Đêm thất tịch, ngày lành .
Hẳn là hảo hảo nghỉ ngơi nghỉ ngơi, thuận tiện hưởng thụ một chút điểm tâm mà Tùng Trúc viện mới đưa tới , tái phủng một ly trà, ngồi ở trong Thính Đào viện của mình , nhìn bên ngoài trời xanh mây trắng, là cỡ nào thảnh thơi thích ý.
Chu Cao Sí trong lòng cảm khái , nhưng đêm thất tịch của hắn , cũng phải ngồi ở trong thư phòng , nghe hòa thượng không giống hòa thượng ngồi đối diện thao thao bất tuyệt giảng văn luận.
Hòa thượng lão sư, ngài không cần ăn tết , nhưng là đệ tử cần a.
“Thế tử? Ngài nghe hiểu không ?” Đạo Diễn cười tủm tỉm hỏi.
Chu Cao Sí trên mặt cung kính chắp tay chỉ lễ “Đệ tử nghe hiểu , mong lão sư chỉ bảo nhiều hơn.”
Đạo Diễn nhìn Chu Cao Sí , trong lòng thật là trấn an, kẻ này trí tuệ dày rộng, khó được nữa là không kiêu không ngạo, còn có thể khiêm tốn hiếu học như thế.
Liền gật đầu nói “Thế tử, hôm nay dạy học đến đây thôi , buổi tối thế tử liền hoàn thành thiên văn luận này đi.”
Chu Cao Sí trong lòng nhẹ nhàng thở ra, tốt lắm, cách buổi tối, hắn còn có hai canh giờ nghỉ ngơi, hắn có thể đi xem bọn đệ đệ.
Nhưng Đạo Diễn đang nói xong , nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , ý vị thâm trường hỏi “Thế tử, có từng nghe qua chuyện xưa ba người biến hổ?”
Chu Cao Sí sửng sốt, nháy mắt nghĩ tới lời đồn đại gần nhất ở Bắc Bình truyền lưu.
Trên mặt vẫn như cũ nghiêm nghị , còn nghiêm túc nói “Chuyện xưa về ba người biến hổ , đệ tử đã nghe qua. Chuyện xưa nói có ba người nói dối rằng ở chợ có hổ , người nghe liền tin là thực .”
Đạo Diễn vừa cười cười mở miệng nói “Thế tử, chuyện xưa về ba người biến hổ , cũng có thể nói trái lại như thế này , ba người, không thành hổ.”
Chu Cao Sí trong lòng chấn động, không khỏi chuyên chú nhìn về phía Đạo Diễn , trong lòng cân nhắc, hòa thượng lão sư muốn nói cho hắn cái gì sao?
Đạo Diễn lại chuyển mở lời đề “Không biết thế tử đối với lời đồn đại gần đây ở bên ngoài thấy thế nào ?”
Chu Cao Sí ngẩn ra, lập tức trong lòng phát sầu, thấy thế nào? Còn phải hỏi sao? Cho dù cha hắn có dã tâm, cha hắn cũng sẽ không gióng trống khua chiêng ầm ĩ như vậy để cố gieo rắc tin đồn mình muốn làm hoàng đế , cho nên không chỉ hắn không tin, dân chúng Bắc Bình cũng sẽ không tin tưởng, những người hơi chút có đầu óc sẽ không tin tưởng, nhưng lời đồn đợi này lại là cha hắn cố tỉnh gieo rắc ra ngoài , vậy còn hỏi nữa sao ? Cha hắn muốn cho người trong thiên hạ tin tưởng, cha hắn sẽ không đi làm hoàng đế . Mà cha hắn hao hết tâm tư như thế, chỉ có thể nói là vì có người hoài nghi , kinh thành, hoàng gia gia hắn hoài nghi lão cha hắn là đi?
