Bắc Tống, Khai Phong phủ.
Đêm, trăng treo giữa trời.
Bao Chửng lẳng lặng khép trang sách lại, Công Tôn Sách đã bước vào cửa phòng.
“Đại nhân, trời đã khuya, nên đi nghỉ đi.” Công Tôn Sách lặng lẽ đứng một bên, ân cần nói.
“Đúng vậy, trời đã khuya.” Bao Chửng chậm rãi đặt sách xuống, nói, “Không biết vì sao, hôm nay không buồn ngủ, xem đêm nay khí trời thanh sảng, ánh trăng mê người, ta thực sự là ngủ không được.”
“Nguyệt tại vân trung du, nhân ảnh bàng địa tẩu (Vầng trăng dạo bước trong mây, bóng người sóng vai chạy trên đất).” Công Tôn Sách cũng hiếm thấy có thi hứng, ngâm nga hai câu thơ.
Đúng vậy, yên tĩnh như thế này, trong mắt chúng nhân phủ Khai Phong, hiếm thấy biết bao.
Ngày ngày tiếp nhận hết vụ án nan giải này lại đến vụ án hóc búa khác, có thể bình thản ngắm trăng như vào giờ khắc này, là xa xỉ biết nhường nào.
Đột nhiên, Triệu Hổ gõ cửa đi vào: “Bao đại nhân, sứ giả trong cung đến.” Lời nói chưa dứt, một thái giám cũng đã vào cửa: “Bao đại nhân, hoàng thượng mật chỉ, tuyên Bao đại nhân lập tức tiến cung diện thánh.”
Hoàng cung.
“Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Bao Chửng dập đầu, còn chưa đứng dậy, đã nghe thấy thanh âm gấp gáp của Nhân Tông.
“Bình thân, Bao khanh, tháng trước Bát Hiền vương phụng chỉ đến Đại Lý quốc chúc mừng lễ đại hôn của vương thế tử Đại Lý, nhưng hôm nay, trẫm đột nhiên nhận được tin, nói Bát Hiền vương không hề tham gia đại lễ, mà từ sau khi tiến vào quốc giới Đại Lý thì mất tích.”
Bao Chửng ngạc nhiên, Đại Tống và Đại Lý, thời gian gần đây tương giao rất tốt, sứ giả hai bên qua lại, cũng chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, thế nhưng, vì sao lần này Bát Hiền vương lại gặp biến cố? Bao Chửng nhìn sắc mặt lo lắng của Nhân Tông, nhất thời rõ ràng mục đích lần này vội vã triệu mình tiến cung, đường đường một vương gia Đại Tống mất tích, tuy biết là mất tích ở Đại Lý, song cũng không có chứng cứ xác thực là có liên quan tới Đại Lý, nếu như trực tiếp giao thiệp với Đại Lý, nhất định sẽ gây nên bất hòa giữa hai nước, vì lẽ đó: “Theo hoàng thượng, việc Bát Hiền vương mất tích lần này, vương thất Đại Lý không hay biết, ý hoàng thượng là…”
“Do đó chuyện này, không thể cùng quốc vương Đại Lý trực tiếp giao thiệp, bằng không có khả năng sẽ tạo nên hoài nghi giữa Đại Tống và Đại Lý quốc, mà Bát Hiền vương lại là hoàng thúc của trẫm, trẫm cũng không hy vọng chuyện này có quá nhiều người biết, cho nên, trẫm hi vọng Bao khanh có thể vi phục tư phóng (cải trang) đến Đại Lý quốc, mượn danh tuần tra Đại Lý, âm thầm điều tra việc này.” Nhân Tông lo lắng nhìn Bao Chửng.
Bao Chửng khẽ run lên trong lòng, nhưng cũng không thể cự tuyệt: “Thần tuân chỉ.” Nhưng trong lòng nghĩ thầm, vì sao là ta?
“Bao khanh, lần này đi Đại Lý, đường xá xa xôi, còn có rất nhiều tình hình chưa biết, Triển hộ vệ xuất thân giang hồ, có thể mượn lực hảo hữu giang hồ điều tra việc này.” Nhân Tông dường như nhận ra nghi vấn trong lòng Bao Chửng, nhẹ giọng nói.
Quả thế, Bao Chửng sáng tỏ trong lòng: “Hoàng thượng nói phải. Muốn ngầm điều tra việc này, không thể dựa vào lực quốc gia, xác thực có thể dựa vào lực giang hồ.”
Trên mặt Nhân Tông thoáng lộ ra một nụ cười: “Nếu vậy việc này không nên chậm trễ, Bao khanh ngươi cũng mau mau lên đường đi.”
“Thần tuân chỉ!”
Sáng sớm hôm sau, người Khai Phong phủ đã chuẩn bị tốt hành trang, chuẩn bị xuất phát. Vì tránh tai mắt của người khác, hoàng thượng đã truyền chỉ, đề cao công lao của Bao Chửng đối với Đại Tống, đặc ân cho ngài hồi hương tu sửa mộ tổ, quang diệu môn mi, Triển Chiêu, Công Tôn Sách tùy tùng bảo vệ. Lập tức có thể khởi hành.
Triển Chiêu đứng bên con ngựa, vận một bộ đồ lam, dáng vẻ mỏi mệt, đêm qua y vừa điều tra xong một vụ án từ Mạc Bắc trở về. Bây giờ, lại phải hộ tống Bao đại nhân đi đến biên giới phía Nam.
Tuy rằng mệt mỏi, nhưng ánh mắt y vẫn kiên định dõi theo Bao Chửng, người này, ngay từ khi mình quyết định theo ngài dấn thân vào quan môn, cũng đã lập một lời thề cho đến hết đời, thề rằng vì một mảnh thanh thiên này, nguyện dốc hết thảy mọi sức lực.
Nghĩ đến đây, ánh mắt y lại sáng lên mấy phần. Gương mặt tuấn tú, thần tình kiên nhận.
“Triển hộ vệ, đêm qua tận khuya ngươi mới phá án trở về, không bằng ngồi xe cùng bản phủ, trên đường đi tranh thủ nghỉ ngơi một chút cho lại sức.” Bao Chửng nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Triển Chiêu, lòng đau xót, đứa nhỏ này, lúc nào cũng một lòng nhào vào công sự, nhưng xưa nay lại chẳng săn sóc bản thân tử tế chút nào.
“Đại nhân.” Người nói thiết diện Bao Công, mà không hay biết, tấm lòng người kia cũng hết sức chân thành, Triển Chiêu thấy lòng thật ấm áp, “Thuộc hạ đã quen cưỡi ngựa, lại phụng chỉ hộ vệ hành trình của đại nhân, mời đại nhân lên xe.”
Bao Chửng biết Triển Chiêu nói một không nói hai, ân cần dặn dò thêm mấy câu, rồi lên xe.
Khởi hành.