Biệt viện Đoàn phủ, đêm nay không người ngủ.
Xe ngựa vừa mới dừng lại, Bạch Ngọc Đường đã bế Triển Chiêu nhào vào đại môn, bước chân hắn vô cùng vội vã, vội vã như thể muốn giành giật thời gian với tử thần.
Triển Chiêu lúc này đã không còn một động tĩnh gì, mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi từng giọt lớn như hạt đậu vã ra trên trán.
Nhẹ nhàng đặt Triển Chiêu xuống giường, Bạch Ngọc Đường chậm rãi vén những sợi tóc rối bời trên trán y qua, đôi mày y nhíu chặt, là bởi đau sao? Hay là bởi những sự tình vẫn không bỏ xuống được trong lòng? Phải, trong lòng y còn quá nhiều điều không bỏ xuống được, vì vậy mà y mới nắm chặt tay Bạch Ngọc Đường đến vậy, chặt như vậy, chặt đến mức làm sao cũng kéo không ra.
Cửa mở, Công Tôn Sách cùng Đoàn Nguyên Tư vọt vào, chạy vội tới bên giường, Công Tôn Sách bắt mạch cho Triển Chiêu, vội vã kê đơn, rồi sai người đi mua thuốc.
Đoàn Nguyên Tư xé y sam Triển Chiêu ra, vết thương trên người Triển Chiêu khiến Bạch Ngọc Đường hít vào một hơi lạnh. Từng vết từng vết rách đang chảy máu, tựa như đang xé rách chính tâm can mình, nắm chặt tay Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường quỳ xuống bên giường.
“Thương nhẹ mười nơi, trọng thương ba nơi, nhìn có vẻ là do lưỡi đao sắc, dây thừng và quyền cước gây thương tích.” Đoàn Nguyên Tư nhẹ nhàng báo, hán tử vốn rất bình tĩnh này hiện tại tựa hồ cũng đang run rẩy, thương như vậy, gây ra trên cơ thể một người đang mang thai, tặc nhân kia phải hiểm độc cỡ nào, trận chiến phải khốc liệt cỡ nào.
Bạch Ngọc Đường dường như đã không nghe được những thứ này, hắn chỉ lẳng lặng kéo tay Triển Chiêu, nhìn y, yên lặng, tiếp cho y sức mạnh.
Công Tôn Sách cởi quần Triển Chiêu, chỉ thấy dưới thân y, đã là một biển máu. Công Tôn Sách kìm không nổi mà nóng cả viền mắt, tình huống thế này, thai nhi kia chỉ sợ là không chịu nổi, hài tử Triển hộ vệ đáng thương này, đang vật lộn nắm giữ hai sinh mạng a.
Ngân châm phong huyệt, ngừng xuất huyết.
Lại xem mạch, nhưng kinh ngạc phát hiện, nhịp đập của thai nhi kia tuy hơi chậm, nhưng mỗi một lần đập, vẫn có lực. Công Tôn Sách khẽ thở dài, thai nhi này, quả nhiên là hài tử của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, có khí khái của hai vị cha anh hùng, làm sao cũng không thể khuất phục. Đổi lại là người khác, e sợ đã không trụ nổi.
Từng chậu từng chậu nước nóng được bưng vào, Đoàn Nguyên Tư và Công Tôn Sách rửa sạch vết máu trên người Triển Chiêu, bôi thuốc, băng bó… Bạch Ngọc Đường chỉ chăm chú nắm tay Triển Chiêu, nhìn khuôn mặt y đang mê man, hắn không dám, không dám liếc tới một chậu nước đã bị tiên huyết của Triển Chiêu nhuộm thành màu đỏ, hắn chỉ sợ hắn đụng vào, sẽ không nhịn được mà xông ra giết người.
“Thuốc đến rồi.” Gia nô đứng ngoài cửa khẽ gọi, Công Tôn Sách bước nhanh qua nhận thuốc, nhưng Triển Chiêu giờ đã hôn mê như thế này, làm sao có thể uống thuốc được.
Công Tôn Sách đang lo lắng, Bạch Ngọc Đường đã nhận lấy thuốc, bưng bát lên, uống một hơi cạn sạch.
“Bạch thiếu hiệp ngươi!” Công Tôn Sách kinh hãi, nhưng thấy Bạch Ngọc Đường lại ôm ngang Triển Chiêu lên, hôn lên đôi môi tái nhợt của y, truyền thuốc vào trong miệng y một cách chậm rãi hết mức …
Bạch Ngọc Đường chậm rãi nhắm mắt lại, lần trước, đúng, ở trong rừng rậm, ta đã từng nếm trải bờ môi nhu hòa của ngươi, ngày hôm nay, hãy để ta sưởi ấm cho ngươi. Mèo Con, Mèo Con, mau tỉnh lại đi, chúng ta còn phải đi cứu Bao đại nhân, chúng ta còn phải đưa Bát vương gia hồi cung, Mèo Con! Ngươi tỉnh lại đi, ta còn muốn nghe ngươi gọi ta Ngọc Đường.
Đôi mắt Công Tôn Sách nóng lên.
Phu quân như vậy, còn mong cầu gì hơn?
…
Đến khi hết thảy đâu vào đấy, chân trời đã bừng sáng~~~~~~
“Bây giờ, chúng ta phải làm gì đây?” Đoàn Nguyên Tư lặng lẽ thở dài một hơi.
Bạch Ngọc Đường ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Triển Chiêu: “Chờ y tỉnh lại.”