Tô Tuệ Anh mấp máy môi chào hỏi, miệng cố hé ra nụ cười, hai chân mềm nhũn như chỉ trực chờ ngã nhào xuống đất.
“Tô Tuệ Anh!”
Hàn Phiêu bước một bơcs lớn về phía cô, dang tay ôm ngang eo cô, đau lòng nhìn máu chảy ra từ hai bàn chân cô.
“Chân của em tại sao lại bị thơng tới mức này, giày của em đâu rồi?”
Tô Tuệ Anh lắc đầu, cô thật sự không muốn nghĩ lại khoảnh khắc cô bị Hoắc Anh Tú tuỳ ý giày vò, nhưng câu nói đầy sự quan tâm này của Hàn Phiêu lại như đang xuyên thấu cô, khiến mọi kiên trì gắng gượng trong lòng nãy giờ của cô phút chốc đổ sụp xuống, tựa đầu vào trong lòng Hàn Phòng, nhịn không được khóc nức lên.
Hàn Phiêu cứng đờ người, nước mắt Tô Tuệ Anh rơi trên ngực anh nóng bỏng, như bóp nghẹn trái tim anh.
“Đừng khóc, có phải tên đàn ông vô lễ hôm qua đã ức hiếp em không, em nói xem hắn ta ở đâu, anh giúp em xử lý anh ta.”
Tô Tuệ Anh vẫn một mực lắc đầu, cô biết người Hàn Phiêu nói là Sở Trình Thiên, nhưng vừa nghĩ tới Sở Trình Thiên, nước mắt Tuệ Anh càng rơi dữ dội hơn, Sở Trình Thiên cưng chiều cô như thế, yêu thương tin tưởng cô như thế, nhưng cô lại không có cách nào bảo vệ tốt bản thân, lại còn bị Hoắc Anh Tú xâm hại, cô có lỗi với anh, hổ thẹn với anh.
Hàn Phiêu nhìn Tô Tuệ Anh khóc càng ngày càng lớn, liền không dám hỏi thêm gi nữa, vôi vàng nói:
“Được rồi được rồi, anh không hỏi nữa, chân em bị thương như này phải lập tức đi bệnh viện.”
Nói xong, Hàn Phiêu bế Tô Tuệ Anh chạy một mạch đến phòng khám nhỏ gần đó.
Xử lí xong vết thương, Hàn Phiêu còn mua một gói thốc lớn, mới bế Tô Tuệ Anh ra khỏi phòng khám.
“Bây giờ êm muốn đi đâu? Có muốn quay về nhà không?”
Hàn Phiêu cất tiếng hỏi.
Lầm Tuệ Anh vội vã lắc đầu.
“Em không về nhà, vĩnh viễn cũng không muốn về.”
Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé! “Vậy…. đến nhà anh nhé!”
Hàn Phiêu lấy dũng khí hỏi cô.
“Vậy…đến nhà anh đi.”Hàn Phiêu lấy hết dũng khí nói.
Anh không hỏi thêm về nguyên nhân của Tô Tuệ Anh nữa, hôm qua Tuệ Kỳ nói cho hắn biết là do Hoắc Anh Tú quá trớn. Tô Tuệ Anh đang làm ầm ĩ với Hoắc Anh Tú đòi chia tay, nghĩ lại thấy Tô Tuệ Anh không muốn về nhà nhất định là do không muốn gặp Hoắc Anh Tú. Như vậy càng tốt, anh cũng đâu có lỡ đem cô tặng cho người đàn ông khác.
Tô Tuệ Anh gật đầu một cách vô thức, rồi lại ngay lập tức lắc đầu, mặt đầy hoảng loạn nói: “Không, em không đi, không đi….Hay là chúng ta cứ về chỗ của Tuệ Kỳ đi.”
Bỏi vì Hoắc Anh Tú hết lần này đến lần khác giở trò với cô thế nên bây giờ ngoài Sở Trình Thiên ra, cứ nghĩ đến phải tiếp xúc riêng với một người đàn ông lạ là cô phát sinh tâm lý hoảng sợ, mặc dù từ trước đến giờ Hàn Phiêu chưa từng có hành vi nào quấy rối cô. Như vậy là quá bất công đối với Hàn Phiêu, nhưng cô làm cách nào cũng không thể khống chế được cảm giác sợ hãi trong lòng.
Nhưng trước đây, trong điện thoại cô đã nói Sở Trình Thiên cứ về đi bây giờ làm sao coi như không có chuyện gì mà đi tìm anh đây? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn có thể đến chỗ của Tuệ Kỳ thôi.
Hàn Phiêu không hề biết trong lòng Tô Tuệ Anh đang nghĩ gì, chỉ biết Tô Tuệ Anh thấy trai đơn gái chiếc(cô nam quả nữ) ở cùng một phòng không hay cho lắm, có chút thất vọng, rồi cười nhẹ nói: “Được rồi, vậy thì đến chỗ Tuệ Kỳ”