Ai mà ngờ Hàn Phiêu đột nhiên nghiêng đầu, đôi mắt mắt đen láy tràn đầy nghiêm túc nhìn Tô Tuệ Anh, nói rằng: “Nếu em thích đôi lứa thề nguyền sống chết, vì em, anh nhất định sẽ làm được.”
Tô Tuệ Anh sững sờ, nàng vốn bị Hàn Phiêu cõng, lần này Hàn Phiêu vừa nghiêng đầu thì khuốn mặt đẹp trai của anh đã gần sát nàng, hơi thở ấm áp phà lên mặt nàng, khiến nàng cảm thấy hơi ngứa, nhất là đôi mắt nồng nàn tình yêu kia như muốn hút mất hồn nàng khiến não nàng trong phút chốc như thể bị đơ máy.
“Hàn Phiêu, anh…em…”
Tô Tuệ Anh nhìn Hàn Phiêu một cách kinh ngạc, nàng căng thẳng đến mức chẳng nói được một lời.
Lẽ nào, Hàn Phiêu thật sự thích nàng ư?
Nhìn khuôn mặt hoảng loạn chẳng biết làm sao của Tô Tuệ Anh, Hàn Phiêu liền mìm cười, nói: “Đùa em đấy, đừng bảo em tưởng thật đấy nhé?”
Tô Tuệ Anh nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, rồi lại tức giận đấm Hàn Phiêu một phát, trách bảo: “Có ai đùa như anh đâu cơ chứ, lần sau anh mà còn thế, em giận thật đấy.”
Hàn Phiêu quay đầu đi, chỉ cười mà không nói gì, nhưng nụ cười lại có chút sầu muộn, nghĩ thầm: “Anh đâu có nói đùa, đây là tiếng lòng mấy năm nay của anh, chỉ là em mãi chẳng nhận ra.”
Dù rằng đã quyết tâm theo đuổi Tô Tuệ Anh nhưng Hàn Phiêu biết nếu quá nóng lòng sẽ khiến Tô Tuệ Anh sợ hãi, mà đến lúc đó thì ngay cả làm bạn cũng chẳng được, thế nên anh chỉ đành như bây giờ, từng bước từng bước một, nửa thật nửa giả mà bày tỏ lòng mình rồi tìm cơ hội thích hợp mà tỏ tình.
Triệu Dân Thường được khiêng đi ở phía trước, dù cho vẫn đang ôm Tô Tuệ Kỳ trong lòng nhưng mắt thì vẫn cứ liếc nhìn về phía Tô Tuệ Anh với Hàn Phiêu, thế nên cái khung cảnh nói chuyện vừa rồi của Tô Tuệ Anh và Hàn Phiêu thì hắn đều thấy cả, mà còn cảm thấy cả hai đang liếc mắt đưa tình, ngay lập tức hắn cảm thấy ghen ghét dữ dội, tức không thể tả.
Thế nhưng cái vụ Tô Tuệ Anh vì bảo vệ bản thân mà thà nhảy xe chết, khiến hắn không dám ép buộc nàng, thế là sự tức tối trong lòng hắn càng tăng vọt.
Mọi người đi khoảng hơn 40 phút thì cũng đến nơi – hồ nước sâu Trình Thiên được bao quanh bởi rừng cây um tùm rậm rạp, lấp ló nhìn thấy bên trong có mấy con kì nhông đen đang bò tới bò lui, bên trên cây đại thụ gần hồ nước có dựng một ngôi nhà gỗ nhỏ, bên trong còn có hai thanh niên cường tráng cầm sung canh gác, trông chừng xung quanh.
Thôn trưởng Lưu Đà Hàn mỉm cười, trên khuôn mặt tràn đầy những nếp nhăn, nói với Triệu Dân Thường: “Ông chủ Triệu, cái đầm nước sâu Trình Thiên này là một trong những chỗ mà thôn Ôn Ôn chúng tôi nuôi kỳ nhông, hai chàng trai trên nhà gỗ nhỏ kia cũng là do chúng tôi phái ra canh gác, hai người họ thay nhau trông coi sáng tối, người nào cũng là cây súng thiện xạ, thế nên nuôi kỳ nhông ở đây rất an toàn.”
Triệu Dân Thường gật đầu: “Có bao nhiêu chỗ giống cái hồ Trình Thiên này?”
“Có 3 cái hồ Trình Thiên lớn và 5 cái hồ Trình Thiên nhỏ khác, tổng cộng có 8 cái.”
Lưu Đà Hàn trả lời một cách chi tiết.
Triệu Dân Thường gật đầu, rồi lại hỏi tiếp mấy vấn đề quan trọng, Lưu Đà Hàn đều hết mực trả lời, hai người nói tầm nửa tiếng thì mới tạm kết thúc cuộc thảo luận.
Cuối cùng Triệu Dân Thường quyết định mua hết tất cả đất đai trong vòng 50 km của thôn Ôn Ôn, chỗ này sau này ngoài trừ thôn dân thôn Ôn Ôn sẽ không cho bất kì ai ra vào, sau khi quay về thành phố, Triệu Dân Thường còn phái thêm nhiều người đến bảo vệ hồ Trình Thiên, đảm bảo kỳ nhông sẽ không bị kẻ khác trộm đi, đương nhiên đây là chuyện sau này.
Lúc mà Triệu Dân Thường nói chuyện với Lưu Đà Hàn, thì Hàn Phiêu vẫn cõng Tô Tuệ Anh đứng bên hồ Trình Thiên ngắm kỳ nhông, nhìn mãi mà chẳng thấy kỳ nhông nào kêu, khiến Tô Tuệ Anh rất là thất vọng.
Triệu Dân Thường thấy Hàn Phiêu cứ cõng Tô Tuệ Anh mãi, trong lòng rất là tức giận, bèn hạ lệnh đi thị sát ở hồ Trình Thiên khác, nếu mà thích cõng như thế, giỏi thì cõng tiếp đi, xem xem có mệt chết không.
Không ngờ khi mọi người chuẩn bị đi đến điểm đến tiếp theo thì từ trong bụi cây gai đột nhiện hiện lên một cặp mắt âm u màu xanh, ngay lập tức, có rất nhiều con sói cao tầm 1 mét từ bốn phía vây lại.
“Đàn…sói hoang!”