Công nguyên năm 1391, tháng 11 .
Nam quân đang vây công ( bao vây và tấn công ) Bắc Bình đột nhiên lọt vào dạ tập ( tập kích trong đêm ), Trương Ngọc mang năm ngàn tinh binh, ở doanh trạiNam quân phóng hỏa !
Nam quân nhất thời loạn.
Đồng thời, Trương Dịch Môn lặng lẽ mở ra, một quân đôi màu đen quân phục im ắng ly khai Bắc Bình.
**********
Cùng thời gian này ở Nam Kinh, Từ phủ……
Từ Tăng Thọ mở ra tờ giấy trong tay:
Mở cửa. Bảy ngày nữa .
Từ Tăng Thọ chậm rãi đem tờ giấy khép lại, gắt gao nắm, thật sâu hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn kiều nguyệt ngoài cửa sổ, rốt cục, đã bắt đầu!
*********
Trong hoàng thànhNamKinh……
Chu Doãn Văn nhìn tấu trên tay, thấp giọng thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói “Chu Cao Sí , đừng trách ta, nay ngươi cũng đi rồi , như vậy…… Coi như là một loại giải thoát đi.”
Hoàng Tử Trừng quỳ dưới đất cũng ha ha cười “Cái này mới thật tốt ! Nay Chu Cao Sí đã chết, Yên vương từ khi trở về Bắc Bình liền đóng cửa không ra, tựa hồ bị một phen đại đả kích! Hiện tại trấn thủ Bắc Bình là đám người Chu Vương cùng Chu Cao Hú và Chu Cao Toại ! Những kẻ này cũng không đáng để sợ nha !”
Chu Doãn Văn nghe thấy hai chữ Chu Vương , trầm mặc một chút, mới thản nhiên nói “Mau chóng giải quyết đi.”
“Dạ! Thần tuân chỉ!” Hoàng Tử Trừng tựa hồ tâm tình tốt lắm, chắp tay chỉ lễ, liền cung kính lui ra.
********
Phương Hiếu Nhụ đứng ở trong thư phòng, trầm mặc nhìn thư tín trên bàn :
Phương huynh:
Thỉnh huynh cần nhận làm lão sư của thế tử Yên vương – Chu Cao Sí !
Đạo Diễn chi bút
Một phong thơ thực ngắn , chỉ có một câu như vậy.
Nhưng một câu như vậy cũng để lộ ra rất nhiều tin tức .
Lão sư của thế tử Yên Vương ?
Vậy có nghĩa thế tử Yên vương không chết! Nghĩ tới hôm nay Hoàng Tử Trừng nhìn thấy mình liền rất hưng phấn nói rằng Yên vương thế tử đã chết , Phương Hiếu Nhụ liền gợi lên khóe miệng cười, rất là trào phúng.
Thỉnh làm lão sư sao ?
Chẳng lẽ …… Ít ngày nữa Yên vương sẽ công tiến Nam Kinh ? Phương Hiếu Nhụ có chút đăm chiêu, nay Bắc Bình bị vây công mấy ngày liền , lại đều không có đánh hạ, chiến cuộc đã đình trệ , nếu muốn phá được chiến cuộc trước mắt , cũng chỉ có hai loại khả năng, một loại là Bắc Bình bị đánh hạ! Một loại, đó là…… Nam Kinh bị đánh hạ.
Nếu thế tử Yên vương thật sự không chết, Yên vương giờ lại im lặng như thế, nhất định là có hậu chiêu!
NamKinh — nguy hiểm !
Thần sắc Phương Hiếu Nhụ ngưng trọng lên, theo bản năng mạnh mẽ đứng lên.
Nhưng liếc nhìn thư tín trên bàn , lại chậm rãi ngồi xuống .
Cuối thư còn một câu ……
Cái gì mới là tốt nhất với Đại Minh ?
Đó là một câu hỏi câu, một câu hỏi thực mạc danh kỳ diệu
Sau khi viết xong nội dung thư , lại đột ngột thêm vào một câu như vậy……
Cái gì mới là tốt nhất với Đại Mình ?
Phương Hiếu Nhụ nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài, hắn đã không còn lựa chọn đi .
Ánh mắt lại chậm rãi mở, nhìn chằm chằm hai chữ trên thư : Cần nhận
Là sợ mình ngoan cố không chịu rồi mang họa sao?
