Chu Cao Sí mang theo Tam Bảo lắc lư hướng Tùng Trúc viện đi đến .
Trên đường, Chu Cao Sí tùy ý hỏi “Tam Bảo , biết chữ không ?”
Mã Tam Bảo cung kính đáp lời “Nô tài cũng biết đôi chữ .”
Chu Cao Sí cười tủm tỉm gật đầu, trong lòng nghĩ đến, Hiểu Cầm tuy rằng cũng biết chữ, nhưng suy cho cùng cũng là thân nữ nhi , A Qúy tuy rằng trung tâm thông minh , đáng tiếc không biết chữ, hiện tại Tam Bảo này biết chữ, thật hảo.
Ân, hơn nữa xem ra cũng thực thông minh, chậm rãi dạy dỗ một phen, hẳn sẽ là người thích hợp .
“Tam Bảo , gia hương ngươi ở đâu?”
“Gia hương nô tài ở Vân Nam.”
Vân Nam? Chu Cao Sí quay đầu, mỉm cười “Vậy địa phương kia hẳn là thực không tồi .”
Mã Tam Bảo sửng sốt “Thế tử ngài đã đi qua?”
Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu, cười tủm tỉm nói “Ta không đi qua. Chính là cảm thấy thời điểm ngươi nói , dương như thực hoài niệm nơi đó ……”
Mã Tam Bảo giật mình, lập tức cúi đầu nói “Đó là gia hương nô tài……”
Chu Cao Sí nhìn Mã Tam Bảo , dừng lại cước bộ, phóng âm ôn nhu nói “Tương lai nói không chừng sẽ có cơ hội trở về .”
Mã Tam Bảo toàn thân chấn động, theo bản năng ngẩng đầu, thấy vẻ mặt Chu Cao Sí ôn hòa nhìn mình, hốc mắt không khỏi có chút ửng đỏ, lập tức vội vàng cúi đầu, chắp tay quỳ xuống nói “Nô tài thất lễ .”
Chu Cao Sí cười ha ha chậm rãi lắc đầu, xua tay nói “Không có việc gì, ngươi đứng lên đi.”
Chu Cao Sí dứt lời, liền tiếp tục chắp hai tay sau lưng , chậm rì rì hướng Tùng Trúc viện đi tới , rốt cục đi tới Tùng Trúc viện.
Rất xa, chỉ thấy Trương Ngọc canh giữ ở bên ngoài.
Trương Ngọc vừa thấy Chu Cao Sí đến gần, liền vội vàng chắp tay cung kính chỉ lễ.
Chu Cao Sí ngẩng đầu ôn hòa cười “Phụ vương có ở đây không ?”
Trương Ngọc có chút khó xử, Vương gia có ở đây , nhưng lúc này, lúc này Vương gia là ở……
Chu Cao Sí thấy vẻ mặt Trương Ngọc khó xử, có chút nghi hoặc, nhưng nghĩ cha hắn có không ít sự tình bí mật, liền cười tủm tỉm nói “Không có việc gì, phụ vương đang bận , ngày ai ta lại đến cũng được a .”
Dứt lời, liền mang theo Mã Tam Bảo xoay người rời đi.
Mà Chu Cao Sí vừa mới xoay người, trong Tùng Trúc viện bước ra một cô nương xinh đẹp.
Cô nương đó rất là xinh đẹp mỹ lệ, vả lại, một thân phong tình……
Chu Cao Sí quay đầu vừa thấy, không khỏi sửng sốt, hắn ở Tùng Trúc viện trụ mấy ngày, nhưng chưa từng gặp qua một nữ nhân nào đi vào .
Nghĩ Trương Ngọc vừa mới khó xử, trong lòng Chu Cao Sí có chút hiểu rõ, có chút không ngờ, nguyên lai cha hắn đang vội vàng chính là sủng hạnh nữ nhân sao?
Vì thế, trên mặt Chu Cao Sí tươi cười càng thêm ôn hòa . Thấy cô nương một thân phong tình hướng mình hành lễ, Chu Cao Sí chỉ là xua tay, liền mang theo Mã Tam Bảo xoay người rời đi, liếc cũng không liếc cô nương kia một cái .
