Tô Tuệ Kỳ nghe lời mở ra, thứ bên trong hộp rõ ràng là một cái lắc chân bạch kim nạm kim cương, vô cùng tinh xảo, vô cùng chói mắt, nhìn màu sắc, chất liệu của nó liền biết đây chắc chắn là đồ đắt tiền có giá hơn ba tỷ.
“Thứ này… tặng cho em sao?”
Khuôn miệng nhỏ nhắn của Tô Tuệ Kỳ bị kinh ngạc tròn thành hình chữ O.
Thế giới này làm gì có người phụ nữ nào không thích kim cương.
“Đương nhiên!”
Triệu Dân Thường cười cười gật đầu, đưa tay lấy chiếc lắc chân bạch kim nạm kim cương trong hộp ra, nhẹ nhàng giúp Tô Tuệ Kỳ đeo lên cổ chân phải của cô, sau đó, nâng chân phải trắng nõn thon dài của Tô Tuệ Kỳ lên, rồi vén chiếc váy trắng che ở phía trên ra, cúi người hôn từng chút từng chút, từ ngón chân hôn đến bắp đùi.
Tô Tuệ Kỳ bị sự dịu dàng của hắn hòa tan, nửa thân trên ngửa về phía sau, bộ ngực nhấp nhô phập phồng, hô hấp cũng ngày càng nặng nề theo từng nụ hôn của Triệu Dân Thường, giờ phút này, cô hoàn toàn không nói ra được chữ “Không” nữa rồi.
Cuối cùng đôi môi Triệu Dân Thường đi tới giữa hai chân Tô Tuệ Kỳ, vừa nhìn, Tô Tuệ Kỳ vậy mà lại mặc một chiếc quần lót chữ T vô cùng gợi cảm, đây đâu phải muốn đến từ chức rời khỏi hắn chứ, rõ ràng là muốn đến quyến rũ hắn mà.
Đã như vậy, hắn cần gì phải khách khí nữa.
Không chút do dự, Triệu Dân Thường vùi đầu ngậm lấy hạt đậu nhỏ kia, đầu lưỡi linh hoạt khi thì uốn cong, khi thì thẳng tắp, nhanh chóng khiêu khích, liếm láp, va chạm ở bên trong cô.
“A… A…”
Tô Tuệ Kỳ sao có thể chịu được hắn trêu đùa như vậy, mười ngón tay đan xen vào mái tóc của Triệu Dân Thường, ý muốn ấn đầu Triệu Dân Thường xuống phía dưới thân của cô, hai chân cũng tự nhiên mở rộng ra.
Triệu Dân Thường biết cô đã động tình, một tay kéo khóa quần mình xuống, phóng thích cơn dục vọng điên cuồng của mình ra, sau đó đặt cơ thể Tô Tuệ Kỳ ở phía dưới, để hai chân cô lên thành ghế nhưng cũng không vội tiến vào.
“Muốn không?” Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhé!
Triệu Dân Thường kéo thắt lưng của Tô Tuệ Kỳ xuống, bàn tay to lớn vân vê bầu ngực đầy đặn của cô, đầu lưỡi linh động như càng tăng thêm nhiệt cho cặp nhũ hoa nhỏ.
“Muốn…”
Lúc này Tô Tuệ Kỳ hoàn toàn ý loạn tình mê rồi, sớm đã quên mục đích mình đến đây rồi.
“Nói xem em có yêu tôi không?”
Hàm răng Triệu Dân Thường nhẹ nhàng khẽ cắn nhũ hoa nhỏ.
“Em… yêu…”
Cơ thể Tô Tuệ Kỳ run lên, bắt đầu khó chịu mà uốn éo, ngón tay quá nhỏ, bây giờ cô cần một thứ gì đó lớn hơn lấp đầy khoảng trống trong cô, nhưng bàn tay còn lại của Triệu Dân Thường lại nhấc cặp mông của cô lên, hoàn toàn không để cô ngồi xuống.
“Vậy em còn muốn từ chức nữa không?”
Khóe môi tà mị của Triệu Dân Thường giương lên nụ cười tà ác, hai tay càng như châm lửa trên người Tô Tuệ Kỳ.
“Em…”
Bị Triệu Dân Thường nhắc nhở như vậy, trong đầu Tô Tuệ Kỳ như bị kích động, lúc này mới nhớ tới mục đích mình bước vào đây, tuy đầu óc đã tỉnh táo lại nhưng cơ thể lại chìm đắm trong đó mất rồi, lúc ày cô chỉ muốn ngồi xuống thôi, những cái khác cô chẳng cần nữa: “Em không từ chức nữa, không chối chức nữa…”