Tống Tư Lâm nghe câu trả lời của Nghiêm Tư Nhuệ xong mà ngơ ngác, trong đầu không chạy thoát khỏi dòng âm vang 'bọn tớ chia tay rồi'.
"Tư Nhuệ, cậu rốt cuộc nói năng lung tung gì vậy? Hai người dù cãi nhau thì cũng nên từ từ, không phải gần đây đang tốt lắm sao? Tự dưng nói chia tay, là chia tay ngay luôn. Không có dấu hiệu, không có cho ai chuẩn bị tâm lý gì hết, hai người bình tĩnh chút đi."
"Tớ cũng không biết sẽ đi nhanh như thế, mọi người thông cảm đi." – Nghiêm Tư Nhuệ xoay xoay vali – "Còn chuyện của tớ và Quân Hạo, mọi sai lầm đều là do tớ."
"Vậy là ý gì?"
"Không có gì đâu." – Nghiêm Tư Nhuệ vỗ nhẹ vai của Tống Tư Lâm – "Xe đợi tớ bên ngoài, tiệc chia tay tối mai gặp nhau nha."
Tống Tư Lâm không nói thêm, cậu cần thời gian để có thể yên tĩnh tiêu hoá mọi chuyện. Khi lấy lại được tinh thần, thì Nghiêm Tư Nhuệ cũng đã rời đi được một thời gian. Cậu nhanh chóng tìm điện thoại, vội vàng thông báo sự việc chấn động cho cả nhóm biết gấp.
[...]
Nghiêm Tư Nhuệ ở trong xe, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ một cách vô định. Im lặng đến lạ thường, mặc kệ sự tồn tại của bác tài xế ở phía trước.
"Nghiêm thiếu, cậu có nghe tôi nói không?"– Giọng nói của bác tài xế khá lớn.
"Bác nói gì à?"
Bác tài xế lắc đầu ngao ngán, thông qua gương chiếu hậu nhìn nét mặt của thiếu niên phía sau.
"Tôi nói với cậu 3 lần rồi, cậu vậy mà không nghe lấy một chữ nào. Thật là biết cách hành hạ tôi, cậu đúng thật là..." – Bác tài xế thở dài.
"Thật ngại quá, khi nãy cháu không tập trung."
"Được rồi, tôi cũng không trách cậu đâu. Tôi hiểu tâm trạng của cậu hiện tại, tôi không trách kẻ thất tình đâu." – Bác tài xế an ủi – "Tôi khi nãy chỉ chuyển lời của ông Nghiêm thôi, tôi nói lại cũng không sao đâu."
"Ba tôi nói gì a?"
"Ông Nghiêm nói chuyến bay của cậu là vào lúc 2 giờ sáng, cậu đem hành lý này đi luôn hay là muốn về nhà lấy thêm đồ?"
"Bác nói gì ạ? Sao lại là là 2 giờ sáng?" – Nghiêm Tư Nhuệ kích động nói.
"Tôi cũng không biết, tôi cũng chỉ là truyền lời của ông Nghiêm đến với cậu thôi."
Nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm, vậy là chỉ còn vài tiếng nữa là phải bay. Nghiêm Tư Nhuệ liền lấy điện thoại gọi cho ba, cậu thật sự cảm thấy chuyện này bất hợp lý vô cùng.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
"Ba, không phải chúng ta đã thương lượng xong hết rồi sao? Sao hiện tại lại bay gấp như thế?"
️: "Muộn cũng đi, sớm cũng đi. Vậy thì đi sớm một chút, ba sắp xếp xong chỗ ở bên Pháp cho con rồi. Con đi là được, ba không muốn nhắc lại chuyện này đâu."
Nghiêm Tư Nhuệ tức giận siết chặt tay, cảm giác như sắp bị nghẹn: "Con chấp nhận theo ý ba, nhưng ít nhất ba cũng phải cho con thời gian để chia tay với các thành viên nhóm chứ.
️: "Ban đầu ba cho con 1 tuần để xử lý, con kéo dài thời gian thành 2 tháng. Ba cũng đã cho thời gian rồi, hiện tại đi ngay là được."
