Sở Trình Thiên khẽ cười: “Bốn ngày trước, anh không tìm thấy em là bởi vì em không để lại bất kỳ manh mối nào cho anh, lần này để anh biết em làm việc ở tập đoàn Triệu thị rồi, em nói anh muốn tiếp tục tìm thông tin về em còn khó không?
Tô Tuệ Anh trừng mắt: “Anh điều tra em.”
Tay chân của Sở Trình Thiên lại có thể đưa vào tập đoàn Triệu thị, tên trai bao anh cũng có thế lực đấy chứ?
“Ai kêu em trước đây lừa anh tới, lần này anh sẽ không để em chạy mất nữa!”
Sở Trình Thiên giơ điện thoại trong tay: “Sau này điện thoại không được tắt máy, anh sẽ gọi cho em, không được phép từ chối, nếu không anh sẽ tới nhà em hay công ty của em để tìm.”
Tô Tuệ Anh nhìn anh không dám tin, không ngờ rằng một người lịch sự như anh lại xấu như vậy, nhưng lúc này, Tô Tuệ Anh chỉ thấy trong lòng như ăn phải mật ngọt, rất ngọt ngào, bởi vì hành động bình thường của anh nói rằng trong lòng anh chỉ có cô, anh quan tâm cô.
“Vâng, em biết rồi.”
Tô Tuệ Anh nhẹ gật đầu rồi mở cửa xe bước xuống, muốn vào khu phố.
Sở Trình Thiên cũng xuống xe, đưa tay ra dùng lực nhẹ kéo tay cô lại, cả người cô đã ngã vào lòng anh, xoay người anh áp cô lên xe, khóe môi cong lên bất mãn nói: “Cứ như vậy đi sao, ít ra cũng để lại một nụ hôn chia tay chứ!”
Nói xong, liền cúi đầu hôn lên môi cô.
“Ôi… Sẽ bị người ta nhìn thấy đó…”
Tô Tuệ Anh lại lần nữa chân tay luống cuống hoảng sợ, cô lí nhí nói, một hồi vặn vẹo muốn đẩy Sở Trình Thiên ra.
Đây là khu nhà ở, người sống ở đây đều biết cô, nếu như có người thấy, nhất định sẽ truyền ra bao nhiêu lời khó nghe.
Cô không biết ngọ nguậy như vậy lại vô tình khiến dục vọng của anh vọt lên, nhân lúc cô không để ý, anh một tay mở cửa xe, người áp về phía trước, đẩy Tô Tuệ Anh vào trong xe.
“A… Trình Thiên, anh muốn làm gì?”
Tô Tuệ Anh lo sợ không phải anh lại muốn tiếp tục “làm” ở đây sao?
“Đừng lo lắng, bây giờ cũng đã ba giờ sáng rồi, không có ai đâu, em yêu, thêm lần nữa.”
Sở Trình Thiên ôm cô ngồi dạng lên đùi anh, dục vọng trong mắt anh đủ để dung hòa cô.
Tô Tuệ Anh không nỡ từ chối anh, hơn nữa cô cũng không thể từ chối được anh, đưa đẩy mãi, hai người lại quấn lấy nhau một hồi lâu.
Xuống xe, hai chân cô mềm nhũn run rẩy, sau khi cẩn thận nhìn xung quanh không có người mới cúi đầu đi vào khu nhà.
Sở Trình Thiên đưa mắt nhìn bóng dáng cô khuất dần mới yên tâm lái xe đi.
Thế nhưng lại không biết hành động của hai người họ lại bị Hoắc Anh Tú vẫn luôn đứng bên cửa sổ trên tầng năm nhìn thấy hết.
Kỳ thực trước kia khi Tô Tuệ Anh giận dữ rời đi, hắn đã nghe thấy động tĩnh, chẳng qua là không ra ngăn cản, bởi vì khi đó hắn đang trong cao trào cùng với Tô Tuệ Vân, sao nỡ bỏ di.
Xong việc, hắn mượn cớ tìm Tô Tuệ Anh, nhưng lại không tìm được.
Đành phải về ôm Tô Tuệ Vân trong lòng, trong đầu luôn nghĩ xem Tô Tuệ Anh đi đâu, nên vẫn chưa ngủ được.
Đợi đến ba giờ đột nhiên nghe thấy tiếng xe bên dưới nhà, hắn nhanh chóng nhẹ nhàng đi tới cửa sổ nhìn xung quanh.
Quả nhiên không ngoài dự tính, người trong xe đi ra là Tô Tuệ Anh, nhưng cùng đi ra lại là một người thanh niên trẻ tuổi, hai người ở ngoài xe không kiêng dè hôn môi kịch liệt, mãi đến khi tròng mắt của Hoắc Anh Tú muốn nổ tung.