Trương Ngọc nhìn Chu Cao Sí mang theo Mã Tam Bảo rời đi , cũng không quay đầu lại, trong lòng không biết sao bỗng nhiên có chút dự cảm bất hảo……
**********
Chu Lệ tắm rửa đi ra, mắt nhìn sắc trời, bóng đêm đã tràn về .
Trong lòng kỳ quái, tiểu tử kia bất quá là tuyển một thái giám, sao lâu như vậy? Liền hướng ra ngoài , hô “Trương Ngọc !”
Trương Ngọc vội vàng cung kính tiến vào, chắp tay nói “Vương gia!”
“Thế tử có tới không?”
Trương Ngọc trong lòng lộp bộp, có chút do dự, trên mặt vẫn cung kính hồi bẩm “Hồi Vương gia, thế tử vừa mới đã tới , nhưng bởi vì Vương gia đang bận , cho nên thế tử đi về trước .”
Chu Lệ nhíu mày, trong lòng có chút xấu hổ, liền phất tay cho Trương Ngọc lui ra.
Vừa nãy hắn đang sủng hạnh nữ nhân trong cung đưa tới, thời gian này vì quá bận rộn , đã thật lâu không có sủng hạnh qua nữ nhân, thấy nữ nhân tên Tiểu Điệp kia , nhất thời tâm dương nhịn không được……
Bất quá, trong lòng Chu Lệ lại bỗng nhiên có chút xấu hổ, hắn làm cha , có đi sủng hạnh nữ nhân thì sao lại đối với con mình cảm thấy đuối lý nha ?!
Đứng dậy, hơi sửa sang lại quần áo, Chu Lệ liền rời đi phòng ngủ.
Thản nhiên mở miệng “Đi Thính Đào Viện .”
Lúc này, trong Thính Đào viện, Chu Cao Sí đang cùng một người đánh cờ .
Tuy rằng Chu Cao Sí tự cảm thấy tựa hồ chơi cờ vây càng thú vị hơn , nhưng ngẫu nhiên chơi cờ năm quân cũng không tồi nha .
Cùng Chu Cao Sí chơi cờ, cũng là một hài đồng , nhưng so với Chu Cao Sí cao hơn , so với Chu Cao Sí to lớn hơn , tuổi cũng so với Chu Cao Sí lớn hơn ba đến bốn tuổi , đúng vậy, người này chính là trưởng tử của Trương Ngọc — Trương Phụ.
Trương Phụ khuôn mặt đoan chính, tuy rằng mới mười tuổi, nhưng nhìn qua thì còn có vẻ lớn hơn Mã Tam Bảo đã 13 tuổi .
Chu Cao Sí vuốt cằm, nhìn thế cục trên bàn cờ, tuy nói cờ năm quân có vẻ đơn giản, nhưng bên trong biến hóa cũng rất nhiều. Chu Cao Sí nhìn ván cờ, ngẩng đầu đối Trương Phụ nhịn không được mỉm cười, trong lòng tán thưởng, Trương Phụ này thực không tồi nha!
Lúc này, Chu Cao Sí tươi cười ôn hòa rất là thân thiết, tế mi loan loan, lại rất là thảo hỉ.
Khi Chu Lệ đi vào, thấy chính là một hình ảnh như thế , con hắn , Chu Cao Sí đối với một đứa nhỏ cười đến…… Sáng lạn!
Trong lòng Chu Lệ đột nhiên còn có chút không vui .
Chu Lệ ho khan một tiếng, Chu Cao Sí quay đầu thấy là cha hắn , vì thế chậm rãi đứng dậy, nghiêm nghị chắp tay “Con kiến quá phụ vương.”
“Trương Phụ kiến quá Vương gia.”
“Nô tài Mã Tam Bảo kiến quá Vương gia.”
Trương Phụ cùng Mã Tam Bảo vội vàng quỳ xuống cung kính hành lễ.
Ánh mắt Chu Lệ hơi hơi nhíu lại, Trương Phụ…… Con Trương Ngọc , mình chỉ định cấp tiểu tử này một thư đồng, hắn tự nhiên biết, chính là cảm thấy Trương Phụ không tồi , mới có thể an bài làm bạn đọc của tiểu tử này, chính là, hôm nay thấy, trong lòng lại có chút không vui.
Mã Tam Bảo ? Nô tài đứa nhỏ này tuyển sao ?
Sao không chọn lựa một người lớn tuổi hơn chút ?!
