Lúc ấy, bác sĩ cũng đã kịp thời đưa cậu lên phòng cấp cứu tiếp tục.
Lúc đẩy cậu ra cô cũng đã tới nhưng thấy lúc ấy cô cũng hoảng lắm không biết chuyện gì đang diễn ra nên cũng chỉ chạy theo cậu. Tới phòng cấp cứu y tá chặn cô lại không cho cô vào.
Cô chỉ biết ngồi đó thất thần không hiểu cái chuyện gì đang diễn ra trong cuộc đời cô. Nếu cậu mà có sao nữa thì cô chỉ có nước chết thôi chứ không muốn sống nữa. Chắc cô yêu cậu thật rồi nên mới lo cho cậu như thế. Cô chỉ khóc nấc lên trong lòng thổn thức. Không muốn đối mặt với những điều không may lúc này. Chỉ cầu mong cho cậu sẽ không sao.
...
2 tiếng sau...
Bác sĩ lại bước ra. Cô chạy lại nhanh nhạy mà hỏi thăm cậu.
- Bác sĩ, sao rồi ạ?
- Cô yên tâm, cậu ấy bây giờ không sao rồi!_Bác sĩ bảo.
- Rốt cuộc cậu ấy bị gì vậy bác sĩ?_Cô khó hiểu mà hỏi.
- À, chỉ là cơn đau nơi vết thương bộc phát thôi nhưng bây giờ cơn đau ấy sẽ không còn nữa đâu nên cô đừng quá lo. Giờ, cô có thể thăm cậu ấy rồi đó!
Nói rồi bác sĩ bỏ đi, cô cũng không quên cảm ơn một tiếng.
Chạy nhanh đến bên cậu. Lần thứ hai cô thấy cậu nằm hồi sức trong đây lần nữa. Nhìn thấy cậu nhắm tịch mắt lại, có cả cây truyền nữa biển. Cô khẽ rơi một giọt nước mắt trong vô thức. Cô thấy cậu thực sự rất đáng thương. Cô chỉ muốn cậu mau mau lành vết thương để còn có thể dạy học cùng cô. Và đây là lời cầu xin.
Cô ngồi kế bên cậu rồi vội vã nắm lấy đôi bàn tay thon dài kia rồi đưa lên mặt cô. Đôi mắt cô nhắm lại khóc không muốn nhìn thấy hình ảnh lúc này của cậu nữa.
...
Còn về Mịnh và Quyên thì cũng nghe được tin này khi đã về tới nhà. Họ cũng khá là lo lắng cho cậu, không biết cậu sao rồi. Nhưng không ngờ cậu lại tái phát cơn đau dữ dội ấy. May là đưa kịp thời vào phòng cấp cứu đấy. Ngày mai họ sẽ đến thăm tiếp tục nữa.
...
Sáng dậy. Lại hình ảnh quen thuộc đập vào mắt cậu khi cậu tỉnh dậy. Cô vẫn ngủ trong vòng tay cậu nhẹ nhàng, ngây thơ. Nếu cậu chết thì cậu vẫn muốn nhìn cô lần cuối...
Cô tỉnh dậy thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm thì vội vàng hỏi thăm cậu.
- Anh tỉnh dậy rồi sao?
- Ừm..._Cậu chỉ khẽ gật đầu mỉm cười nhẹ.
Thấy cô lo lắng cho mình thì cậu vui lắm. Cậu muốn như thế này mãi thôi. Sự quan tâm của người cậu yêu khiến cậu như muốn ôm chầm lấy cô. Nhưng, cô đã ôm cậu trước rồi. Cô khóc lên trên vai cậu.
- Anh có biết em lo cho anh lắm không?_Cô khóc nấc lên.
- Anh biết, xin lỗi em... Anh vẫn còn sống cơ mà!... Em biết không, khi cơn đau bộc phát thì trong nỗi đau đó, anh lại nhớ đến hình ảnh của em là đầu tiên đó Phường à, nếu như anh chết đi thì người đầu tiên anh muốn nhìn lần cuối là em đó!_Cậu nói ra hết nỗi lòng.
- Anh nói gì đấy? Sao lại nói thế? Em không muốn mất anh như trong giấc mơ đâu!
Cô khóc bên vai cậu.
Cậu vỗ cô nín.
- Giấc mơ là sao? Em mơ thấy anh hả?_Cậu hỏi cô.
- Dạ vâng, em mơ thấy anh, em chạm vào vai anh thì lập tức vai anh biến thành bồ công anh rồi bay đi mất... Em không muốn anh biến mất như thế!_Cô lắc đầu.
- Không bao giờ có chuyện đó đâu... Ngoan, nín đi, đừng khóc, anh đau lòng lắm đấy!
...
Mấy phút sau thì Quyên và Mịnh đến. Họ bắt đầu đi với nhau từ hồi nào mà cả hai đều không hề biết.
Họ bắt gặp cảnh hai người ôm nhau thì thấy hơi ngại nên ở đó mấy phút sau. Quyên khẽ mỉm cười nói với anh.
- Cô Phường với thầy Khoa yêu nhau hả?
- Chắc là vậy đó!_Anh nói.
- Tình cảm thật đáng ngưỡng mộ nha!
Cô khen họ. Anh chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nhìn gương mặt cô thôi. Chờ họ rời nhau thì hai người kia mới đi vào. Thấy Phường hơi ửng ửng mặt nên Quyên chọc ghẹo cô.
- Cô Phường ơi, sao mặt cô đỏ quá vậy?
- Cô sao vậy? Sốt à?_Mịnh cũng thêm vào
- Đ... đâu có đâu. Tại tôi hơi mệt nên...
Khoa chỉ im lặng mà cười mỉm. Phường thì gục mặt xuống. Đôi mắt không còn giọt lệ nào cả.
Không khí trở nên ấm áp lạ thường. Họ thấy anh khỏe thì mừng rồi. Mịnh hỏi anh.
- Cậu có sao không?
- Còn đau một chút, không sao đâu, cảm ơn anh nhé!_Khoa nói.
- Hết chương 15 -