên sẽ đi về sau cậu hai ngày. Cho nên, hiện tại cậu phải tự thân đứng đợi hành lý chạy ra để lấy.
Do đang là mùa nghỉ lễ, nên sân bay lúc này có rất đông hành khách di chuyển. Lưu Quân Hạo đứng đợi rất lâu, đột nhiên lúc này có một đứa nhóc từ đâu chạy đến lay lay tay áo của cậu.
"Chú đẹp trai, giúp cháu với."
Lưu Quân Hạo chân mày giật giật.
Cậu thế mà bị gọi là 'chú' đã thế mà còn thêm hai từ 'đẹp trai' vào có ý nghĩa gì nữa?
Chuyện đó cũng không quan trọng, vấn đề là đứa nhóc này cần cậu giúp đỡ. Cậu là người lớn, chắc chắn sẽ không so đo với trẻ con nha.
"Nhóc cần giúp gì?" – Lưu Quân Hạo ngồi khuỵ xuống để nói chuyện với bạn nhỏ.
"Cháu và ba cháu bị lạc nhau rồi."
"Ha? Ba cháu tên gì? Cháu có thể miêu tả dáng vẻ của ba cháu không? Chú dắt cháu đến phòng thông báo tìm ba nhé." – Lưu Quân Hạo ân cần.
Người bạn nhỏ rất ngoan, đối với tình huống này vẫn bình tĩnh, không quấy khóc mà lấy điênh thoại trong túi áo của mình. ngôn tình hay
"Cháu không tiện nói tên của ba cháu, nhưng cháu có thể cho chú xem hình." – người bạn nhỏ mở điện thoại, chọn vào album, mở một tấm ảnh gần nhất – "Chú dắt cháu đi tìm đi, cháu không thể đến chỗ thông báo mới nhờ chú đó. Nếu cháu mà có thể, thì cháu trực tiếp đến gặp bảo vệ rồi."
Lưu Quân Hạo cảm thấy bị sỉ nhục bới đứa nhóc con, nhưng không biết nên nổi giận không.
"Đâu, cho chú xem hình đi. Chú dắt cháy đi tìm, chú cũng đang rảnh lắm."
Cầm lấy chiếc điện thoại, nhìn thấy bức hình chụp bên trong khiến Lưu Quân Hạo sững người.
"Đây là ba của cháu?"
Người bạn nhỏ gật đầu.
"Cháu tên gì?"
"Lạc Lạc ạ." – người bạn nhỏ vừa nói, vừa xoay một vòng tròn – "Lạc trong Khoái Lạc (vui vẻ)."
Lưu Quân Hạo cười không nổi. Bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, cố gắng giữ vững cảm xúc của bản thân. Cậu không ngờ lại rơi vào tình huống này, người mà đứa nhóc này gọi là ba, cho cậu xem hình lại chính là Nghiêm Tư Nhuệ.
Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, nhưng lại rất thông minh, nhìn ra được người trước mặt khác thường.
"Chú đẹp trai, chú sao vậy?"
Lưu Quân Hạo lắc đầu: "Không sao, chú chỉ là ngạc nhiên thôi."
"Sao ạ?"
"Chú là bạn của ba cháu, không ngờ lâu quá không gặp thì đã có đứa nhóc là cháu rồi."
Lạc Lạc theo bản năng lui ra xa.
"Chú đẹp trai, không ngờ chú lại cầm kịch bản của những kẻ bắt cóc nha."
"Không phải, chú thật sự là bạn của ba cháu đó. Chú là..." – Lưu Quân Hạo ngừng lại, kề sát vào tai của Lạc Lạc – "Chú là Lưu Quân Hạo đó."
Lạc Lạc tròn mắt kinh ngạc.
Nhìn sơ qua cách ăn mặc của người này khá giống phong cách của ba Nghiêm thật đó.
"Chú cởi khẩu trang đi, cháu không tin chú được luôn đó." – Lạc Lạc cẩn thận đánh giá, không ít lần nghe nhắc đến cái tên này.
Lưu Quân Hạo hết cách, gỡ khẩu trang ra cho nhóc con tinh ranh này xem. Cuối cùng sau một hồi thuyết phục, quả nhiên là thành công đem Lạc Lạc đi theo cậu ra bên ngoài.
Cả hai ở trên xe, có một đoạn trò chuyện.
"Cháu có điện thoại, sao lại không gọi điện chi ba mà phải đi tìm người giúp đỡ vậy?" - Lưu Quân Hạo không khỏi thắc mắc.
Lạc Lạc lúc này cau mày, bày ra điệu bộ của ông cụ non "Cháu đã gọi 9 cuộc gọi đó, toàn bộ đều là 'thuê bao quý khách...' chú nói xem, cháu nên làm sao thì mới được?"
Lưu Quân Hạo 'Ồ' một tiếng, sau đó xoa xoa cằm một cách suy tư – "Vậy nếu ba cháu đi đến phòng thông báo, nhờ người tìm cháu thì thế nào? Cháu đi ra ngoài rồi."
Lạc Lạc nhún vai – "Chú đẹp trai, chú còn ngốc hơn ba cháu nữa đó." – nhóc con lườm nhẹ Lưu Quân Hạo – "Ba cháu không dám công khai tên đâu, trong tình huống này ba chỉ có thể tự đi tìm cháu xung quanh sân bay thôi."
Lạc Lạc thở dài một tiếng.
"Ba hay xử lý tình huống khó hiểu lắm, chỉ cần mở điện thoại và gọi xác nhận vị trí với cháu là xong rồi. Nhưng cháu chắc chắn, đợi khi ba cháu nhớ ra cách xử lý đó thì đã là chuyện của một ngàn năm sau rồi." – cậu nhóc than thở. [tg: có đứa con mát lòng mát dạ ghê hen.]
Lưu Quân Hạo nghe lời nói trên, cảm thấy an ủi được phần nào. Khi nãy bị Lạc Lạc chê, có vẻ còn ít hơn khi nghe cậu nhóc kể về Tư Nhuệ.
Đột nhiên, lúc này Lạc Lạc quay qua ôm lấy cánh tay của Lưu Quân Hạo: "Chú, ba cháu hay nhắc chú lắm đó. Ba nói, chú mê heo peppa, còn có cả bộ sưu tầm heo peppa nữa."
"Cho nên?" – Lưu Quân Hạo linh cảm không lành.
"Cháu thắc mắc thôi, giao diện của chủ cool ngầu như thế này. Cháu tưởng tượng đến cảnh, chú ôm heo hồng ngủ thì cháu không nhịn nổi cười luôn á. Lát nữa, về tới nhà chú thị phạm cho con xem trước được không?"
Lưu Quân Hạo nở nụ cười đơ như ma nơ canh.
Lòng thầm niệm: nó là con nít, nó là con nít, nó là con nít nên phải nhịn, phải nhịn xuống.
Cậu lấy điện thoại ra, gửi một đoạn tin nhắn gửi kèm hình ảnh của Lạc Lạc cho Nghiêm Tư Nhuệ qua số điện thoại.
"Muốn gặp lại con anh, thì đến nhà tôi."