Cùng tiểu tử này cũng không lớn hơn là bao , sao có thể chiếu cố được chứ ?! Quả nhiên, mình vẫn nên đi theo để tuyển phụ !
Trong lòng suy nghĩ đủ loại, nhưng trên mặt, Chu Lệ vẫn như cũ thản nhiên , tùy ý phất tay, ra hiệu cho Trương Phụ cùng Mã Tam Bảo đứng dậy, ngồi vào chủ vị , đối Chu Cao Sí cười mở miệng nói “Sí nhi lại đây.”
Chu Cao Sí thấy lão cha hắn ngoắc, trong lòng nhớ tới nữ nhân một thân phong tình đi ra Tùng Trúc viện, có chút không ngờ, chậm rãi đi qua, trên mặt nghiêm nghị chắp tay chỉ lễ “Con cung thỉnh phụ vương huấn giáo.”
Chu Lệ nhất thời trong lòng lộp bộp. Thái độ tiểu tử này , sao …… Có chút kỳ quái nha?
Vừa cẩn thận đánh giá một phen, tiểu hài như trên mặt mềm mại , nghiêm nghị cung kính, thấy thế nào cũng là một đứa nhỏ hiếu kính , nghe lời ……
Nhưng vấn đề là –
Đối tiểu tử này mà nói, hiếu thuận chính là xa cách! Cung kính chính là lãnh đạm!
Tiểu tử này…… Sẽ không phải lại cáu kỉnh mình đi ?
Vì thế, Chu Lệ thật sâu nhìn Chu Cao Sí một cái, đối Trương Phụ cùng Mã Tam Bảo thản nhiên hỏi vài câu, liền phất tay cho bọn họ lui ra trước.
Đợi Trương Phụ cùng Mã Tam Bảo đều lui xuống, Chu Lệ mới cúi đầu nhìn về phía Chu Cao Sí đứng ở bên cạnh mình , đang cúi đầu , một bộ nhất nhất cung kính , cười hỏi “Sí nhi …… Dùng cơm chưa ? ”
“Hồi phụ vương, con chưa dùng cơm.” Chu Cao Sí rất có nề nếp trả lời .
Chu Lệ trầm mặc , lúc này, hắn có thể thập phần xác định cùng khẳng định, tiểu tử này…… Cáu kỉnh ……
Nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , Chu Lệ chậm rãi hồi tưởng , giống như hôm nay không có làm cái gì khiến cho tiểu hài tử này cáu giận nha ?
Nhíu nhíu mày, trong lòng Chu Lệ có chút không hờn giận, hắn cũng không thích đứa con cố tình gây sự!
“Sí nhi ! Ngươi cùng cha nói, ngươi tức giận cái gì?”
Chu Cao Sí trong lòng bị kiềm hãm, sinh khí? Hắn cũng không có sinh khí!
Hắn bất quá là nhìn thấy nữ nhân kia một thân phong tình , liền nhịn không được nhớ tới mẫu thân hắn thôi.
Tuy rằng…… Hắn biết, điều này đối cha mà nói là chuyện tình phi thường tự nhiên cùng bình thường, hơn nữa, cha hắn, kỳ thật…… Cũng không phải cái loại nam nhân sa vào sắc đẹp liền bạc đãi chính thê, từ việc con nối dòng của Yên vương phủ đều là từ mẫu thân hắn sở sinh là có thể nhìn ra được .
Chu Cao Sí ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói “Cha, con không có sinh khí, con…… Chính là tâm tình không tốt……” Chu Cao Sí tùy ý tìm cái lấy cớ.
Chu Lệ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Cao Sí còn đang nghiêm túc , cái loại cảm giác xa cách lãnh đạm vơi đi không ít, trong lòng thư thái rất nhiều, liền ôm lấy Chu Cao Sí ngồi vào trên đùi mình, ôn nhu hỏi “Nói cho cha, vì sao tâm tình không tốt? Là có người nào không có mắt dám đối với ngươi bất kính ?”
Chu Cao Sí chậm rãi lắc đầu, sờ sờ bụng, trên mặt nhếch miệng cười “Cha, có thể là con đói bụng ……”
Chu Lệ sửng sốt, trong lòng biết tiểu tử này nhất định là không muốn nói, tùy ý tìm cái lấy cớ, nhưng nhìn tiểu tử này thân cận mình , cũng không muốn đi truy cứu, liền trêu tức trạc trạc tiểu bụng bự của Chu Cao Sí “Ngươi nha , tiểu tử này lại nhớ thương thịt nướng đi!”
