Cô vì hắn, không ngại vất vả, thú dữ đầy rừng đi khắp nơi hái thảo dược. Hắn thì hay rồi, ở trong phòng chơi bời phóng đãng với người con gái khác.
Nhưng cô có thể làm được ǵ?
Cô đâu có là gì của Triệu Dân Thường, cùng lắm chỉ là thư kí kiêm tình nhân ở bên cạnh khi anh ta nhất thời hứng lên chơi đùa. Cho dù anh ta cùng người phụ nữ khác chơi bời trăng hoa như thế nào, Tô Tuệ Kỳ cô cũng không có bất kỳ tư cách và lập trường gì để tranh cãi và trách móc.
Ở lại sẽ chỉ càng thêm nhục nhă.
Tô Tuệ Kỳ quay người, mím chặt môi suýt chút nữa muốn khóc thành tiếng, rời khỏi chỗ này.
“Anh Triệu, chị cả sẽ không tức giận chứ? Có cần Từ Nhi đi tìm chị cả về không?”
Lúc này Lưu Từ Nhi lại ở trước mặt Triệu Dân Thường ra vẻ thuần khiết, trên khuôn mặt mềm mại hiện lên sự tự trách đầy tha thiết chân thành.
Triệu Dân Thường nghe thấy, không nén nổi có chút không vui. Thứ hắn ghét nhất chính là loại phụ nữ hay làm ra vẻ, dám ở trước mặt hắn giở trò tính toán chi li. Hắn giơ tay trái, nắm chặt lấy cái cằm nhỏ của Lưu Từ Nhi, híp đôi mắt phượng nguy hiểm lại, lạnh lùng nói: “Là phụ nữ đừng tự cho mình là thông minh. Phải biết rằng, có nhiều lúc, thông minh ngược lại sẽ bị sự thông minh làm hại. Cô nếu vẫn muốn tiếp tục ở bên cạnh tôi thì hăy ngoan ngoãn cho tôi.”
Lưu Từ Nhi vốn dĩ vẫn đang đợi Triệu Dân Thường nói: “Tiểu Từ Nhi, không cần quan tâm đến người phụ nữ đó, chúng ta tiếp tục cuộc vui nào.” Ai ngờ, Triệu Dân Thường nói trở mặt liền trở mặt được luôn, nắm đến mức cằm cô rất đau.
Lưu Từ Nhi đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, vội vàng sợ hãi cầu xin tha thứ: “Anh Triệu, đau quá… Từ Nhi không dám nữa. Từ Nhi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Thế còn được.”
Triệu Dân Thường vừa buông tay, lại đẩy Lưu Từ Nhi từ trên người hắn xuống, sau đó mở cửa sổ, sai Lưu Từ Nhi với thân hình nhỏ nhắn giẫm lên chiếc ghế nhỏ, nằm bò lên cửa sổ, hắn từ phía sau chọc thẳng vào: “Hát cho tôi!”
“A…”
Lưu Từ Nhi bị sự thô bạo của Triệu Dă Thành làm đau, nhưng vẫn ngoan ngoãn gân cổ lên hát sơn ca: “Tiếng gọi ơi, người yêu ơi, người con gái ngày ngày đợi anh. Sao anh vẫn không đến? Người yêu ơi à à ơi…”
“Hát to lên một chút, hát có hồn lên một chút!”
Triệu Dân Thường dùng sức đẩy vào, trong giọng nói lộ ra sự gắng sức mạnh mẽ.
Vừa nãy khi Tô Tuệ Kỳ không làm ầm ĩ lên liền quay người đi, hành động đó khiến hắn rất không thoải mái. Không biết vì sao, Triệu Dân Thường có kiểu ảo tưởng, luôn cảm thấy kể từ sau khi đến thôn Ôn Ôn, tình cảm Tô Tuệ Kỳ dành cho hắn dường như càng ngày càng nhạt đi.
Mặc dù bản thân Triệu Dxa Thành trước nay chưa từng thật lòng yêu những phụ nữ từng lên giường với hắn, nhưng hắn lại có những yêu cầu vô lư rằng những người phụ nữ này phải toàn tâm toàn ư yêu hắn. Tô Tuệ Kỳ cũng vậy, Mễ Lạc cũng vậy, Nhiêu Ninh cũng thế, Lưu Từ Nhi cũng không phải là ngoại lệ.
Vì vậy, vừa cảm thấy tình yêu của Tô Tuệ Kỳ dành cho mình đang nhạt dần, Triệu Dân Thường liền không chịu được. Tâm lư và lòng ham hư vinh của người đàn ông như hắn không cho phép xảy ra chuyện như thế này. Vì vậy, hắn chống Lưu Từ Nhi lên cửa sổ, cố ý bắt cô ta hát thật to.
Anh ta muốn trêu tức Tô Tuệ Kỳ, nhưng lại không hề biết, đối với một người phụ nữ, việc gì́ cũng có thể trêu tức được họ trừ việc dùng một người phụ nữ khác và cách này thường cho ra kết quả phản tác dụng.
Lúc này đã là nửa đêm, Tô Tuệ Kỳ sau khi trở về phòng vẫn nghe được âm thanh của Lưu Từ Nhi, âm thanh không to nhưng cũng không hề nhỏ, hơn nữa ngày càng nghe rõ, cô vùi đầu vào chăn, nhưng đáng tiếc màn đêm quá đỗi tĩnh lặng nên vẫn có thể nghe được âm thanh ấy.
Nguời trong thôn Ôn Ôn này ai cũng nghe rõ âm thanh ấy, chỉ có điều không ai muốn nói.