Phương Hiếu Nhụ bất đắc dĩ bứt lên khóe miệng tươi cười, thật không hổ là Đạo Diễn .
Chỉ là, biết rõ tính tình mình, còn viết một phong thơ như vậy, làm gì chứ ?
Cầm lấy lá thư trên bàn , phóng tới trên ánh nến , chậm rãi nhìn nó bị đốt thành tro tẫn.
Thần sắc Phương Hiếu Nhụ chậm rãi kiên định, hắn, trong lòng hắn đều có một phân công lý chính nghĩa! Đều có một phần kiên trì!
Cho nên, Đạo Diễn , sợ là yếu cô phụ của ngươi một phen hảo ý !
************
Chu Cao Sí ngồi ở trên ghế, nhìn thiên không lam lam trên đỉnh đầu, thở ra một hơi, rốt cục có thể hảo hảo phơi nắng .
Chỉ là nghĩ đến Nam quân còn vây quanh bên ngoài Bắc Bình, tế mi Chu Cao Sí hơi nhíu, cầm lấy thư tín trong tay , liền nghiêm túc lật xem.
Lúc này, một tiếng ha ha cười vang lên “Thế tử…… Vẫn luôn nghiêm túc như thế .”
Chu Cao Sí sửng sốt, quay đầu nhìn lại, đã thấy Đạo Diễn đứng ở cửa viện . Đang muốn đứng dậy, Đạo Diễn vội vàng tiến lên, xua tay không ngừng nói“Thế tử không cần đa lễ, thân thể thế tử chưa phục hồi như cũ, hảo hảo nghỉ ngơi mới được .”
Chu Cao Sí ha ha ngại ngùng cười, sờ sờ đầu, ngồi xuống “Lão sư cũng phải nghỉ ngơi nhiều mới đúng .” Lại trong lòng nghi hoặc, lúc này, hòa thượng lão sư không phải đang ở nơi thủ thành sao ? Liền lại hỏi “Lão sư lúc này tiến đến, là……”
Đạo Diễn chậm rãi lắc đầu, nói “Thế tử không cần lo lắng, trải qua trận bị phóng hỏa hôm kia , thế công của Nam quân hôm nay đã yếu bớt rất nhiều, sĩ khí cũng chịu đại ảnh hưởng, Chu Vương gia bày mưu nghĩ kế, lại có thế tử bố trí mọi thứ trước rồi , nay trong lòng dân chúng Bắc Bình đều yên ổn, trật tự lương hảo, sĩ khí rất cao!”
Chu Cao Sí trong lòng hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, ôn hòa cười “Vậy là tốt rồi. Vất vả lão sư .”
Đạo Diễn khoát tay, nghiêm túc nói “Nên vất vả , xác thực phải là thế tử. Thế tử trước đây …… Thật sự là nhọc lòng !” Bốn chữ cuối cùng của Đạo Diễn nói có chút ý vị thâm trường.
Chu Cao Sí trong lòng sửng sốt, nhìn Đạo Diễn tựa hồ như muốn nói ra suy nghĩ của mình, lại không biết ngại cái gì nên không nói thẳng .
Chu Cao Sí liền tế mi loan loan, cười tủm tỉm nói “Lão sư hôm nay đến là muốn tâm sự cùng Cao Sí sao ? Nơi này không có ngoại nhân, lão sư không bằng cứ việc nói thẳng đi.”
Đạo Diễn trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu liếc nhìn Tam Bảo cung kính đứng cách đó không xa .
Chu Cao Sí từ tầm mắt Đạo Diễn nhìn lại, liền cười, đối Tam Bảo mở miệng nói “Tam Bảo, ngươi trước tiên lui xuống đi.”
“Dạ!” Tam có chút chần chờ, nhưng vẫn cung kính rời khỏi viện .
“Lão sư, mời nói.” Chu Cao Sí cười tủm tỉm mở miệng.
Đạo Diễn thần sắc nhất chỉnh, có chút ngưng trọng mở miệng “Thế tử, có từng nghe qua như vậy một câu “quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc thất thân, kỷ sự bất mật tắc hại thành.”
[ Chú thích :
Khổng Tử viết : “ Loạn chi sở minh dã tắc ngôn ngữ dĩ vi giai. Quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc thất thân, cơ sự bất mật tắc hại thành. Thị cố quân tử thận mật nhi bất xuất dã”.
