Đường đá tương đối hẹp, cho dù chúng tôi bò vào trong nhưng vẫn bị đá cứa vào da thịt, không chỉ vậy đá được làm đường không hề được mài nhẫn mà nó chỉ là con đường đá tự nhiên nên các mảnh đá lòi ra ngoài đều cực kỳ sắc bén, lòng bàn tay mềm mại mỏng manh của chúng tôi liền xuất hiện vài vết trày đau rát.
Nhưng dù vậy cũng không có bất kỳ người nào lên tiếng phàn nàn, bọn họ biết một khi đi qua con đường này có thể sẽ đến cửa mộ.
Đoạn đường dài khoảng mười mét, Trần Quân bò ở trên đầu sau khi nhìn thấy lối ra cũng không vội đi ra, từ trong túi áo ông ta lấy ra một chiếc xe đồ chơi có gắn camera được điều khiển từ xa.
Vừa để nó xuống đất, chiếc xe đồ chơi liền nhanh chóng chạy ra ngoài, những người phía sau tuy không nhìn thấy ông ta làm gì nhưng bọn họ biết có lẽ đường ra ở phía trước đội trưởng của quân đội cần phải dò xét cẩn thận mới để mọi người đi ra ngoài.
Đúng như những gì bọn họ nghĩ, người điều khiển chiếc xe nhanh chóng lái nó đi ra bên ngoài đường hầm, camera thuộc loại camera quay ban đêm nên những hình ảnh nó thu được cực kỳ rõ ràng.
Sau khi quan sát xung quanh người đang điều khiển xe ở bên ngoài mới nói vào bộ đàm: "An toàn, bên ngoài cũng là một con đường đá, tuy nhiên có ba con đường."
Trần Quân nghe vậy liền không chút chừng chờ bò ra ngoài, sau đó những người phía sau cũng lần lượt bò ra.
Đúng như những gì ngươi bên ngoài nói xung quanh đây toàn là những đá, có vài tảng đá vẫn còn gốc nhọn chĩa ra ngoài nếu không để ý nhìn thấy thì sẽ cực kỳ nguy hiểm với bọn họ. May mắn trên đầu ai cũng có một cái đèn pin vừa vặn có thể chiếu sáng xung quanh.
Sau khi chúng tôi đều chui ra ngoài thì ba người thăm dò trước ba đường đi đều đã tập hợp lại, Trần Quân nhìn chúng tôi rồi hỏi:
"Chắc mọi người cũng đã thấy, hiện tại chúng ta có ba con đường có thể đi. Tuy nhiên đằng sau ba con đường đó không biết nó là thứ gì.",
"Đến hiện tại chúng ta còn không thể thấy cửa của lăng mộ, nếu suy ra rất có thể một trong hai cánh cửa là bẫy rập đó người dựng mộ làm ra phòng tránh trộm mộ."
"Hiện tại tuy chúng ta chỉ đi thăm dò nhưng nguy hiểm là nhất định không ai có thể chắc chắn rằng mình là người may mắn. Làm nghề của chúng ta sự mạo hiểm không thua gì những kẻ trộm mộ kia, nhưng chúng ta vinh quang hơn bọn chúng bởi vì những thứ ta tìm được sẽ được cống hiến cho nước nhà."
"Là người dẫn đầu cho hoạt động lần này tôi có một đề nghị. Chúng ta chia nhau ra để đi theo ba đường."
"Có thể cả ba đường đều là lối đi, cũng có thể cả ba dường đều là bẫy rập vì vậy chúng ta không thể mạo hiểm tất cả để đi cùng nhau sau đó đều dừng lại tại đây."
Dương Trung nghe vậy thì cau mày phản đối: "Không tốt, như vậy quá nguy hiểm, chúng ta còn không biết rốt cuộc mình đang đứng ở đâu."
Bùi Hưng thì ngược lại ông ta cảm thấy đây , là ý kiến phù hợp hoàn cảnh lúc này. Bọn họ thật sự có quá ít người để có thể đi cùng nhau, sự nguy hiểm cũng không nói lên đi cùng nhau sẽ được an toàn, có khi cả bọn cùng nhau đi một đường càng chết nhanh hơn.
Không chỉ vậy từ đoạn đường đi kia có thể thấy nơi này được xây giống như một lối đi riêng, có thể cả ba con đường sẽ dẫn đến ba địa điểm khác nhau bên trong lăng mộ này, mà cửa mộ cũng sẽ xuất hiện phía sau lối đi.
"Tôi tán thành tách ra."
Ông ta vừa nói thì những người đi theo ông ta cũng gật đầu tán thành.
Dương Trung nghe vậy liền tức giận sau đó nhìn chàng trai trẻ tuổi nhưng thực lực lại không kém hơn thậm chí còn cao hơn kia: "Tiến sĩ Nam cậu nghĩ thế nào."
Nguyễn Túc Nam ngước đầu lên nhìn ông ta sau đó lạnh nhạt trả lời: "Tôi đồng ý tách ra."
Dương Trung đen mặt, không ngờ cả hai người này đều muốn tách ra, chẳng lẽ bọn họ không biết bên trong lăng mộ nguy hiểm như thế nào sao.
"Được rồi cậu Dương, bọn họ đều biết sự lo lắng của cậu nhưng đây là một cách hay cũng là cách giảm thiệt hại tối thiểu. Chúng ta đang đánh cược cả sinh mạng của mình để theo đuổi ước mơ nhìn thấy những bảo vật cổ xưa, vậy thì phải lựa chọn cho tốt." Giáo sư vỗ vỗ vai của Dương Trung: "Hiện tại quay đầu vẫn kịp nhưng có ai thật sự muốn quay đầu đây. Lão già này hơn nữa đời người mới có thể nhìn thấy một lăng mộ có diện tích lớn như vậy."
"Ngài nói đúng." Dương Trung cuối cùng cũng thả lỏng mà gật đầu. Đúng vậy ai có thể chắc chắn cả đời có thể nhìn thấy một lăng mộ thật thụ, nếu đã có cơ hội vậy thì liều mạng thôi, đây cũng là ước mơ của bọn họ khi quyết tâm gia nhập cái ngành này.
Lúc này bộ đàm của bọn họ vang lên giọng nói của Trần tiến sĩ: "Tách ra đi, đừng lo lắng chúng tôi sẽ đồng hành với mọi người. Việc dò đường đã có chúng tôi, tuy không thể xác định được bẫy rập nhưng nếu có thứ gì tấn công các người thì trong bóng tối chúng tôi vẫn có thể kịp thời nhắc nhở."
"Đành vậy, đây cũng là một phương pháp tốt." Dương Trung cuối cùng không thể không đồng ý.