Chu Cao Sí hiểu được, phi thường hiểu được, nhưng vấn đề là hắn không thể nói. Hắn còn phải giả trang không rõ, bởi vì hắn là Chu Cao Sí bảy tuổi.
Vì thế, Chu Cao Sí trong lòng phát sầu , ra vẻ tự hỏi một trận, trong lòng nghĩ nên dùng từ gì , mới chậm rãi mở miệng nói “Lão sư, ta không tin phụ vương ta sẽ có…… Ý tưởng…….” Nói xong, trên mặt Chu Cao Sí một mảnh không yên nhìn về phía Đạo Diễn .
Đạo Diễn cũng mỉm cười “Thế tử cùng Vương gia là phụ tử tình thâm, tự nhiên tin tưởng Vương gia, nhưng mà ngoại nhân cũng không nhất định cho rằng như vậy.”
Chu Cao Sí trong lòng nhất thời không biết nói gì, hắn nhìn cha hắn dùng đủ mọi thủ đoạn , không phải là vì làm cho ngoại nhân tin tưởng sao? Hơn nữa hắn xem ra, thủ đoạn của cha thật không tồi nha .
Hòa thượng lão sư, ngài rốt cuộc muốn nói cái gì đây ?
Đạo Diễn thần bí hề hề mở miệng “Tỷ như nói, vị công chúa kia……”
Chu Cao Sí trong lòng ngẩn ra, trong lòng dần dần có điều hiểu, vì thế nghiêm túc nhìn về phía Đạo Diễn “Đệ tử thỉnh giáo lão sư, làm như thế nào để người ta không hề hoài nghi phụ vương ta đây ?”
Đạo Diễn khẽ lắc đầu, thở dài nói “Này…… Bần tăng ta cũng không biết.”
Chu Cao Sí bị kiềm hãm, nhìn về phía Đạo Diễn , trong lòng vô lực, nếu hòa thượng lão sư ngài không biết, như vậy…… Ngài nói nhiều thứ vô nghĩa như vậy là vì sao?
Đạo Diễn sờ sờ đầu Chu Cao Sí , mỉm cười, hữu ý mở miệng “Có lẽ, công chúa nếu nhìn thấy cái gì đó thì sẽ tự hiểu được .”
Chu Cao Sí hoàn toàn giật mình .
Đạo Diễn lại thần bí mở miệng “Thế tử cũng biết ở hậu viện từ đường có một tòa nhàn viên đi ?”
Đúng rồi! Nhàn viên !
An Bình công chúa kia cả ngày nháo loạn khiến cao thấp trong vương phủ không thể có được ngày nào bình an , không phải là vì nhàn viên kia sao ? Nếu công chúa nhìn thấy nhàn viên , không phải có thể hết hy vọng sao?
Nhưng là…… Sao có thể làm công chúa kia nhìn đến đây ?
Chu Cao Sí có một ý tưởng đầu tiên , đó là làm cho một kẻ khó bị người nghi ngờ dẫn công chúa đi .
“Thế tử nếu muốn đi xem, tốt nhất chính là buổi tối, hôm nay là đêm thất tịch, truyền thuyết nói rằng đêm thất tịch có thể nhìn đến thứ bình thường khó thể thấy ……” Đạo Diễn thấp giọng thần bí nói.
Chu Cao Sí trong lòng trầm xuống, vì thế……mình vẫn là người tốt nhất sao ? Dẫn dắt công chúa đi qua?
Chu Cao Sí nhịn không được ngẩng đầu nhìn hướng Đạo Diễn , đã thấy Đạo Diễn đã muốn đứng dậy, xoay người, đang muốn rời đi. Chu Cao Sí há miệng thở dốc, lại vẫn yên lặng ngậm lại.
Chu Cao Sí rất muốn hỏi, này, là ý tứ của cha hắn sao?
Tiễn bước Đạo Diễn , Chu Cao Sí trầm mặc đứng ở trong viện, nhìn hoàng hôn ráng màu dần dần tan vào thiên không.