Khổng tử giảng : “Loạn sở di sinh ra là do ngôn ngữ gây ra trước. Ông vua mà không kín lời (cẩn mật) thì mất bề tôi ; bề tôi mà không kín lời thì mất thân mình ; mưu cơ mà không giữ kín thì tai hại sinh ra. Cho nên người quân tử cẩn mật mà giữ gìn lời nói, không cho tiết lộ ra” ]
Chu Cao Sí giật mình, gật đầu nói “Nghe qua, đây là Khổng Tử nói qua .”
Đạo Diễn vẻ mặt nghiêm túc “Thế tử, thỉnh ngài nhớ kỹ những lời này.” Dứt lời, Đạo Diễn liền trầm mặc không nói.
Chu Cao Sí nhíu mày, cái gọi là “Quân bất mật tắc thất thần, thần bất mật tắc thất thân, kỷ sự bất mật tắc hại thành.”, có nghĩa là là quân thần cũng phải chú ý cái gì nên nói , không nên nói cái gì, dù sao, rốt cuộc vẫn là hoàng đế, nếu mất đúng mực, sẽ gặp……
Chu Cao Sí có chút hiểu rõ nhìn về phía Đạo Diễn , lão sư là lo lắng…… Mình cùng phụ vương……
“Lão sư, Cao Sí hiểu được .” Chu Cao Sí có chút đăm chiêu gật đầu.
Đạo Diễn mỉm cười, thế tử thật sự là thông tuệ.
Liền hai tay tạo thành chữ thập nghiêm nghị nói “Thế tử, còn có một câu –”
Chu Cao Sí giương mắt nhìn lại.
“Con người , luôn biến hóa ở những vị trí bất đồng .”
Chu Cao Sí giật mình sửng sốt một hồi, mới cười khổ một chút.
Hòa thượng lão sư…… Đây là ám chỉ nếu cha không hề là phụ vương, mà là phụ hoàng…… Mình sẽ phải chú ý thân phận sao?
Cũng đúng ……
Đến lúc đó, quyền thế lớn nhất khắp thiên hạ trước mặt…… Có lẽ, sẽ có chút biến hóa đi.
Chu Cao Sí ngẩng đầu nhìn hướng khuôn mặt nghiêm nghị của Đạo Diễn, tế mi nhất loan, cười ha ha nói “Cao Sí hiểu được, lão sư đừng lo lắng .”
Đạo Diễn thế này mới mỉm cười gật đầu “Thế tử, có một số việc, luôn lo trước để khỏi hoạ mới hảo .”
Chu Cao Sí ôn hòa cười “Cao Sí hiểu được.”
Lại nhàn thoại vài câu , nhìn Đạo Diễn rời đi sau, Chu Cao Sí thở dài một tiếng.
Hắn thật sự hiểu được.
Rốt cuộc cũng làm người hai thế. Mặc dù đã quên nhiều thứ ở tiền sinh , nhưng có nhiều thứ vẫn khắc ghi trong lòng .
Nhưng là, dù vậy, hắn cùng cha cũng đã …… Không có đường lui
Mà hắn tin tưởng, cha hắn , cũng sẽ không cho phép hắn có đường lui.
Nghĩ tới hôm qua Ngô thái y ở trước mặt cha , vẻ mặt nghiêm túc áy náy nói cho mình, mình sợ là sẽ không có con nối dòng . Mà sớm nay lại vụng trộm chạy tới đưa cho mình một mẩu giấy , nói cho mình, kỳ thật mình vẫn có thể có con nối dòng ……
Đối điều này, trong lòng Chu Cao Sí nói không thành lời .
Cha hắn hôm qua đe dọa Ngô thái y nói cho mình rằng mình sẽ không thể có con nữa , chẳng lẽ sợ mình sẽ thành hôn sao ?
Không muốn cho mình có nữ nhân sao ?
Vấn đề con nối dòng , hắn không quá để ý, chỉ là nghĩ tới đứa con đáng yêu mà hắn hơi nhớ đôi chút ở đời trước , có chút đáng tiếc mà thôi.
Dù sao, còn có Cao Hú Cao Toại, cho dù tương lai mình không thể kế thừa ngôi vị hoàng đế, khụ khụ, đương nhiên, cha hắn khẳng định có thể đi lên ngôi vị hoàng đế !! Nam Kinh này chiến tất thắng! Ân, trong lòng Chu Cao Sí vung tiểu quyền .
