Trong biệt thự có hai người đang chìm trong men say sắc dục, chết không hối tiếc. Còn bên phía bệnh viện, Hàn Phiêu đang tìm Tô Tuệ Anh đến phát điên lên rồi.
Anh ta thậm chí không biết mình bị Sở Trình Thiên chuốc thuốc mê, vẫn còn tưởng là mình ngủ quên nên để lạc mất Tô Tuệ Anh. Lúc này, đang vừa lo lắng vừa tự trách, biết được Sở Trình Thiên đã đưa Tô Tuệ Anh rời khỏi viện, anh ta liền vội vàng nghe ngóng nơi ở của Sở Trình Thiên.
Chỉ tiếc là người trong cái bệnh viện này dù biết thân phận của Sở Trình Thiên, chứ cũng chẳng mấy ai biết hắn ở đâu.
Ngoại trừ Hứa Thịnh.
Bất quá, Hàn Phiêu cũng chẳng thèm đi làm nữa, cứ đứng ỳ ra ở phòng khám của Hứa Thịnh, nói gì cũng không chịu đi.
Hứa Thịnh bất lực nhìn anh chàng đẹp trai cố chấp trước mặt, khẽ nhếch miệng cười, đột nhiên một ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong tâm trí hắn, nghĩ được làm được.
Hứa Thịnh đứng dậy, đóng cánh cửa phòng khám đánh sầm một tiếng. Miệng nở một nụ cười không tốt đẹp mà cánh đàn ông ai cũng hiểu, hắn ngồi xuống cạnh Hàn Phiêu.
“Anh đóng cửa lại làm gì?”
Nụ cười kỳ quái của Hứa Thịnh làm cho Hàn Phiêu nổi hết cả da gà.
“Ồ mỹ nam, cậu nói xem tôi muốn làm gì nào. Tôi thực ra có một sở thích mà không ai biết. Đó chính là…tôi không thích phụ nữ…”
Hứa Thịnh nhẹ nhàng đẩy gọng kính bạc trên sống mũi, rồi đưa mười ngón tay nõn nà nắm lấy bàn tay của Hàn Phiêu, ánh mắt đầy si mê, ngỏ:
“Phong Phong, cậu thấy tôi đây thế nào, có đẹp không?”
“Này, anh bị khùng hả.”
Hàn Phiêu thất kinh hất tay Hứa Thịnh ra, một bước né xa, cái tiếng gọi ‘Phong Phong’ rợn người của Hứa Thịnh lại làm da gà da vịt cậu rơi rụng hết cả xuống đất.
“Không ngờ được trông anh đoàng hoàng tử tế, mà lại là loại người kinh tởm như vậy, tránh xa tôi ra.”
“Hứ, làm gì mà phải hung dữ thế, như vậy sẽ khiến mọi người sợ đấy, Phong Phong, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Rốt cuộc thì tôi với, Tô Tuệ Anh ai đẹp hơn ai?”
Hứa Thịnh lại một lần nữa xoay người quay ra làm nũng, nhõng nhẽo.
“Buồn nôn…”
Hàn Phiêu chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào mà giống con gái như vậy,
Ngực thì phẳng lì như bức tường, nhìn đã không thể vào mắt được, ”Biến Thái!”
K dám ở lại thêm nữa, Hàn Phiêu chạy như bay ra khỏi phòng khám của Hứa Thịnh.
“Haha…..”
Đằng sau, Hứa Thịnh không chịu được mà ôm bụng cười khoái chí, ngay lập tực xoay người một cách uyển chuyển, dựa mình ngồi lên xích đu, đung đưa một cách thong thả, nhẹ nhàng, trong đầu không thể ngừng nghĩ đến Tô Tuệ Anh,người con gái mà khiến cho hai người đàn ông trở nên điên dại.
Đặt tay phải lên trước mắt, Hứa Thịnh chăm chú một hồi, như dần hiểu ra.
Ngay tại đêm hôm trước, anh dùng đôi bàn tay này để kiểm tra vết thương cho
Tô Tuệ Anh, trước giờ anh chưa từng được nhìn thấy cô gái nào mà có một làn da đẹp mịn màng, không có một khuyết điểm nào như vậy.
Tay anh vừa chạm vào bên ngoài da thịt của Tô Tuệ Anh, lúc đó, trong lòng anh đột nhiên nảy sinh một cảm giác khác lạ vượt quá giới hạn của một bác sĩ đối với bệnh nhân.
Khoảnh khắc đó, dường như nếu không phải Sở Trình Thiên luôn đứng bên cạnh, anh thật không dám khẳng định, bản thân có phải sẽ từ bụng mà sờ xuống phần dưới không, vì cảm giác lúc đó thật tuyệt.