Nghiêm Tư Nhuệ vừa bước ra khỏi phòng tắm, nước trên tóc còn rũ rượi rơi xuống. Anh vừa đi vừa lau tóc, không phát hiện ra trong phòng còn có người đang nhìn chằm chằm mình.
"Tư Nhuệ, anh thật sự không coi em là đàn ông nữa rồi hả? Hay là anh tự tin về khả năng kiềm chế và đạo đức của em quá rồi?" Lưu Quân Hạo trầm giọng nói.
"Anh vẫn coi em là đàn ông nha." Nghiêm Tư Nhuệ thoáng giật mình hơi ngẩn đầu lên nhìn sang vị trí của Lưu Quân Hạo, sau đó quay đi chỗ khác tiếp tục lấy máy sấy sấy tóc. "Còn về vế sau thì anh không muốn trả lời."
Lưu Quân Hạo vội chạy đến giành lấy máy sấy, tự tin vỗ ngực bảo: "Tư Nhuệ, em sấy tóc chuyên nghiệp lắm. Cậu để em sấy cho nha, không cần khách khí."
Nghiêm Tư Nhuệ:!!!!???? chuyên nghiệp gì? Sấy tóc cũng cần chuyên nghiệp sao? Anh thấy em rõ ràng là kiếm cớ kiếm lý do thôi.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng Nghiêm Tư Nhuệ cũng không thèm dằn co với Lưu Quân Hạo. Anh đã sớm quen với sự bám dính này, thật sự mà nói thì nếu có từ chối thì vẫn sẽ bị cưỡng chế cướp máy sấy mà thôi.:)))))
"Tư Nhuệ, anh xem em là đàn ông nhưng vẫn quyến rũ em kiểu ướt át thế này. Có phải là rất tự tin vì em là người đàn ông có nhân phẩm cao, phẩm hạnh tốt không?" Lưu Quân Hạo tiếp tục lại chủ đề cũ.
Cậu rất mong chờ vào câu trả lời này.
"Cần anh trả lời rõ ràng ra sao?" Nghiêm Tư Nhuệ thành thật hỏi lại.
"Đương nhiên, vấn đề này rất quan trọng đó." Lưu Quân Hạo gật đầu "Có thể trở thành người đàn ông khiến cho anh cảm thấy an tâm, không hề phòng bị dè chừng đáng để tự hào lắm mà."
"Hửm?" Nghiêm Tư Nhuệ có chút không hiểu, trực tiếp quay mặt lại ngước nhìn Lưu Quân Hạo "Em đang nói gì vậy? Anh từ khi nào nói với em như thế chứ?"
"Thì vừa nãy đó."
Nghiêm Tư Nhuệ nhớ lại đoạn trò chuyện, cuối cùng phát hiện ra sự hiểu lầm.
"Anh chỉ thừa nhận em là đàn ông thôi, còn về vế sau thì anh không có bình luận tới."
"Là sao? Anh không bình luận tới thì là do em thông qua tiêu chuẩn của anh rồi mới thế đúng chứ ha?" Lưu Quân Hạo có hơi bối rối.
"Không có, anh chỉ là không muốn hình luận tới để tránh làm em đau lòng mà thôi." Nghiêm Tư Nhuệ trả lời một cách vô tư.
"Anh không coi em là chính nhân quân tử thật luôn hả?" Lưu Quân Hạo quá sốc hỏi lại.
"Trước đó thì có, nhưng từ sau khi em theo đuổi anh thì hoàn toàn không." Nghiêm Tư Nhuệ suy ngẫm thành tâm nói.
"Vậy sao anh vẫn không dè chừng em?"
"Dè chừng chuyện gì? Em tự ý vào phòng đâu phải là lần đầu, anh cần thiết gì phải dè chừng nữa vậy?" Nghiêm Tư Nhuệ đứng dậy, cầm máy sấy trên tay Lưu Quân Hạo đem cất đi.
"Nếu lỡ như em tự dưng có ý muốn vượt quá giới hạn thì sao?" Lưu Quân Hạo vẫn cố chấp hỏi.
"Em chán sống rồi mới nghĩ được thế." Nghiêm Tư Nhuệ nói xong, anh liền đi đến giường, cuộn tròn vào trong chăn. "Anh đi ngủ trước đây, nếu em ngủ lại phòng thì nhớ khoá cửa lại. Mai có lịch quay đột nhập phòng ngủ, để máy quay quay thấy thì sẽ lớn chuyện mất."
Lưu Quân Hạo đứng đơ ra, không đoái hoài đến lời vừa nói của Nghiêm Tư Nhuệ.
Cậu vẫn còn đang rất sốc về câu trả lời của anh, hoá ra trong mắt của Tư Nhuệ cậu chính là kiểu người không chính nhân quân tử mà còn rất tuỳ tiện trong tình cảm
Đang chìm trong bi thương thì...
"Lưu Quân Hạo" Nghiêm Tư Nhuệ gọi lớn.
"Ha?"
"Anh nói gì em có nghe không?" Nghiêm Tư Nhuệ cau mày.
"Em... khi nãy không nghe thấy."
"Anh bảo em nếu ngủ lại phòng thì khoá cửa, mai có đoàn qua quay 'đột nhập phòng ngủ' đó." Nghiêm Tư Nhuệ lặp lại.
"Ngủ lại, mỗi ngày đều muốn ngủ lại." Lưu Quân Hạo nghe ra trọng điểm 'ngủ lại phòng' thì tinh thần liền tỉnh táo, nhanh chân chạy đi bấm chốt phòng. Sau đó nhảy vọt lên giường, lăn người một cái ôm chầm lấy Nghiêm Tư Nhuệ.
"Ừm, ngủ đi." Nghiêm Tư Nhuệ bất giác mỉm cười, thầm suy nghĩ: Bình thường có vẻ là người hay giở trò lưu manh, sơ hở là lợi dụng hôn hoặc đụng chạm nhưng Lưu Quân Hạo sẽ có một điểm dừng nhất định.
Anh thật sự là rất an tâm về Lưu Quân Hạo.