Hắn đối ngôi vị hoàng đế vô tình, hắn nay chỉ muốn có thể thảnh thơi thảnh thơi dạo chơi ngũ hồ tứ hải.
Nhưng, điều này, là không có khả năng .
Cha hắn sẽ để hắn rời đi sao?
Mà hắn cũng…… Không nỡ rời cha.
Cho nên, đại khái, có đi cũng là cùng cha nắm tay mà đi .
Cho nên, cha hắn mới lo lắng mà bắt Ngô Thái y nói dối , kỳ thật cũng không cần .
Nghĩ tới tối hôm qua, lão cha vẻ mặt ôn nhu an ủi mình, Chu Cao Sí liền rất muốn che mặt, thật sự là! Lời an ủi lại là , lại là –
“Sí nhi , tiểu hài tử thực phiền toái! Cũng không hảo ngoạn! Ngươi nếu muốn, chờ tương lai yên ổn , liền để cho Cao Hú cùng Cao Toại thành thân ( ý anh là cho 2 anh ý thành thân với nhau làm 1 thiên huynh đệ văn sao =)) ), để bọn họ sinh bảy – tám đứa cho, sẽ cho ngươi một đứa làm con thừa tự là được ! Đương nhiên, ngươi cũng không cần tự dưỡng ……”
Cái gì tên là tiểu hài tử thực phiền toái , không hảo ngoạn a!
Vậy khi mình còn nhỏ , ai là người cả ngày trêu đùa mình , là chuyện gì xảy ra sao !!
Còn có! Sinh mười bảy mười tám đứa ?!
Cho là sinh tiểu trư tử sao?
Tuy rằng bọn họ họChu……
Thật sự là — lão cha vô liêm sỉ!
*********
Chu Lệ đang trên đường đột nhiên đánh cái hắt xì –
“Phụ vương?” Cao Hú giục ngựa tiến lên, hỏi “ Là cảm lạnh sao ?”
Chu Lệ nhu nhu cái mũi, chậm rãi lắc đầu, trong lòng cũng đoán rằng , chẳng lẽ là Sí nhi nhớ mình ?
Liền hơi hơi gợi lên khóe miệng.
“Phụ vương, nếu không chúng ta nghỉ ngơi một chút ?” Cao Toại cũng giục ngựa tiến lên hỏi.
Chu Lệ quét mắt nhìn quân sĩ bốn phía, tuy rằng có chút mỏi mệt nhưng tinh thần coi như không tồi , liền thản nhiên nói “Nghỉ ngơi một lát!”
Xuống ngựa nhìn ngọn núi cách đó không xa, Chu Lệ đột ngột mở miệng.
“Cao Hú .”
“Phụ vương?”
“Chờ sự tình bình định sau, chính ngươi cũng nên đi tìm một người nữ tử mà ngươi thích rồi thành thân đi.”
“……”
“Đại ca ngươi lần này thương thế tuy rằng đã tốt lên , nhưng để lại hậu hoạn, chỉ sợ, cả đời này đều là không có con nối dòng . Cho nên, đến lúc đó, ngươi hoặc là Cao Toại sinh một đứa để đại ca ngươi làm con thừa tự đi ……”
Cao Hú trầm mặc một hồi, ngẩng đầu nhìn hướng Chu Lệ thần sắc thản nhiên, nhịn không được mở miệng nói “Là đại ca thật sự không thể , hay là…… Phụ vương ngài không muốn?”
Chu Lệ nghe vậy, quay đầu, nhướng mày, đôi mắt lợi hại nhìn chằm chằm Cao Hú “Là ta không muốn, thì tính sao?”
Chu Cao Hú nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hắn không nghĩ tới, phụ vương hắn lại sẽ thản nhiên như vậy …..
Nhưng Cao Toại vẫn im lặng cúi đầu nghe , liền mở miệng , mặc dù có chút chần chờ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí nói :
“Phụ vương…… Như vậy, đối đại ca không công bình!”
Chu Lệ vừa nghe, nở nụ cười, tươi cười thực đạm, lại lộ ra một cỗ hương vị đàng hoàng “Là không công bình! Thì tính sao?!”
“Ta đem sinh mệnh của ta cho Sí nhi , Sí nhi cho ta khi hắn còn sống. Như thế mà thôi.”
Xoay người rời đi trước , Chu Lệ nhẹ nhàng bâng quơ nói .