Vẻ mặt Hiểu Cầm tươi cười tiến lên, cung kính hành lễ , nói “Thế tử, vừa mới nãy người của Tùng Trúc viện lại đưa tới một mâm điểm tâm.”
Chu Cao Sí chậm rãi gật đầu, xoay người nhìn về phía Hiểu Cầm, ôn hòa cười “Lấy lại đây đi, thuận tiện lấy thêm Hồ trà lại đây .”
Chu Cao Sí dứt lời, liền chắp hai tay sau lưng, chậm rì rì tiêu sái đến dưới đại thụ trong viện, chậm rãi ngồi xuống , tựa vào đại thụ, nhìn ráng màu trên thiên không, trong lòng từ từ thở dài, thôi, là ý tứ của cha thì lại như thế nào, không phải ý cha thì sẽ ra sao ?
Nay, tự mình biết , liền nhất định sẽ đi làm.
Mặc kệ là ý tứ của ai đều giống nhau, bởi vì hắn vô luận như thế nào đều sẽ hỗ trợ , ai kêu người nọ là cha hắn đâu?
Vuốt cằm, Chu Cao Sí trong lòng cân nhắc, hôm nay là đêm thất tịch, buổi tối mọi người sẽ tụ lại , thưởng hoa, ăn điểm tâm.
Như vậy, chính là đêm nay .
Lúc này, trong Tùng Trúc viện.
Chu Lệ vẻ mặt phức tạp nhìn Đạo Diễn .
“Đạo Diễn ! Ngươi nên biết Sí nhi mới bảy tuổi! Nó như thế nào có khả năng hiểu được chuyện tình phức tạp như vậy?!” Chu Lệ thấp giọng cả giận nói.
Đạo Diễn vẻ mặt ngưng trọng “Vương gia, thời gian của chúng ta không nhiều lắm , kéo dài càng lâu đối chúng ta lại càng bất lợi! Kinh thành bên kia, truyền đến tin tức đều là tin tức xấu a. Mặc kệ Hoàng Thượng tin hay không tin lời An Bình công chúa nói, hắn đã đối ngài sinh ra hoài nghi !”
Chu Lệ lãnh nghiêm mặt, nhếch môi .
Đạo Diễn cười khổ một tiếng, lắc đầu nói “Vương gia, lúc trước bần tăng từng báo cho ngài, An Bình công chúa kia tướng mạo quỷ dị, đối với ngươi mà nói, nàng là phúc cũng là họa, nay, xem ra, nàng quả thật là họa, nếu không giải quyết, đối ngài là bất lợi thật lớn a.”
“Cho dù là ai đều hảo! Vì cái gì lại là Sí nhi !” Chu Lệ lạnh giọng hỏi, hai mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Đạo Diễn .
Đạo Diễn thở dài “Bởi vì thế tử là kỳ lân, đối ngài, hắn là phúc, đối An Bình công chúa mà nói, thế tử là họa. Trọng yếu hơn là, không có ai sẽ đi hoài nghi một đứa nhỏ 7 tuổi, công chúa sẽ không, Hoàng Thượng càng thêm sẽ không!” Thấy vẻ mặt Chu Lệ vẫn như cũ âm trầm, Đạo Diễn trong lòng khó hiểu “Vương gia, chỉ là làm cho thế tử dẫn công chúa đi qua mà thôi, không có gì nguy hiểm .”
Chu Lệ trong lòng bị kiềm hãm, lại nhịn không được nắm chặt tay thành quyền, hắn biết Đạo Diễn nói không sai, nhưng hắn không muốn! Không nghĩ!
Tiểu tử kia …… Chỉ cần hảo hảo ngoan ngoãn đợi ở bên người hắn là đủ rồi!
Chuyện tình xấu xa thối nát này cùng tiểu tử kia , một chút cũng không có quan hệ !