"Ba, cho con thêm 1 ngày nữa thôi."
️: "Một là con đi theo sự sắp xếp của ba, còn hai là ngày mai con sẽ thấy tin tức tên nhóc kia rời khỏi vòng giải trí mãi mãi."
Nói xong, điện thoại cũng bị ngắt kết nối.
Nghiêm Tư Nhuệ trơ trọi nhìn điện thoại, chỉ có thể dùng sức lực của bản thân mà siết chặt bàn tay lại để kiểm soát sự bứt rứt, đau khổ cùng cực.
10 phút trôi qua....
"Bác lái xe ra sân bay đi ạ." – Câu nói thốt ra khá nhẹ nhàng, không phải là do Nghiêm Tư Nhuệ đã vượt qua được cơn đau rồi nên mới có thể bình tĩnh như thế mà là do cảm xúc bị tê liệt rồi.
Cậu hiểu rằng dù bản thân có đau khổ hơn cũng sẽ không có thể thay đổi gì, cậu tìm đến số điện thoại của Đinh Hoài Du.
: "Anh nghe đây, sao vậy? Muốn hỏi tin tức của Quân Hạo à? Thằng nhóc không sao cả, muốn đi gặp em nhưng anh cản lại rồi."
"Không sao thì tốt rồi." – Nghiêm Tư Nhuệ mỉm cười trả lời, khoé mắt cũng long lanh nước mắt giống như sắp rơi xuống.
: "Sao không nói tiếp? Em muốn xem hình ảnh trực tiếp mới yên tâm ha? Đợi một chút anh đi vào trong quay cho em nhé?"
"Không phải... Hoài Du caca..."
: "Sao vậy? Em đang khóc hả?"
Câu hỏi vừa rồi giống như cái kim đâm vào quả bóng bay, Nghiêm Tư Nhuệ không nhịn được mà nước mắt lã chã rơi xuống.
"Hoài Du caca, em sắp đi rồi."
: "....."
"2 giờ sáng nay, ba muốn em đi ngay."
: "Anh đến ngay, em đừng khóc."
"Hoài Du caca, em nhớ mọi người quá."
: "Anh sẽ đem mọi người đến."
"Quân Hạo, anh đừng cho em ấy biết."
: "Ừm.... anh chắc chắn sẽ..."
Điện thoại bị cắt máy ngang.
Nghiêm Tư Nhuệ cũng không để ý nhiều, tâm trạng của cậu thật sự đang rất tệ. Tệ đến mức không muốn quan tâm đến xung quanh nữa, không thể quan tâm quá nhiều chuyện nữa.
[...]
Sân bay quốc tế thủ đô Bắc Kinh.
Người đầu tiên đến sân bay để gặp Nghiêm Tư Nhuệ là Trương Thiệu Viễn, anh có lịch trình quay ở khu vực gần nhất nên chạy vội qua.
Khi nghe tin, anh liền hoãn cảnh quay để đi đến.
"Tư Nhuệ, em chơi trò gì vậy?"
Nghiêm Tư Nhuệ đáy mắt đỏ hoe, cố kìm nén nước mắt mà đối mặt với Trương Thiệu Viễn.
"Em không nghĩ sẽ đi nhanh như thế, chưa kịp nói với mọi người nên... em thật sự xin lỗi."
Nhìn thái độ uỷ khuất của gấu nhỏ, người làm anh trai như Trương Thiệu Viễn làm gì cong lòng dạ nào để trách mắng nữa.
Anh đi đến ôm cậu vào lòng.
"Tiểu Tư Nhuệ, anh không trách em. Anh trai thật sự không nỡ rời xa em, em đột ngột đi xa như thế thì anh thật sự rất buồn đó."
"Em cũng không nỡ rời xa mọi người."
Nghiêm Tư Nhuệ vòng tay ôm chầm lấy Trương ca, lúc này vô tình nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc từ phía xa chạy vào.
"Hoài Du caca... Tư Lâm, Phong Phong."
"Một chút chúng ta nói chuyện sau." Đinh Hoài Du nói nhỏ, do anh biết chuyện nên lùi về sau để mọi người có thêm thời gian trò chuyện với Nghiêm Tư Nhuệ.