Chu Cao Sí ha ha ngây ngô cười, lơ đãng ngửi được trên người cha hắn có mùi hương thản nhiên thơm ngát, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, hoàn hảo, cha có tắm rửa, bằng không…… Nghĩ đến cha trước cũng ôm một nữ nhân tràn đầy phong tình kia , hiện tại lại đây ôm hắn…… trong lòng Chu Cao Sí nhịn không được rầu rĩ, hắn khẳng định sẽ bị cha làm cho dị ứng mà ngay cả thịt nướng đều ăn không vô!
Khi dung bữa , Chu Lệ nhìn bộ dáng Chu Cao Sí im lặng ăn cơm, ngày thường, tiểu tử này chỉ cần vừa thấy thịt nướng, sẽ là ánh mắt lượng lượng nhìn chằm chằm, nhưng chốc lát này , tiểu tử cũng chỉ nhìn thịt nướng một cái, liền im lặng vùi đầu ăn cơm.
Chu Lệ biết, tiểu tử này kỳ thật trong lòng không thoải mái…… Mà không thoải mái này ít nhiều cùng mình có liên quan……
Chu Lệ nhịn không được gắp cho Chu Cao Sí rau cùng thịt, thỉnh thoảng ôn nhu nói chuyện, hỏi đồ ăn được không? Thịt thế nào?
Chu Cao Sí xem xét trên mặt cha hắn cười thực ôn nhu, trong lòng kinh ngạc, lão cha hắn đây là…… Lấy lòng hắn? Nghĩ đến điểm này, Chu Cao Sí trong lòng thư thái một ít, cũng có chút bất an.
Cha là một người cỡ nào cường thế cùng bá đạo nha, đối với mình lại như vậy…… Chu Cao Sí trong lòng rất là bất an.
Vì thế, Chu Cao Sí liền gắp một miếng thịt cha thích ăn nhất , phóng tới trong bát cha hắn , nhếch miệng cười “Cha, ngươi ăn.”
Chu Lệ sửng sốt, trong lòng lập tức thoáng được an ủi một ít, cuối cùng không có uổng phí công phu.
Liền cũng gắp miếng thịt , bỏ vào trong miệng , chậm rãi nhấm nuốt , liền cảm thấy miếng thịt này so với bình thường ăn đến thiệt ngon !
Dùng xong cơm, nhìn Chu Cao Sí ở trong phòng một bên xoa bụng một bên chậm rãi vòng quanh cái bàn mà đi, Chu Lệ không khỏi gợi lên khóe miệng. Để tay lên trán , dừng ở tế mi Chu Cao Sí hơi nhíu, khóe miệng loan loan, một bàn tay nhẹ nhàng xoa bụng mình, một bàn tay tựa vào cái bàn, chậm rãi tiêu sái, tươi cười của hắn không khỏi càng sâu .
Tiểu tử này…… Thật sự là!
Không muốn có tiểu bụng bự , thịt nướng cũng đừng ăn nhiều như vậy, nhưng tiểu tử này lại luyến tiếc thịt nướng, hoàn hảo, đêm nay không có ăn quá no .
“Cha…… Người thấy Tam Bảo thế nào?” Chậm rãi xoa xoa bụng , Chu Cao Sí bỗng nhiên nghĩ đến lời cha dặn , chọn trúng ai phải mang cha xem, liền mở miệng hỏi.
Chu Lệ lấy lại tinh thần, nghĩ đến tuổi của tiểu thái giám kia cùng tiểu tử này không sai biệt lắm, nghĩ đến khi mình vừa mới tiến sân chỉ thấy hình ảnh tiểu tử này , còn có Trương Phụ, tiểu thái giám , ba người ở cùng nhau, trong lòng nhất thời không hờn giận, khẽ nhíu mày “Sí nhi , ngươi sao không chọn người lớn tuổi hơn chút ? Cha nhìn hắn quá nhỏ , không thể chiếu cố ngươi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình : [ ̄︶ ̄] tiếp tục tỏ vẻ đây là tồn cảo quân…… [ Nguyệt ~~ Chả biết Tồn Cảo Quân nó là cái gì =.=” ]