**********
Mặc kệ Chu Lệ có nguyện ý hay không, ban đêm, vẫn đến .
Chính giữa gian nhà chính kê một cái bàn lớn .
Thủ tọa ngồi là Chu Lệ , Từ thị , An Bình , kế tiếp mới là Chu Cao Sí , Chu Cao Hú cùng Chu Cao Toại .
Nhìn mặt bàn bóng loáng , Chu Cao Sí rất là tân kỳ, hôm nay còn thỉnh đào hát đến hát hí khúc?
Chu Cao Sí mặt mày loan loan nhìn đào hát trên trên sân khấu kịch . Trong lòng thật là vui vẻ, hắn thực thích nghe diễn, giống như đời trước cũng rất thích đi? Đã quên đi rất nhiều, nhưng Chu Cao Sí phát hiện có vài thứ khắc rất sâu , tuy rằng quên , nhưng cảm giác quen thuộc thì vẫn còn .
Tỷ như nói cha cùng nương , tuy rằng quên đi đời trước từng làm con bọn họ , nhưng bọn họ đối mình vẫn rất trọng yếu , cảm giác này không hề biến mất .
Cho nên…… đối chuyện lão cha trước kia hoài nghi mình, chính mình mới có thể để ý như vậy?
Mà hiện tại, đối với việc mình muốn đi làm, mới có thể cảm thấy cam tâm tình nguyện?
Nhìn An Bình đứng dậy rời đi, Chu Cao Sí đang muốn đứng dậy, Chu Lệ bỗng nhiên mở miệng .
“Sí nhi , lại đây.”
Chu Cao Sí ngẩn ra, trên mặt vẫn như cũ , chậm rì rì tiêu sái đi qua, cung kính chắp tay “Phụ vương.”
Chu Lệ chỉa chỉa điểm tâm trên bàn, đối Chu Cao Sí cười cười nói “Sí nhi , đây chính là điểm tâm ngươi thích nhất, đến, ngồi gần phụ vương !”
Chu Cao Sí trong lòng sửng sốt, nhìn Chu Lệ , đã thấy vẻ mặt Chu Lệ bình thản tươi cười, cha đây là…… Không nghĩ cho mình đến chỗ An Bình sao ?
Chu Cao Sí trong lòng liền có chút phức tạp, chậm rãi chắp tay chỉ lễ, cung kính nghiêm nghị nói “Con tạ phụ vương thưởng, bất quá con hiện tại muốn đi ra ngoài……”
Chu Lệ nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , chậm rãi đứng dậy, đi đến trước mặt Chu Cao Sí , mỉm cười, xoay người sờ sờ đầu Chu Cao Sí , ôn nhu nói “Đến, đến chỗ phụ vương dùng điểm tâm rồi đi .”
Chu Cao Sí cúi đầu, hai tay vẫn đang nắm , thấp giọng nói “Phụ vương, con…… Thực cấp……”
Ánh mắt Chu Lệ gắt gao nhìn chằm chằm Chu Cao Sí , sau một lúc lâu lại trầm mặc.
Chu Cao Sí vì thế chắp tay chỉ lễ, cúi đầu, bước nhanh từ bên người Chu Lệ rời đi.
Chu Lệ trầm mặc nhìn Chu Cao Sí đi xa, ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Chu Cao Sí , hai tay cũng không từ nắm chặt thành quyền.
Chu Cao Sí bước nhanh từ nhà chính rời đi, đối A Qúy đi theo mình thì ôn hòa nói “Ngươi đi về trước đi. Ta đợi một người rồi mới trở về.”
A Qúy do dự “Thế tử, hôm nay sắc tối như vậy , ngài nếu bị ngã……”
Chu Cao Sí cười tủm tỉm xua tay “Không có việc gì không có việc gì……”
A Qúy thấy Chu Cao Sí kiên quyết như vậy, cũng chỉ hảo lui ra.