Tống Tư Lâm lúc này tiến lên đấm mạnh một phát vào bả vai của Nghiêm Tư Nhuệ, ánh mắt không thể nào che giấu sự tức giận.
"Tư Lâm, cậu bình tĩnh chút." – Hạ Thụy Phong vội ngăn cản lại, anh không ngờ Tư Lâm lại ra tay đột ngột như thế này – "Cậu đánh cậu ấy thì có thể giải quyết vấn đề gì chứ?"
"Phong Phong, cậu không biết cậu ta đã quá đáng thế nào đâu. Mới vừa nãy thôi, cậu ta nói cho tớ biết việc cậu ta đi Pháp. Tớ đã nhịn mà bỏ qua, xem như là sự việc đột xuất nên cậu ta chưa nói với chúng ta câu nào." – Tống Tư Lâm thuật lại câu chuyện, không khác nào đứa trẻ đang tìm đến phụ huynh phân xét đúng sai – "Cậu ấy nói mai sẽ mở tiệc chia tay với chúng ta, tớ còn đang chuẩn bị tâm lý thì lại nhận được cuộc gọi nói rằng cậu ta đi liền trong rạng sáng."
"Được rồi, được rồi." – Trương Thiệu Viễn ở cạnh cũng ra sức hoà giải.
"Được cái gì chứ?" – Tống Tư Lâm tức giận quay sang chỗ khác – "Cậu ta vốn dĩ không coi chúng ta là anh em mà, uổng phí công em luôn thương yêu cậu ta trong suốt mấy năm qua."
Nghiêm Tư Nhuệ cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu nhìn vào mọi người "Xin lỗi..."
"Xin lỗi có ít à?"
Câu vừa rồi là của Hạ Thụy Phong.
"Năm đó khi quay trở về, cậu cũng nói với tôi câu này. Cậu quay lại và xin tôi tha thứ vì cậu rời đi không lý do. Hiện tại, cậu lần nữa muốn đi. Cậu lấy lý do gì? Bồi dưỡng tại Pháp, lý do cũng buồn cười thật đó." – Giọng điệu của Hạ Thụy Phong không nhanh không chậm, mỗi câu đều có trọng điểm mà người trong cuộc có thể hiểu được.
Không trách mắng nặng lời, lại đủ để cửa từng nhát bén lẹm vào trong lòng người nghe.
Nghiêm Tư Nhuệ hoàn toàn không thể đáp trả.
"Nghiêm Tư Nhuệ, trả lời đi chứ." – Hạ Thụy Phong không thích sự im lặng này, tiến tới đẩy nhẹ Nghiêm Tư Nhuệ để có thể nghe câu trả lời.
Đinh Hoài Du đứng ra ngăn cản.
"Phong Phong, em đừng ép em ấy quá."
"Em ép cậu ta sao?" – Hạ Thụy Phong dùng tay chỉ vào mặt của mình, cười nhạt một cái – "Đinh ca, rõ ràng là cậu ta đang ép em đó."
"Em ấy cũng rất rối, em đợi một chút để em ấy trả lời cho em cũng được mà."
Hạ Thụy Phong hất tay Đinh Hoài Du ra.
"Hoài Du ca, anh đừng giả vờ bình tĩnh nữa được không anh? Năm đó cậu ta rời đi, người đau lòng nhất không phải là em mà là anh đó. Lần này, anh muốn để cậu ta đi như thế sao? Để cậu ta dùng thân phận gì để xuất hiện? Hoàng Tư Nhuệ? Nghiêm Tư Nhuệ? Hay là một cái tên mới lạ độc đáo khác nữa?" – Hạ Thụy Phong càng nói càng cao giọng, mỗi từ mỗi câu đều nhắm thẳng vào Nghiêm Tư Nhuệ – "Đúng là hay thật, đáng để chờ đợi cái thân phận tiếp theo mà cậu ấy sẽ dùng với chúng ta đó." [Tg: Ớt nhỏ Thành Đô không cay nhất thì ai cay nhất:)))) ]