“Xin lỗi, Tuệ Kỳ, tớ xin lỗi,đều do tớ không tốt, ngày hôm đó đáng nhẽ tớ không nên bỏ lại cậu một mình,là tớ không tốt, tớ chóng mặt…”
Tô Tuệ Anh hối hận,những lời nói của Tuệ Kỳ như một đòn giáng xuống.
“Không,không liên quan đến cậu”.
Tô Tuệ Kỳ vội vã ôm lấy Tô Tuệ Anh, hai hàng nước mắt chảy như mưa, giải thích: “Là do tớ, tớ biết rõ hậu quả như thế nào rồi nhưng vẫn làm, anh ấy không ép, là tớ muốn biết trong lòng anh ấy rốt cuộc có quan tâm tớ hay không, vì vậy tớ mới cởi, tưởng rằng anh ấy không nỡ, nhưng anh ấy… thờ ơ không chút động lòng, khi nhìn tớ cởi quần áo trước mặt người đàn ông khác, chỉ còn lại… Tớ thực sự không có mặt mũi nói tiếp, Tuệ Anh để tớ đi đi, tớ không muốn ở lại tập đoàn Triệu thị nữa.”
Nhớ lại đêm qua, Tuệ Kỳ chỉ muốn chết, Triệu Dân Thường mỗi một lần lật bài thua là cô ấy lại phải cởi từng thứ một, cuối cùng chỉ còn lại chiếc quần lót, đến áo lót cũng bị cởi hết.
Đến cái nhăn mày Triệu Dân Thường cũng không có, để cơ thể cô lộ trần trước mặt hai người đàn ông kia.
Lúc đó, Tuệ Kỳ hận Triệu Dân Thường thấu xương, càng hận bản thân hơn.
Sau khi trở về, cô thức trắng một đêm, trái tim cô đối với Triệu Dân Thường đã chết rồi.
Người đàn ông như vậy không xứng đáng để cô hi sinh.
Tô Tuệ Anh ôm lấy Tô Tuệ Kỳ, hai người cùng khóc, hôm qua là ngày Tuệ Kỳ bị ức hiếp, Tô Tuệ Anh cũng vậy.
Cuối cùng, Tô Tuệ Anh không giữ lại Tô Tuệ Kỳ nữa liền dứt khoát kí phê chuẩn đơn từ chức rồi trả cho Tuệ Kỳ một mức lương tốt, để cô ấy xuống phòng tài vụ lấy lương, sau đó có thể rời khỏi công ty.
Thật không ngờ, bộ phận tài vụ lại muốn tổng giám đốc tận tay kí xác nhận rồi mới phát lương, nguyên nhân tất nhiên là do Tô Tuệ Kỳ là thư kí riêng của tổng giám đốc, không có tổng giám đốc gật đầu, họ đâu dám thả người phát lương.
Sau khi Tô Tuệ Anh biết sự việc, liền nói với Tô Tuệ Kỳ: “Tuệ Kỳ, cậu đợi tớ ở văn phòng, tớ đi tìm tổng giám đốc kí cho cậu”.
“Ừ, cảm ơn cậu Tuệ Anh!”
Cả nhà tải appt ruyện hola đọc tiếp nhé! Tô Tuệ Kỳ cảm kích nhìn Tô Tuệ Anh.
Tô Tuệ Anh an ủi vỗ bả vai Tô Tuệ Kỳ, rồi đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Triệu Dân Thường đang vùi đầu phê duyệt bản kế hoạch công việc sắp tới.
“Tổng giám đốc, đây là đơn từ chức của Tuệ Kỳ, mong giám đốc phê duyệt ạ!”
Hai tay Tô Tuệ Anh cầm đơn từ chức đặt trên bàn làm việc tổng giám đốc, sau đó khẽ lùi về phía sau ba bước, quả thực bây giờ cô hơi sợ người đàn ông này.
Triệu Dân Thường khẽ hừm một tiếng, ngẩng mặt lên nhìn Tô Tuệ Anh, đôi mắt khẽ nhăn lại, nói: “Cô ta muốn từ chức? Lý do là gì vậy, chê lương thấp sao?”
Tô Tuệ Anh nghe xong không khỏi tức giận, đến nước này rồi mà hắn còn không biết lỗi sao, Tô Tuệ Anh trả lời theo bản năng: “Tổng giám đốc, anh hẳn biết rõ lý do Tuệ Kỳ muốn từ chức hơn bất cứ ai, nếu như anh không để ý cô ấy, chi bằng thả tự do cho cô ấy đi!”
Triệu Dân Thường nhướng mày, nhìn Tô Tuệ Anh chằm chằm, lạnh lùng nói: “Cô đang giáo huấn tôi đấy à?”
“Tôi không dám!”
Tô Tuệ Anh cũng không chiụ khuất phục ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Triệu Dân Thường, miệng nói không dám nhưng ý chí không phục trong lời nói lại rõ rành rành…
Triệu Dân Thường khẽ cười rồi bất chợi rời khỏi chỗ ngồi, bước đến trước mặt Tô Tuệ Anh, ngay lập tức hắn xoay người hung hăng đè Tô Tuệ Anh xuống bàn làm việc của mình, ánh mắt sắc lạnh nói: “Cô dựa vào cái gì mà giáo huấn tôi, cô bây giờ có tư cách này sao? Không phải cô nói cô phải chung thủy với Hoắc Anh Tú – chồng sắp cưới của cô à, thế sao tối qua lại sà vào lòng Sở Trình Thiên? Cô có dám nói bản thân mình không coi trọng thân phận thị trưởng của hắn không? Thì ra, nguyên nhân tôi không thể khiến cô động lòng không phải là vì cô không yêu tiền mà là vì cô yêu quyền hành hơn, tôi đoán có đúng không, cô thư ký cao cấp trong trắng của tôi!”