Chu Cao Sí thấy A Qúy lui xuống, mới chắp hai tay sau lưng, chậm rì rì hướng phía trước đi đến, rất nhanh, liền thấy ở trong vườn An Bình , An Bình xoay người bực tức , bên cạnh chỉ có một giáo dưỡng cung nữ? Ân…… Vậy rất tốt, đáng tiếc chỉ có một người a, nếu nhiều thêm vài người liền rất tốt .
Chu Cao Sí trong lòng có chút tiếc hận nghĩ, ánh mắt hơi hơi nhíu lại, khóe miệng nhất loan, đi qua.
Đi đến trước mặt An Bình, trên mặt Chu Cao Sí cung kính nghiêm nghị chắp tay “Chất nhi kiến quá cô cô .”
An Bình lăng lăng , quay đầu thấy là Chu Cao Sí , cáu kỉnh không hờn giận nói “Đi đi đi! Không gặp người ở đây đang phiền chán sao ?”
Chu Cao Sí ra vẻ mờ mịt chắp tay “Chất nhi đáng chết, chất nhi đã quấy rầy cô cô , chất nhi đi vậy .” Dứt lời, liền xoay người, nhưng đi không được vài bước, liền ra vẻ do dự xoay người trở về, nột nột mở miệng nói “Cô Cô ……”
An Bình trừng mắt “Còn chi nữa ?!”
Chu Cao Sí tiếp tục nột nột nói “Trước kia không phải cô cô hỏi qua Sí nhi chuyện nhàn viên sao ?”
An Bình nghĩ nghĩ , lập tức bước nhanh tiến lên cầm lấy bả vai Chu Cao Sí , vội vàng hỏi “Ngươi có biết?! Cái kia địa phương ở nơi nào?!”
Chu Cao Sí trong lòng phát sầu, lực tay của An Bình này sao lớn như vậy a a? Lay vai hắn mà cũng có điểm đau !
Nhưng trên mặt vẫn như cũ vài phần hàm hậu thêm vài phần ngây thơ , nột nột nói “Cái kia…… Ta nghe nói buổi tối đêm thất tịch có thể nhìn đến thứ bình thường không thể thấy , cho nên…… Cô cô , địa phương kia cũng không biết có phải nhàn viên mà cô cô tìm hay không ……”
“Địa phương kia? Địa phương nào?! Mau dẫn ta đi!” An Bình mặt mày hưng phấn , thúc giục nói .
Chu Cao Sí vội vàng gật đầu, xoay người chỉ chỉ hậu viện, vẻ mặt cười ngây ngô “Chính là nơi đó , hậu viện!”
An Bình vội vàng kéo lấy bả vai Chu Cao Sí , vội vàng nói “Đi! Mau dẫn cô cô đi!”
Chu Cao Sí trong lòng sầu khổ, cho dù có muốn mau đi thì cũng đừng nắm bả vai người ta a. Rất đau a.
Mà giáo dưỡng cung nữ kia vẻ mặt sốt ruột, lại bất đắc dĩ đành phải theo đi .
Chu Cao Sí vụng trộm liếc giáo dưỡng cung nữ một cái, cung nữ này có lẽ là người có thể giúp cha hắn tội danh “Muốn làm hoàng đế” , là nhân chứng tốt nhất .
Đợi cho đến hậu viện, Chu Cao Sí chỉ chỉ từ đường , vẻ mặt do dự bất an “Cô cô , đóng cửa rồi , nếu không, ngày khác lại đến đi.”
An Bình nhíu mày, tiến lên mạnh mẽ đẩy.
Rắc một tiếng, di, cửa mở? Ngô, xem ra cha chuẩn bị thực chu toàn nha.
Đẩy ra sau , An Bình đi vào nhìn nhìn, liền xoay người hướng Chu Cao Sí kêu lên “Ngươi còn đứng ở nơi đó làm gì?! Còn không mau tiến vào?!”
Chu Cao Sí vội vàng đáp lời, ngốc hồ hồ cười, cố gắng vung cánh tay nhỏ cùng cái chân ngắn , bước vào .
Vào từ đường, Chu Cao Sí liền vội vàng quỳ xuống cung kính bái tam bái. Nơi này thờ phụng lão tổ tiên Chu gia bọn họ!
Bình An nhíu nhìu mày , hừ lạnh nói “Mê tín!”
Chu Cao Sí cung kính bái xong rồi mới vẻ mặt mê hoặc ngẩng đầu nhìn hướng An Bình “Cô cô , mê tín là cái gì? Có thể ăn sao?”
Bình An khinh bỉ trừng mắt nhìn Chu Cao Sí một cái “Ngươi nói nhiều vô nghĩa, nhanh lên nói cho cô cô , nhàn viên kia rốt cuộc ở nơi nào ?”
Chu Cao Sí nga một tiếng, cũng chậm rì rì đứng lên, đi đến bên hông cửa, nhẹ nhàng mở ra một khối cửa gỗ nhìn như rất dầy , kỳ thật rất nhẹ .
An Bình nhãn tình sáng lên, vội vàng đẩy Chu Cao Sí ra, Chu Cao Sí bị đẩy như vậy, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn giáo dưỡng cung nữ vẫn theo sát phía sau , vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Chu Cao Sí chà xát mồ hôi , đứng vững vàng, đối giáo dưỡng cung nữ lễ phép ôn hòa cười “Cám ơn nhũ mẫu .”
Giáo dưỡng cung nữ nhìn Chu Cao Sí ôn hòa tươi cười, trong lòng tán thưởng, quả nhiên không hổ là thế tử Yên vương . Lại quay đầu nhìn về phía An Bình đã muốn chạy đến trong vườn, trong mắt khó nén khinh bỉ.
Chu Cao Sí chậm rãi bước từng bước bằng cái chân ngắn , đi vào trong vườn, trước mắt không khỏi cũng sáng ngời, nguyên bản trước kia là một vườn không dùng để luyện võ , lúc này là đủ loại cây ăn quả, còn có một khoảng ruộng , trên ruộng không biết trồng cái gì , xem ra mọc hảo lắm.
An Bình lăng lăng đứng ở trong vườn, khóe miệng không khỏi lẩm bẩm “Sao có thể là nơi này đâu?”
Chu Cao Sí cũng có hứng thú chắp hai tay sau lưng đi đến bên mảnh ruộng nhỏ , ngồi xuống , nghiên cứu cây mọc trong ruộng , vuốt cằm , đây là rau gì nha ? Là rau mới ăn ở bữa tối sao ? Hay là cái gì ?
Ngay khi Chu Cao Sí nghiên cứu , An Bình lại vội vàng chạy tới “Chu Cao Sí !”
Chu Cao Sí hoảng sợ, đứng dậy, nhìn về phía An Bình , ra vẻ hoang mang “Cô cô , làm sao vậy?”
“Không phải nơi này! Tuyệt đối không phải nơi này!” An Bình có chút điên cuồng kêu lên, lại không được thấp nam “Thời gian của ta không nhiều lắm a! Ta phải tìm được mới được!!”
Chu Cao Sí nhìn bộ dáng An Bình có chút điên cuồng, lặng lẽ lui về phía sau, nguy rồi, An Bình này chớ không phải là đã nổi điên đi?
An Bình đột nhiên một phen kéo áo Chu Cao Sí , Chu Cao Sí vội vàng mở miệng nói “Cô cô ! Chất nhi nhìn đến chính là nơi này a!”
An Bình trừng mắt, thu tay về , vì thế, bắt được kì lân ngọc bội trên cổ Chu Cao Sí , liền kéo ra
Chu Cao Sí nóng vội, kêu lên“Cô Cô ! Đưa ta! Đó là ngọc bội của chất nhi!”
An Bình lạnh lùng cười, ngọc bội trong tay liền hướng cây ăn quả ném đi !
Chu Cao Sí không khỏi kêu lên “Không cần!”
An Bình tùy theo đem Chu Cao Sí đẩy lên trước, Chu Cao Sí lảo đảo, trước khi hắn té ngã , giáo dưỡng cung nữ lúc này bước lên phía trước hô lên “Công chúa, ngài muốn làm cái gì?!”
An Bình ngoan trừng mắt nhìn Chu Cao Sí một cái, quay đầu đối giáo dưỡng cung nữ cả giận nói “Ta làm cái gì không cần ngươi phải quản!” Dứt lời, An Bình liền hướng cửa vườn đi ra .
Giáo dưỡng cung nữ có chút áy náy đối Chu Cao Sí cung kính hành lễ, liền vội vàng hướng phương hướng An Bình đuổi theo.
Chu Cao Sí nhìn đến An Bình đi rồi, mới chậm rãi ngồi dậy, nhìn lòng bàn tay bị mảnh đá cứa vào tạo thành vết thương , trong lòng cười khổ, ai, mấy ngày nay xem ra không cần viết chữ .
Chậm rãi đứng dậy, vỗ vỗ cát đất trên người, nhìn về phía phương hướng ngọc bội bị ném , tìm đã lâu, mới ở một gốc cây ăn quả thấy ngọc bội của mình
Thế nhưng ngọc bội lại bị vắt lên cành cây cao như thế ……
Chu Cao Sí ngóng nhìn đã lâu, mới cúi đầu xuống thở dài, vẫn là phải trèo lên sao ?
Nhìn cánh tay béo tròn cùng đôi chân béo tròn của mình , Chu Cao Sí lại nhìn ngọc bội, chậm rãi xắn tay áo , liền hướng cây ăn quả trèo lên .
Đáng tiếc, tay chân hắn rất ngắn , lại chưa bao giờ trèo cây , bản thủ bản cước , mới trèo được một đoạn nhỏ , liền tụt xuống dưới thêm một đoạn dài hơn . Sau vài lần bị tụt xuống rồi trèo lên , trên cánh tay cũng xuất hiện mấy tiểu thương nhỏ , Chu Cao Sí rốt cục treo được phân nửa, hơi hơi hít sâu một chút, Chu Cao Sí không ngừng cố gắng, rốt cục trèo lên được cây , chà xát mồ hôi , cố gắng ngồi vững trên cây , vì không cẩn thận mà nhìn xuống , Chu Cao Sí sắc mặt trắng nhợt , thiếu chút nữa trước mắt toàn màu đen , vội vàng ôm lấy thân cây, cố gắng hô hấp vững vàng, mới thoáng mở to mắt, mắt dùng sức nhìn chằm chằm ngọc bội trên đỉnh đầu cách đó không xa, tốt lắm tốt lắm, cũng sắp chạm đến .
Nghĩ đến mình nếu một lần không lấy được , chỉ sợ mình sẽ càng ngày càng sợ hãi, vì thế, Chu Cao Sí nhìn kĩ ngọc bội, mạnh mẽ hướng lên trên nhảy lên , tay trảo một cái , tốt lắm! Bắt được rồi , Chu Cao Sí trong lòng vui vẻ, nhưng ngay sau đó rơi xuống đất , chân cũng là ở giữa không trung , trong lòng Chu Cao Sí trầm xuống, xong rồi!
Chu Cao Sí nhìn mình cách càng ngày càng xa đám lá cây trên đỉnh đầu , còn có càng ngày càng rơi vào khoảng không , Chu Cao Sí trong lòng cười khổ, sẽ không như vậy liền ngã chết đi?
Trước mắt đen thui , Chu Cao Sí nghe thấy một tiếng hoảng sợ bao hàm tức giận hô lên “Sí nhi –”